Thị trấn Khiên Ngưu...
Nếu không nhớ nhầm thì thị trấn này cách thị trấn mà Giang Lê Thanh sinh sống chỉ khoảng hơn một giờ lái xe.
Anh ta an ủi mẹ xong, cầm đồ quay người rời đi.
Thấy anh ta ra ngoài, Giang Nặc Nặc vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: "Mẹ thế nào rồi?"
Những ngày này cô ta giả vờ ngoan ngoãn, làm nhiều hơn nói, khiến cha mẹ cô ta thấy tình hình của cô ta đã chuyển biến tốt.
Đôi mắt đen như mực của Giang Ngạn Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Nặc Nặc, anh ta nhớ rằng sau này... Giang Nặc Nặc sẽ mắc một căn bệnh hiểm nghèo, thật khéo làm sao, thận của Giang Lê Thanh lại phù hợp với cô ta.
Mặc dù không làm xét nghiệm ADN nhưng Giang Ngạn Thanh cũng đã có đáp án.
"Ngủ rồi."
Nhận ra sự xa cách và lạnh nhạt của Giang Ngạn Thanh, Giang Nặc Nặc vẫn không cam lòng, muốn lợi dụng lúc Giang Lê Thanh không có nhà để cải thiện quan hệ với anh ta.
"Anh, em nấu ít rượu nếp, anh có muốn ăn không?"
Đáp lại cô ta là tiếng đóng sầm cửa của Giang Ngạn Thanh.
Giang Nặc Nặc bị cho ăn bơ như thế, trong lòng đương nhiên là ấm ức, cô ta nghiến răng, quay đi lấy lòng cha mình.
**
Hai ngày sau, Giang Lê Thanh trở về từ trại huấn luyện toán.
Lần này thành tích của cô khá tốt, thứ ba toàn khối, thứ mười cuộc thi, thậm chí còn được giáo sư của Đại học Thanh Hoa để mắt tới, nhưng nguyện vọng số một của Giang Lê Thanh là Đại học Bắc Hàng, vì vậy cô đã kiên quyết từ chối lời mời của đối phương.
Ôm cúp về nhà, cô phát hiện ra bầu không khí trong nhà có chút kỳ lạ.
Phòng khách không có một ai, chỉ có Giang Nặc Nặc và vú Lưu đang bận rộn trong bếp, thấy Giang Nặc Nặc mặc tạp dề, chăm chỉ rửa tay nấu canh, cô khinh thường bĩu môi, không đuổi người, chỉ gọi vú Lưu…
"Đó là người giúp việc mới đến ạ?"
Vú Lưu liếc nhìn Giang Nặc Nặc, không nói gì.
Giang Lê Thanh ném cặp sách xuống, vênh váo ra lệnh: "Giang Nặc Nặc, rót cho tôi một cốc nước."
Giang Nặc Nặc đã từng bị cô làm cho bẽ mặt vài lần nên không dám cãi lại.
Huống hồ cô ta không dễ dàng gì mới được cha mẹ đồng ý cho về nhà ở, nếu đắc tội với Giang Lê Thanh mà bị đuổi ra ngoài nữa thì những gì cô ta làm trong mấy ngày nay coi như đổ sông đổ bể.
Vì vậy, cô ta nở nụ cười, rót cho Giang Lê Thanh một cốc nước trái cây.
Giang Lê Thanh còn chưa kịp nhận thì thấy mẹ Giang mặc sườn xám đi xuống lầu: "Bên ngoài trời lạnh như thế, con bé vừa mới về, sao con lại cho con bé uống nước trái cây." Mẹ Giang phẩy tay ra lệnh: " Vú Lưu, hâm nóng một ấm trà mạch nha cho Thanh Thanh."
Giang Nặc Nặc bị mất mặt, bưng cốc nước trái cây đứng ngây tại chỗ, trong mắt còn có chút tủi thân.
Giang Lê Thanh nhướng mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
[Thống tử, có chuyện gì vậy?]
Hệ thống thêm mắm dặm muối kể lại những chuyện xảy ra trong những ngày nay cho Giang Lê Thanh, cô nghe xong thì vỡ lẽ, sau đó cảm thấy nực cười.
Lúc trước cô đã nói gì nhỉ?
Lúc đó không biết đi giám định, kết quả là mặt lạnh giặt quần lót mấy ngày mới phát hiện ra cha Giang không biết điều, mới không muốn chịu đựng nữa à?
"Tôi còn mấy bài tập chưa làm xong, vú Lưu chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn mang lên tầng bốn, tối nay tôi không xuống ăn."
"Được, được, Thanh Thanh nghỉ ngơi cho khỏe."
Giang Lê Thanh gật đầu, ôm chiếc cúp lớn vào thang máy, không thèm nhìn mẹ Giang lấy một cái.
Ánh mắt bà ta tối sầm lại, sau đó gọi Giang Ngạn Thanh cùng lên lầu.
Giang Lê Thanh đang nghĩ xem nên để chiếc cúp ở đâu thì chú ý đến cuốn nhật ký rơi trên sàn.
Cô nhặt lên, vừa ngẩng đầu đã thấy hai mẹ con đứng trước cửa, mẹ Giang nhìn thấy thứ trên tay cô, sắc mặt lộ ra vẻ xấu hổ, khó xử.
Giang Lê Thanh cười khẩy, lắc lắc cuốn nhật ký trên tay: "Bà xem trộm rồi à?"
Mẹ Giang mất tự nhiên dời mắt đi.
Giang Lê Thanh thờ ơ nhún vai: "Xem đi." Cô cười khúc khích: "Dù sao thì tôi cũng không thiệt thòi gì."
Thực ra cuốn nhật ký này cũng là do cô dọn phòng mới phát hiện ra, đã sớm không nhớ rõ mình đã viết những lời phát ngôn chán đời bi quan ương bướng nổi loạn đó vào lúc nào, vì vậy lại bổ sung thêm vài câu nói điên rồ, cố ý để ở góc dễ thấy trong phòng, để xem có người nào thiếu mắng đọc lén của cô.
… Không ngờ lại thực sự câu được một con cá.