Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 92




Hai tháng sau, Thượng Khả gần như khỏi hẳn được Lục Tu Phàn đưa về nhà, đồng thời còn tăng cường biện pháp bảo vệ, hầu như không có bất cứ sai sót nào.

Bây giờ Thượng Khả đã có lái xe riêng, thợ sửa xe riêng, thợ may riêng, đầu bếp riêng...vân vân, những người này phụ trách việc ăn, mặc, ở, đi lại của cậu, còn cậu thì phụ trách chăm sóc Lục Tu Phàn.

Đã hoàn thành xong nhiệm vụ chủ tuyến, Thượng Khả bắt đầu đặt lực chú ý lên người thủ ước. Nhiệm vụ phụ tuyến là xây dựng cơ chế bảo hộ người thủ ước, thật ra thì cơ chế này đã có từ rất lâu trước kia, nhưng đến bây giờ lại mất đi tác dụng. Việc Thượng Khả phải làm là giúp người thủ ước được thừa nhận.

Năng lực người thủ ước không giống nhau, việc này được quyết định bởi học thức và gia cảnh của bọn họ. Bởi vì bọn họ bị thiếu hụt tình cảm nên trông có vẻ như một người phục chế thật thà chất phác, nhưng thật ra tính cách bọn họ rất khác nhau. Có người ngôn ngữ phong phú, có người trầm mặc ít nói, có người lạnh nhạt sắc bén. Điều giống nhau chính là bọn họ không có tham vọng và tâm cơ, chỉ sinh hoạt tuân theo chế độ và quy định.

Thượng Khả lại nghĩ tới một vấn đề, nếu bọn họ bị một nhóm phần tử khủng bố thuê, thì chẳng phải sẽ thành công cụ phạm tội tốt nhất hay sao? Cho dù bắt bọn họ tự tử bọn họ cũng sẽ không do dự 1 giây nào. Tuy rằng trung tâm phân phối sẽ tiến hành kiểm tra thân phận người thuê rất nghiêm khắc, nhưng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một hai con cá lọt lưới.

Chỉ cần tiện tay lên mạng search là có không ít tin tức về người thủ ước phạm tội. Một khi bọn họ bị bắt thì căn bản là sẽ không thể sống sót, bởi vì chủ bình thường thuê đều sẽ hạ mệnh lệnh nếu nhiệm vụ thất bại lập tức tự sát.

Thượng Khả nghĩ chắc đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người thủ ước không được chấp nhận, bọn họ như một con dao hai lưỡi, là tốt hay là xấu, hoàn toàn quyết định bởi nhân phẩm của người thuê.

Lục Tu Phàn trở lại dinh thự, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Trong vườn hoa của dinh thự, bốn mươi người thủ ước đứng thẳng tắp, khi hắn đến gần thì hơn bốn mươi khuôn mặt không biểu cảm đồng thời quay về phía hắn, thật sự là... rất quỷ dị.

Lục Tu Phàn đi đến cạnh Thượng Khả: "Làm gì vậy?"

"Họp." Thượng Khả trả lời.

"Ở trong này?"

"Không phải đại nhân đã cho phép tôi tự sắp xếp sao?"

"..." Vậy nên em biến một nơi đường đường là dinh thự của Vương tước thành nơi tụ tập của "tổ chức phi pháp" hửm? Lục Tu Phàn có chút bất đắc dĩ nhìn cậu.

Lúc này, Thượng Khả gọi một người thủ ước đến giới thiệu: "Đại nhân, đây là "Dương Khải", là một bảo tiêu, nếu sau này tôi không thể lái xe cho đại nhân thì anh ta sẽ thay thế, đại nhân cảm thấy thế nào?"

Bình thường tài xế của Lục Tu Phàn đều là hộ vệ, nhưng để tránh hộ vệ bị uy hiếp hay khống chế nên cứ cách một đoạn thời gian sẽ thay người khác. Nếu đưa một người thủ ước làm bảo tiêu kiêm lái xe thì lúc đi ra ngoài sẽ tiện hơn rất nhiều.

Lục Tu Phàn nhìn chằm chằm người thủ ước kia một lúc lâu, sau đó để quản gia dẫn đi kiểm tra năng lực. Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới việc thuê người thủ ước, một là tuổi thọ quá ngắn, hai là quá cứng nhắc. Nhưng từ khi Thượng Khả xuất hiện đã khiến hắn dần thay đổi cách nhìn về người thủ ước. Năng lực Thượng Khả rất xuất chúng, phẩm tính lương thiện, tuân theo quy tắc rồi lại linh hoạt ứng biến, dám làm việc mà người khác không dám, dám nghĩ điều mà người ta chưa từng nghĩ đến.

Lục Tu Phàn đã gặp không ít người thủ ước, nhưng không ai xuất sắc hơn cậu. Sau khi biến thành người thủ ước mà còn có thể nổi bật như thế, vậy trước khi biến thành người thủ ước sẽ rực rỡ chói mắt đến nhường nào đây?

Mỗi khi nghĩ đến đây, Lục Tu Phàn tăng thêm một phần phẫn nộ với Việt gia. Đúng là đám người ngu ngốc, hủy diệt cuộc sống tươi sáng nhiệt huyết mà Thượng Khả vốn nên có.

Mấy ngày kế tiếp, Thượng Khả không chỉ tiến cử bảo tiêu là người thủ ước cho Lục Tu Phàn, mà còn thêm mấy nhân viên mua sắm, làm vườn, quét dọn,..., gia tăng 7 - 8 người công nhân, bổ khuyết cho một số vị trí trong dinh thự, khiến đại quản gia suýt chút nữa cho là mình sắp thất nghiệp, vội vàng chạy đi tìm Lục Tu Phàn lên án "hành vi phạm tội" của Thượng Khả, nếu mà cứ tiếp tục như thế nữa thì dinh thự sẽ bị người thủ ước chiếm lĩnh mất! Kết quả có thể biết trước, bị Lục Tu Phàn hừ lạnh một tiếng đuổi đi.

Đại quản gia lo lắng có quá nhiều người thủ ước sẽ khiến dinh thự mất trật tự, nhưng trên thực tế, những người thủ ước này đến càng giúp dinh thự thêm gọn gàng ngăn nắp. Bọn họ rất cẩn thận, làm việc nghiêm túc, sau khi trải qua huấn luyện thống nhất, quy phạm cử chỉ lễ nghi chuyên nghiệp đến mức ngay cả đại quản gia cũng phải cảm thấy xấu hổ. Nhưng điều không hoàn mỹ duy nhất chính là họ chỉ có một biểu tình.

Điểm này Thượng Khả cũng đã từng cố gắng cải thiện. Cậu chọn ra ba người thủ ước, đưa một tấm ảnh để bọn họ bắt chước biểu tình trên hình. Nhưng khiến người ta chán nản là bắt chước thì đúng là bắt chước đấy, nhưng sau khi bắt chước xong vẫn cứ duy trì mãi như vậy, nếu Thượng Khả không kêu bọn họ đổi thì bọn họ sẽ giữ khuôn mặt tươi cười ấy tới khi trời hoang đất già luôn. Càng bi kịch hơn là, trong đó có một biểu tình mắt trợn to như sắp lồi ra ngoài, cái cảm giác kích thích kia, quả thực không có ngôn ngữ nào hình dung cho được.

Thật ra Thượng Khả không phải cố ý đùa giỡn bọn họ đâu, nhưng thật sự là... rất buồn cười.

Cậu cảm thấy buồn cười thì Lục Tu Phàn càng cảm thấy buồn cười hơn.

Bàn luận về việc một mặt than làm cách nào giữ vững lý tính để dạy những mặt than khác hoạt động cơ mặt một cách chính xác? Tiểu Trạch, em có từng nghĩ tới việc làm phong phú vẻ mặt của mình trước hay không?

Biểu tình người thủ ước không cứu vớt nổi nhưng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc này của cậu đã bị cải tạo.

Chuyện này khiến Lục Tu Phàn trộm vui vẻ một hồi lâu, cho nên người chung quanh nhìn hắn đều có cảm giác quỷ dị như thấy cảnh xuân tươi đẹp.

Thượng Khả cũng không thèm để ý, tuy rằng huấn luyện biểu tình thất bại, nhưng những mặt khác vẫn rất thành công.

Bước đầu tiên cải thiện địa vị cho người thủ ước chính là để mọi người dần dần dung nhập người thủ ước vào cuộc sống và công việc của mình. Mà Lục Tu Phàn không thể nghi ngờ là biển quảng cáo tốt nhất, có hắn đi đầu, sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới suy nghĩ của mọi người. Tuy rằng Lục Tu Phàn bị đông đảo quyền quý coi là hồng thủy mãnh thú, nhưng ở trong lòng dân chúng bình thường lại có danh vọng và quyền uy cực cao.

Xây dựng cơ chế bảo hộ người thủ ước, chỉ một mình cậu hiển nhiên là không thể làm được, nhất định phải dựa vào người có thực quyền để chế định quy tắc và thi hành.

Thượng Khả nhìn Lục Tu Phàn, bên cạnh có một người đàn ông tiến vì anh dũng đấu tranh, lui mà an bang định quốc, thật là tốt quá nha.

Trộm bòn rút giá trị thặng dư của giai nhà, Thượng Khả tỏ vẻ nhất định sẽ bù lại.

Đêm đó, Thượng Khả lấy một bản kế hoạch bổ sung giờ công để Lục Tu Phàn lựa chọn hạng mục phục vụ, trong đó có mát xa (1 giờ), vật lý trị liệu (2 giờ), diễn tấu (30 phút), cos ( không giới hạn thời gian)...vân vân.

Lục Tu Phàn nhìn bản kế hoạch hóa nọ, biểu tình trên mặt không thay đổi nhưng trong mắt lại lóe ra ánh sáng kì dị.

Sau một lúc lâu, hắn bình tĩnh nói: "Vậy hôm nay mát xa trước đi."

"Được." Thượng Khả giúp Lục Tu Phàn cởi áo ngủ, để hắn nằm trên giường, sau đó xoa tinh dầu, mười ngón tay thon dài bắt đầu di chuyển.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm của tinh dầu, Lục Tu Phàn vốn có thói quen cảnh giác nhưng dưới lực đạo xoa nắn của Thượng Khả thì dần dần thả lỏng. Hắn nhắm mắt lại, mặt mày giãn ra giống một con báo đen lười biếng.

Lúc này, ngón tay của Thượng Khả chuyển đến vùng cơ eo, sau vài lần xoa bóp phát hiện cơ thể dưới tay vốn đang thả lỏng lại căng cứng.

Chẳng lẽ Lục Tu Phàn sợ nhột? Thượng Khả nổi tính đùa giai xoa xoa phần eo của hắn. Chưa thấy Lục Tu Phàn cười to bao giờ, không biết cù lét có làm anh ý phá công không ta?

Lục Tu Phàn phá công thật, nhưng không phải là cười.

Cánh tay dài của hắn vươn ra kéo Thượng Khả vào lòng mình, eo đẩy một cái, để cậu có thể cảm nhận được khí thế "phá công" của người nào đó.

"Mát xa còn 32 phút." Thượng Khả bình tĩnh nhắc nhở.

"Thời gian còn lại có thể gộp vào thời gian "làm tình"." Lục Tu Phàn vừa gặm cổ cậu vừa khàn khàn trả lời.

"Mỗi lần đại nhân làm tình đều vượt giờ." Vượt giờ thì phải có phí tăng ca,

"Có phí tăng ca."

Thượng Khả:... Nếu cưng đã nói vậy, thôi thì tùy cưng.

Nhưng có thể chậm một chút, nhẹ một chút, ưu nhã một chút hay không hả!!!

Áo ngủ lỏng lẻo vắt trên người, hai tay nắm chặt gối, một chân bị nhấc lên, thân thể lên xuống theo tiết tấu...

Lần này vượt hơn 3 tiếng 52 phút, trong lúc làm còn thay đổi địa điểm hai lần, căn phòng tràn ngập hơi thở tình cảm mãnh liệt.

Thượng Khả dùng thân thể trải nghiệm để chứng mính, mát xa và tinh dầu có thể thúc đẩy hormone tăng lên.

Ngày hôm sau, Thượng Khả nghiêm túc ghi chép lại thời gian, kiên quyết không cho Lục Tu Phàn có cơ hội tăng thêm giờ.

Lục Tu Phàn:... Anh có thể chia một nửa tài sản cho em.

Thượng Khả: thêm tiền tui cũng không cần, tui chính là có nguyên tắc như zị đó.

Lục Tu Phàn:...

Một tháng kế tiếp, Lục Tu Phàn không chút cẩu thả nào ( Hả?) thể nghiệm từng hạng mục phục vụ, nhưng mỗi lần thể nghiệm cuối cùng đều biến thành kiểu vận động hài hoà nào đó.

Ban ngày là chủ tớ mặt than, buổi tối là đồng bọn tình cảm mãnh liệt. Cuộc sống của hai người tiến vào hình thức chồng chồng phong phú vui vẻ.

Một năm mới nữa lại trôi qua, Việt gia dưới sự quản lý của Thượng Khả đã dần đi vào quỹ đạo, công việc của người thủ ước cũng tiến hành vô cùng thuận lợi. Trong khoảng thời gian đó mặc dù có gặp vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của Lục Tu Phàn thì tất cả nguy hiểm đều bị bóp chết ngay còn trong trứng nước.

Dưới sự thúc đẩy trong vô ý của Lục Tu Phàn, càng ngày càng có nhiều người thuê người thủ ước làm nhân viên tạm thời, nhưng Thượng Khả không thể đảm bảo tất cả người thủ ước sẽ không bị ngược đãi. Cậu kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, cân nhắc đến việc thu mua người thủ ước ở các trung tâm phân phối.

Cậu từng nặc danh tìm người phụ trách bàn qua giá cả, đối phương hoàn toàn không có ý muốn bán. Người thủ ước năng lực tốt và diện mạo xuất chúng có giá thuê vô cùng cao, trung tâm phân phối sẽ được chia được nhiều hoa hồng hơn. Còn chưa tính tới một vài giao dịch đen, bán đứt một người đã hơn một ngàn vạn, sau đó lại xóa toàn bộ thông tin về người thủ ước đó, cơ bản thì không có vấn đề gì. Đương nhiên, nếu có người đặc biệt điều tra thì vẫn có thể tra ra một ít dấu vết sót lại.

Nếu mua không được thì sáng lập hẳn một trung tâm phân phối mới luôn.

Trung tâm phân phối người thủ ước trên toàn quốc tổng lại chỉ có 10 nơi, ở các thành thị phồn hoa, thuộc loại cơ cấu bán tư mật. Tất cả người thủ ước được công bố ở trên mạng đều là nặc danh, không có hình ảnh, trên tư liệu chủ yếu giới thiệu về tuổi tác, hình dáng đại khái và năng lực cá nhân, chỉ có quyền quý mới được quyền xem tư liệu chi tiết.

Làm như vậy có thể bảo vệ người thủ ước nhưng cũng tiện lợi cho giao dịch đen.

Thượng Khả nghĩ bảo mật như vậy rất cần thiết, nhưng nếu không có chế độ giám sát nghiêm khắc thì rất nhiều quyền lợi của người thủ ước sẽ không được đảm bảo. Những trung tâm phân phối khác cậu không thể ra tay, nhưng trung tâm phân phối của mình thì có thể thực hiện chế độ giám sát.

Lúc đầu cậu nghĩ nhất định phải dựa vào Lục Tu Phàn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trên thực tế, cơ chế bảo hộ do chính cậu xây dựng chắc cũng có thể đạt được mục đích.