Cái tát đánh hụt, Giang Lê Thanh đã chặn tay bà ta lại.
Cô đẩy ngược lại, lực rất mạnh khiến mẹ Giang không đỡ nổi, giày cao gót bị vướng vào ghế trên sân thượng, cả người ngã mạnh xuống đất.
Mẹ Giang kêu á lên đau đớn, Giang Lê Thanh đứng trên cao nhìn bà ta chật vật, không hề có ý định đưa tay giúp đỡ.
"Ếch ngồi đáy giếng, ngu muội vô tri." Giang Lê Thanh lạnh lùng chế nhạo: "Bà nên mừng vì tôi là con gái bà, nếu đổi thành mẹ bà, bà đã no đòn rồi."
Giang Lê Thanh không để ý đến mẹ Giang đang tức giận đến run rẩy, ôm hộp quà, quay người rời đi.
Vừa vào thang máy, giọng nói phiền lòng của hệ thống vang lên.
[Ting!]
[Bạn có nhiệm vụ tuyến chính mới, vui lòng thực hiện.]
[Hoàn thành nhiệm vụ: Bị uống phải rượu dính thuốc với nam chính, ở chung một phòng. (Tiến độ cốt truyện: Sáu mươi phần trăm) (Đang thực hiện)]
Ồ, đến rồi.
Cốt truyện dính thuốc thường thấy trong mấy bộ truyện máu chó.
Giang Lê Thanh hơi trầm tư.
Đầu tiên, mặc dù đây là một bộ truyện máu chó nhưng đây cũng là một thế giới thực, thế giới thực đều phải tuân theo logic.
Vì vậy, vấn đề đặt ra là, một khách sạn lớn như vậy, ai có gan mang thuốc vào?
Trong đầu Giang Lê Thanh nghĩ ra một khả năng nhưng vẫn hơi không tin, bèn gọi hệ thống: [Ai là người bỏ thuốc?]
Hệ thống: [Xin lỗi ký chủ, liên quan đến cốt truyện chính sắp tới, không tiện tiết lộ.]
Giang Lê Thanh: [Là cha tôi phải không?]
Hệ thống im lặng.
Giang Lê Thanh bừng tỉnh đại ngộ.
Quả nhiên là vậy.
Cô cúi đầu nhìn món quà trong tay, không ngại đoán mò thêm một chút: Giang Hoài Đức tổ chức tiệc xa hoa như vậy, còn mời nhiều người có máu mặt đến, chắc mục đích không phải là cô, mà là Hoắc Nghiên.
Cô tiếp xúc với Hoắc Nghiên vài lần, có lẽ đã khiến Giang Hoài Đức động lòng.
Không ngờ Hoắc Nghiên bận rộn công việc, không đến dự, vậy thì chỉ còn cách lui một bước, chuyển đối tượng liên hôn sang Hoắc Bạch.
Dù là Hoắc Nghiên hay Hoắc Bạch thì cũng đều là người nhà họ Hoắc, cô có thể ngủ với Hoắc Nghiên là tốt nhất, nếu không ngủ được với Hoắc Nghiên, ngủ với Hoắc Bạch cũng không thiệt, dù sao thì nhà họ Giang cũng được lợi.
Hay, hay, hay lắm, chỉ có thể nói quả nhiên là cùng một giuộc, xấu xa như nhau.
Giang Lê Thanh đi ra khỏi phòng tiệc.
Cô ngồi ở góc ngoài cửa, trên đầu là ánh trăng, nhìn chiếc hộp bị cô bỏ quên dưới chân, không hiểu sao lại thấy hơi có lỗi với Hoắc Nghiên.
Lúc đầu Giang Lê Thanh muốn lợi dụng anh.
Một người thông minh như anh, chắc chắn ngay từ đầu đã nhìn ra mánh khóe của cô; lý do anh giúp cô, cũng là vì nhìn ra sự tham lam và tàn nhẫn của nhà họ Giang.
Câu "Học hành chăm chỉ", có lẽ là muốn cô sớm thoát khỏi biển khổ.
Giang Lê Thanh lại ôm hộp, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong có một chiếc vương miện, vương miện sáng lấp lánh, trên đó đính mười tám viên đá quý màu xanh lam lộng lẫy.
So với sự lộng lẫy, vẻ đẹp của nó càng khiến Giang Lê Thanh ngây người.
Tiếp theo, cô lại thấy bên dưới có một lá thư.
Là thư viết tay.
Giang Lê Thanh mở ra, mùi mực xộc vào mũi, nét chữ của người đàn ông mạnh mẽ, phong cách khí khái.
[Kính gửi quý cô Giang Lê Thanh:
Mười tám là số tự nhiên nằm giữa mười bảy và mười chín, là số chẵn, nó chỉ là một con số Ả Rập đơn giản nhưng trong cuộc đời, nó là khởi đầu, là điểm sơ khai, là bước đầu tiên hướng tới tuổi trưởng thành, sở hữu quyền lựa chọn và quyền quyết định, cũng biểu thị rằng tương lai của cháu sẽ có nhiều cơ hội và khả năng hơn.
Mười tám tuổi trưởng thành thuận buồm xuôi gió nhé.
Vì đã bỏ lỡ sinh nhật của cháu nên tôi dùng chiếc vương miện đính mười tám viên kim cương này để chúc mừng cháu sinh nhật vui vẻ.
Cuối cùng, rất tiếc không thể đích thân đến dự tiệc của cháu nhưng tôi tin rằng tôi sẽ được tham dự buổi lễ đăng quang của cháu.
Từ Hoắc Nghiên.]
Gió nhẹ nhàng lướt qua tờ giấy.
Giang Lê Thanh ngây người cầm bức thư, cả lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, hồi lâu sau mới cảm thấy mặt hơi ướt, cô đưa tay sờ, hóa ra là nước mắt.
Giang Lê Thanh định tùy tiện lau sạch mặt nhưng lại nhớ đến lớp trang điểm mất cả buổi sáng mới làm xong, thế là cô từ bỏ ý định, lấy khăn giấy trong túi xách ra, cẩn thận lau nước mắt.
Lau sạch, cô mới trịnh trọng đội chiếc vương miện đắt tiền lên đầu.
Trong túi xách còn có một chiếc gương nhỏ, Giang Lê Thanh soi gương, ngắm nghía trái phải.
Thứ này nhìn là biết đắt tiền, đội vương miện lên đầu, đè nặng cổ, dường như cả khuôn mặt vì chiếc vương miện này mà tỏa sáng.
Rất mỏi.
Nhưng rất đẹp, cũng rất chói mắt.
Giang Lê Thanh lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh tự sướng.
Trong ảnh, cô nghênh đón màn đêm, tự tin xinh đẹp.
Giang Lê Thanh không gửi ảnh cho Hoắc Nghiên.
Cô hiểu rõ, chiếc vương miện nạm đầy đá quý kia cuối cùng cũng chỉ là vật trang trí lộng lẫy, chỉ có đích thân đứng ở vị trí cao nhất, xa nhất, mới là ngai vàng thực sự.
Bây giờ... cô muốn đi gây chuyện.