Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 88




“Ba, 5 năm trước, ngài tổ chức yến hội long trọng cho con, trước mặt toàn bộ thành viên trong gia tộc, tuyên bố con làm người thừa kế Việt gia.” Thượng Khả vươn tay trái của mình ra, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn có gia huy: “Nhẫn còn, lời hứa vẫn còn.”

Thường phu nhân và Việt Huyên thấy thế, sắc mặt đồng thời thay đổi, lúc trước bọn họ chỉ lo đuổi Việt Trạch đi mà quên lấy lại nhẫn.

“Việt Trạch, cho dù nhẫn ở trên tay anh đi nữa thì anh cũng không phải người thừa kế Việt gia.” Việt Huyên nhịn không được lần thứ hai mở miệng nói.

Thượng Khả không để ý đến gã, chỉ nhìn Việt Trình: “Ba, không lẽ Ba muốn huỷ thân phận người thừa kế của con sao?”

Biểu tình của Việt Trình cứng đờ, rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Huỷ bỏ thân phận người thừa kế của Việt Trạch, nghĩa là hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa Việt gia và nó, về sau nó sẽ không trợ giúp Việt gia nữa; còn nệ thừa nhận thân phận của nó, nghĩa là giao Việt gia cho một người thủ ước mất đi lòng trung thành với Việt gia. Hơn nữa bây giờ Việt Trạch là người của Lục Tu Phàn, sau khi nó qua đời, Lục Tu Phàn hoàn toàn có tư cách tiếp nhận Việt gia, đến lúc đó chỉ sợ Việt gia sẽ phải thay tên đổi họ.

Lục Tu Phàn không nói tiếng nào nhìn đám người Việt gia, bọn họ chỉ biết lo lợi ích trước mắt, không ai hiểu được thâm ý của Thượng Khả. Thượng Khả vốn có cách vô cùng đơn giản hóa giải nguy cơ của Việt gia, đó chính là xin mình, nhưng em ấy không làm như vậy, mà lại quyết định dùng thân phận người thừa kế để tiếp quản cục diện rối rắm này. Cho dù biến thành người thủ ước thì em ấy vẫn không mất đi nguyên tắc và sự kiêu ngạo của mình. Người Việt gia lại suy bụng ta ra bụng người, nghi ngờ em ấy. Bọn họ đã quên, Thượng Khả là người thủ ước, lúc Việt gia hưng thịnh còn không ham, chứ huống hồ gì Việt gia đang suy tàn thì tranh đoạt làm gì?

“Lão Trình, người thừa kế Việt gia là Việt Huyên, điều này không thể đổi.” Thường phu nhân thấy Việt Trình do dự, lập tức nhắc nhở: “Sau khi Việt Trạch biến thành người thủ ước thì đã mất đi tư cách trở thành người thừa kế. Ông nên lấy nhẫn về, cho dù tương lai Việt gia có nghèo túng đi nữa thì đó cũng là do người Việt gia lựa chọn. So với việc tham sống sợ chết dưới sự áp bức của người khác, không bằng mang theo kiêu ngạo, tìm cách Đông Sơn tái khởi.”

Việt Trình bị mấy lời nói của bà ta làm cho động tâm, các thành viên khác trong gia tộc cũng tràn đầy cảm xúc.

Thượng Khả âm thầm liếc Thường phu nhân một cái, người đàn bà này thật đúng là giỏi cổ động lòng người. Đáng tiếc, bà ta lại có một đứa con luôn kéo chân sau.

“Mẹ nói đúng.” Việt Huyên cũng chen miệng nói: “Việt Trạch giờ là người của Vương tước các hạ, giao Việt gia cho anh ta thì khác gì sung công?”

Dám ở trước mặt Lục Tu Phàn mà nói ra mấy lời này, ngay cả thần cũng không cứu được chỉ số thông minh đáng thương của gã.

Lục Tu Phàn ngoảnh mặt làm ngơ, không dậy nổi hứng thú chấp nhặt với gã.

Việt Trình suy nghĩ thật lâu, gian nan nói với Thượng Khả: “Tiểu Trạch, trước kia con khiêm tốn hữu lễ, ung dung rộng lượng, ba mong bây giờ con cũng có thể suy nghĩ cho gia tộc một chút.”

Ông tránh né đề tài về người thừa kế, khuyên bảo Thượng Khả chủ động lui bước.

Thượng Khả lẳng lặng nhìn ông ta rồi chậm rãi nói: “Năm đó ngài lén lút qua lại với Thường phu nhân sau lưng mẹ, mẹ vì danh dự gia tộc, yên lặng chấp nhận; mẹ chết bệnh, nửa năm sau ngài cưới Thường phu nhân, con chấp nhận; ngài muốn con kế thừa gia nghiệp, bức ép con từ bỏ niềm đam mê âm nhạc mà mình yêu tha thiết, con chấp nhận; con biến thành người thủ ước, ngài xem con như không khí, con chấp nhận; Thường phu nhân đưa con vào trung tâm phân phối, con cũng chấp nhận. Ba à, ngài nói cho con biết với, con nên làm thế nào mới gọi là suy nghĩ cho gia tộc đây?”

Việt Trình xấu hổ vô cùng.

Thường phu nhân thấy tình thế không ổn, vội vàng chất vấn: “Cậu đã coi trọng gia tộc như thế, vì sao còn muốn trở về tranh đoạt quyền thừa kế?”

“Không phải Thường phu nhân mời tôi về sao?” Thượng Khả chuyển tầm mắt lên người bà ta: “Bà mời tôi về chẳng lẽ không phải chấp nhận thân phận người thừa kế của tôi?”

“Đương nhiên không phải, tôi chỉ hi vọng cậu giúp đỡ Việt gia vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Lấy thân phận gì?”

Thường phu nhân bị hỏi nghẹn lời một lúc rồi mới trả lời: “Trên người cậu chảy dòng máu Việt gia, cho dù không phải người thừa kế cũng phải có trách nhiệm cống hiến một phần sức lực cho gia tộc.”

“Đây cũng là lý do năm đó bà hãm hại tôi sao? Khiến tôi mất đi tư cách người thừa kế, trở thành thành viên bình thường trong gia tộc để cống hiến một phần sức lực của mình cho gia tộc?”

Sắc mặt Thường phu nhân đột ngột thay đổi, khiển trách nói: “Cậu nói cái gì thế? Tôi hãm hại cậu bao giờ?”

Biểu tình mọi người vì câu nói này mà ngưng lại, khó hiểu nhìn về phía hai người.

“Nếu không phải hãm hại, vậy hơn một năm trước bà lén vào phòng tôi, tiêm thuốc tinh thần cho tôi để làm gì?”

Bâu giờ không chỉ Thường phu nhân, ngay cả Việt Huyên cũng phải đổi sắc, những người khác còn chưa lấy lại tinh thần.

“Lúc ấy bà và Việt Huyên tưởng rằng tôi hôn mê, nhưng thực tế tôi vẫn có một chút ý thức.” Thượng Khả kể lại không mang theo cảm tình: “Tôi thấy chính tay bà tiêm thuốc tinh thần vào cơ thể tôi, khiến tôi phát điên.”

Ánh mắt Thượng Khả bình tĩnh vô cùng, nhưng lời cậu nói ra lại như sấm sét đánh bên tai mọi người.

Có ý gì? Năm đó Việt Trạch phát điên là vì bị tiêm thuốc tinh thần?

Thân thể Việt Trình khẽ run lên, ngây ngốc nhìn Thượng Khả.

“Tôi bị đưa đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán tôi bị bệnh độc tinh thần xâm nhiễm, chưa tới ba tiếng đã tiến hành phẫu thuật loại trừ bệnh độc tinh thần cho tôi.” Thượng Khả chậm rãi nói: “Vì thế, tôi biến thành người thủ ước.”

Việt Trình xoay cổ sang, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn vợ mình. Chuyện ngày đó phát sinh, đối với ông thì cứ như mới xảy ra vào ngày hôm qua. Bộ dáng Việt Trạch phát điên khiến ông không suy nghĩ được gì, lập tức quyết định tiến hành phẫu thuật loại trừ bệnh độc tinh thần, là chính miệng ông, cũng chính tay ông đã đẩy Việt Trạch vào phòng giải phẫu, ônh đẩy một đứa nhỏ khỏe mạnh vào phòng giải phẫu như một người bị bệnh độc tâm thần!

Ba, Ba, Ba ơi… tiếng gào thét thê lương của đứa nhỏ không ngừng vang vọng trong đầu ông. Khuôn mặt điên cuồng thống khổ giống như đang cầu cứu ông.

“Tiểu Trạch nói, là...thật sao?” Âm thanh Việt Trình khô khốc hỏi.

Thường phu nhân cố gắng trấn định nói: “Là vu oan! Nó nói vậy chỉ để có được quyền thừa kế Việt gia mà thôi.”

“Bác sĩ làm phẫu thuật cho Tiểu Trạch năm đó vẫn còn ở bệnh viện, có phải là vu oan hay không chỉ cần hỏi một chút sẽ biết.” Có người lên tiếng đề nghị.

Thường phu nhân nghe vậy, trên mặt lần đầu tiên lộ vẻ bối rối. Những người khác nhìn thấy không khỏi thổn thức.

Năm đó Việt Trạch có bao nhiêu ưu tú, toàn bộ thành viên trong gia tộc đều rất rõ ràng. Bọn họ chưa bao giờ nghi ngờ việc Việt Trạch điên cuồng lại cất giấu sự thật đau lòng như vậy.

Bị mẹ kế và em trai tiêm thuốc tinh thần, bị cha ruột đưa lên bàn mổ, hoàn toàn tước đoạt tình cảm nhân loại bình thường nên có cùng mấy chục năm sinh mạng quý giá.

Nhìn Thượng Khả vẫn luôn hờ hững, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thương tiếc và không đành lòng. Giọng cậu kể lại bình tĩnh như không liên quan đến mình, không chút phẫn nộ hay đau khổ, có lẽ cậu cũng không biết mình đã mất đi cái gì.

“Mọi người đừng nghe Việt Trạch nói hươu nói vượn, nó…”

“Crack!” Một tiếng vang cắt ngang kêu gào của Việt Huyên.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cái ly trong tay Lục Tu Phàn đã bị hắn bóp nát, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay đang nắm chặt. Mặt hắn lạnh băng, cả người tỏa ra sát khí khiến người khác sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thường phu nhân giống như nhìn người chết.

Thường phu nhân bị nhìn mà lạnh cứng sống lưng, ngón tay run rẩy.

Lục Tu Phàn đứng lên, lạnh lùng nói với mọi người trong Việt gia: “Năm ngày sau, Tiểu Trạch sẽ trở về tiếp quản Việt gia.”

Nói xong, hắn ôm lấy Thượng Khả, không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài, đồng thời phân phó thuộc hạ: “Đi tới bệnh viện năm đó làm phẫu thuật cho Tiểu Trạch, đưa tên bác sĩ kia lại đây.”

Giỏi cho một Việt gia, giỏi cho một Thường phu nhân! Bọn họ thản nhiên biến Tiểu Trạch đang khỏe mạnh thành một người thủ ước!

Lục Tu Phàn chưa bao giờ muốn giết người như lúc này.

“Anh đang tức giận?” Thượng Khả hỏi.

Lục Tu Phàn nhìn vẻ mặt bình thản của Thượng Khả, đau lòng không thôi. Nếu không phải hôm nay Thượng Khả nói ra sự thật, mọi người sẽ không biết em ấy đã gặp phải thương tổn thế nào. Gần hai năm, Thượng Khả bị người ta coi như người bị bệnh độc tinh thần. Mấy năm nay, em ấy không nói một chữ nào về chuyện mình phải chịu đựng, yên lặng chấp nhận toàn bộ an bài của gia tộc. Đến cuối cùng, em ấy vẫn còn giữ lời hứa năm đó, gánh vác trách nhiệm người thừa kế của mình.

Em ấy không biết rằng bắt đầu từ giây phút biến thành người thủ ước, đã không ai coi em ấy là người thừa kế Việt gia. Ba không quan tâm, mẹ kế hãm hại, em trai năm lần bảy lượt khi nhục.

Tiểu Trạch, rốt cuộc em có bao nhiêu ngốc chứ? Người thủ ước, lại là loại tồn tại bi ai như thế sao?

Lục Tu Phàn gắt gao ôm chặt Thượng Khả vào lòng: Tiểu Trạch, em yên tâm, tất cả đau khổ em thừa nhận, anh sẽ đòi lại hết cho em. Em không biết biểu đạt tình cảm, anh sẽ thay em biểu đạt.

Buổi tối hôm đó, tên bác sĩ kia bị bắt đưa đến trước mặt Lục Tu Phàn, Lục Tu Phàn không cần dùng nhiều thủ đoạn gã đã khai ra.

Thuốc Thường phu nhân tiêm cho Thượng Khả một loại thuốc tinh thần đặc thù, có thể khiến người ta đột nhiên phát điên trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng loại thuốc này chỉ cần 2 - 3 ngày là sẽ tự động biến mất, nếu sử dụng thuốc chữa tương ứng thì mấy tiếng là có thể hồi phục. Lúc ấy chỉ cần Việt Trình tìm thêm vài bác sĩ khám lại thì bi kịch sẽ không xảy ra. Nhưng ông ta gần như chỉ mất ba tiếng đồng hồ đã đưa ra quyết định phẫu thuật!

“Đáng giận!” Lục Tu Phàn nện một đám lên bàn, mặt lộ vẻ dữ tợn.

“Báo cáo đại nhân.” Một hộ vệ báo cáo: “Thường phu nhân và Việt Huyên có ý đồ chạy trốn, bị vệ binh của chúng ta ngăn cản.”

“Nhốt bọn họ vào phòng giam.” Ánh mắt Lục Tu Phàn như thể sắp đóng băng, lạnh lùng nói: “Tôi muốn đích thân xử lý.”

Khi Lục Tu Phàn về đến dinh thự thì đã là đêm khuya, đèn phòng còn sáng, Thượng Khả vẫn đang chờ hắn.

“Sao còn chưa ngủ?” Lục Tu Phàn thu lại sát khí, chậm rãi đến cạnh cậu.

“Xin lỗi.” Thượng Khả nhìn hắn, nghiêm túc giải thích.

“Vì sao nói xin lỗi?”

“Hôm nay tôi cáo mượn oai hùm.”

Băng sương trên mặt Lục Tu Phàn tan ra, trong mắt tràn ngập ôn như: “Anh thích em cáo mượn oai hùm. Sau này muốn dọa nạt ai thì cứ gọi anh, anh sẵn sàng cho em mượn da hổ.”

“Anh là một chủ nhân tốt.” Thượng Khả đánh giá đúng trọng tâm.

“Tốt chỗ nào?” Lục Tu Phàn mỉm cười nhìn cậu.

“Chỗ nào cũng tốt.” Thượng Khả bắt đầu liệt kê từng cái: “Quan tâm cấp dưới, nghiêm túc có trách nhiệm, hoà ái dễ gần…”

Em ấy nhìn thấy mình hoà ái dễ gần lúc nào thế nhỉ?

“Còn có…”

Miệng bị Lục Tu Phàn lấp kín.

“… Da hổ đủ dày.”

Câu nói kế tiếp đã không thể nghe được…