Cái nết của Hoắc Bạch nhìn thôi cũng đủ khiến người ta bực mình.
May mà nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần phải tiếp tục nhìn cái mặt đáng ghét đó nữa.
Giang Lê Thanh rụt chân lại, không để ý đến biểu tình khác thường của mọi người xung quanh, bình tĩnh quay người rời đi.
Lúc này Tô Húc mới hoàn hồn.
Anh ta như bừng tỉnh, đẩy mạnh bạn cùng phòng ra, chạy như điên, nhanh chóng đuổi kịp Giang Lê Thanh đang đi ra khỏi sân bóng.
"Thanh Thanh——!"
Giang Lê Thanh quay đầu lại, vừa rồi chỉ lo xử lý Hoắc Bạch, suýt nữa thì quên mất tên nam phụ cầm kịch bản theo đuổi vợ người ta này.
Vừa rồi hành động có vẻ hơi quá đà, không phù hợp với hình tượng ngoan hiền mà cô vẫn luôn xây dựng trước mặt anh ta.
Giang Lê Thanh im lặng một lúc.
Cô không định giải thích, vốn dĩ giữ Tô Húc lại chỉ vì muốn lợi dụng cái đầu của anh ta, nói trắng ra thì anh ta chỉ là một người công cụ giúp cô thi đỗ vào Bắc Hàng, một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tô Húc nghĩ đến vẻ mặt khó coi của mình lúc này, anh ta đưa tay lau vết máu dính ở khóe miệng, không hiểu sao, so với lúc đầu, ánh mắt anh ta lại sáng lấp lánh: "Thanh Thanh, em... lúc em ra tay thay anh ngầu quá."
"?"
"???"
Hả?
Giang Lê Thanh ngơ ngác, cô còn tưởng mình nghe nhầm nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của Tô Húc, cô lập tức cạn lời.
Vậy nên... tên này hiểu lầm cô đánh Hoắc Bạch là vì ra tay thay anh ta?
Đỉnh.
Chỉ có thể nói rằng não đàn ông đúng là kỳ lạ.
"Lúc em đánh bóng, anh đã nhận ra rồi, em không giống như..." Tô Húc tìm từ: "Người không có sức lực."
Tô Húc mím môi, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt càng thêm sáng ngời.
"Anh vẫn luôn thấy lạ, em trước mặt anh và những gì mọi người nói trên mạng khác nhau một trời một vực, thực ra cũng không phải là không thấy lạ, rồi hôm nay anh đã hiểu ra..." Nói rồi Tô Húc cười, lộ hai chiếc răng khểnh: "Em yên tâm, dù em giả vờ dịu dàng trông rất đáng yêu; nhưng anh thích em phiên bản thật hơn, sau này em cứ thoải mái làm chính mình trước mặt anh."
Giang Lê Thanh: "..."
Thần kinh.
Hệ thống: [Ký chủ tiêu đời rồi, anh ta tưởng cô rất yêu anh ta.]
Giang Lê Thanh: "..."
Hệ thống cũng thần kinh.
Giang Lê Thanh cạn lời, không nói nên lời, không còn gì để nói, nói cái nỗi gì được nữa.
Thấy cô im lặng, Tô Húc tưởng cô đang xấu hổ, cũng ngượng ngùng sờ mũi: "Anh đưa em về nhé?"
Giang Lê Thanh lạnh lùng từ chối: "Không cần, ký túc xá nữ không cho vào."
"Ồ~"
Tô Húc ít nhiều cũng có chút thất vọng nhưng cũng không để bụng, cho rằng cô thương anh ta bị thương ở mặt.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít, ngay cả mấy cú đá của Hoắc Bạch vào xương sườn cũng không còn đau như vậy, đồng thời cũng kiên định hơn… Giang Lê Thanh! Thật sự yêu anh ta đến không chịu được!
Thấy Tô Húc không biết nghĩ gì mà cười rất phóng túng, dọa Giang Lê Thanh đến mức không kịp chào tạm biệt, vội vã chạy đến một cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường, mua một chai nước đá và một cây kem để bình tĩnh lại.
Quá điên.
Nam chính điên, nam phụ điên, nữ phụ điên, cả nhà điên.
Giang Lê Thanh có lý do nghi ngờ rằng trên đời này ngoài cô ra không còn người bình thường nào nữa, không đúng, thực ra còn một người.
Giang Lê Thanh tùy tiện tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, lấy điện thoại ra mở cuộc trò chuyện được ghim với Hoắc Nghiên.
Không ngoài dự đoán, trống rỗng.
Cô chu môi, đột nhiên thấy chán.
Trước đây còn có một người bình thường có thể giao lưu bình đẳng, giờ thì hay rồi, không liên lạc được nữa.
Giang Lê Thanh cất điện thoại, nhanh chóng ăn hết kem, đứng dậy chuẩn bị quay về ký túc xá.
Nhưng lúc này, bảng điều khiển hệ thống lại hiện ra.
[Ting.]
[Bạn có nhiệm vụ tuyến chính mới, vui lòng kiểm tra——Hôn nhau với Hoắc Bạch trong ngõ. (Tiến độ cốt truyện: 52%) (Đang thực hiện)]
Khoan đã, nhiệm vụ chó má này đến nhanh thế?
Không đời nào hôn, cắt môi cô ra làm lưỡi vịt cay cũng không hôn.
Giang Lê Thanh trầm ngâm, một lúc sau, cô nghĩ đến phần thưởng mà hệ thống đưa ra trước đó: [Tao có thể thay đổi cốt truyện này không?]
Hệ thống: [Có thể, nhưng ký chủ phải đảm bảo không ảnh hưởng đến cốt truyện chính.]
Giang Lê Thanh nhanh chóng quyết định: [Tao muốn thay đổi cốt truyện.]
Hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã vào chế độ thay đổi cốt truyện. (Lưu ý: Không được thay đổi dòng thời gian ban đầu; không được ảnh hưởng đến cốt truyện chính, không được nguy hiểm liên quan đến đến tính mạng.)]
... Được, yêu cầu cũng khá cao.
Giang Lê Thanh để ý thấy mấy dòng chữ trên bảng nhiệm vụ đang nhấp nháy, cô nảy ra ý tưởng, xóa dòng chữ đó, sửa thành: Hoắc Bạch gặp kẻ quấy rối trong ngõ.
Sửa xong, Giang Lê Thanh hài lòng nhìn trái nhìn phải.
Hihi.
Lấy độc trị độc, cô đúng là một cô bé thông minh~
Hệ thống: [Cô chắc chứ? Có sửa nữa không?]
Giang Lê Thanh lắc đầu: [Không sửa nữa.]
Sửa cái gì nữa.