Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 59




Rhine đứng yên trước người Thượng Khả, khí thế khổng lồ như ập vào mặt, chặt chẽ giam cầm lấy cậu.

Thượng Khả lui về phía sau một bước, lưng dựa vào khung giường kim loại, ngay lập tức cảm giác được một vùng lạnh lẽo. Đang muốn mở miệng để phá vỡ yên lặng, thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, một cỗ hơi thở bá đạo mạnh mẽ phá vỡ phòng ngự rồi tiến vào thân thể cậu.

Đôi chân dài của Rhine duỗi ra, đặt vào giữa hai chân cậu, vươn một tay kéo cậu vào lòng ngực mình, hai thân hình gắt gao dán chặt vào nhau, phảng phất như có thể cảm nhận rõ được mạch đập và nhiệt huyết trong cơ thể đối phương.

Thượng Khả giơ tay chặn hắn, đối phương không lùi mà tiến tới, dùng sức căng chân cậu ra, đồng thời đôi tay bám vào eo cậu, không cho cậu cơ hội tránh thoát. Tin tức tố mãnh liệt mang theo dục vọng thẳng từ hạ thân tiến vào trong cơ thể Thượng Khả.

Thượng Khả kêu lên một tiếng, ánh mắt bốc cháy lên hai ngọn ngọn lửa, căm tức nhìn người đàn ông trước mặt, cậu cũng không tin là người đàn ông này dám thi bạo cậu trong doanh trại huấn luyện.

Nhưng Thượng Khả hiển nhiên đã xem nhẹ sự ngang ngược và đặc quyền của Alpha cường giả, chế độ đãi ngộ đối với Alpha địa vị cao như Rhine có rất nhiều ưu tiên. Huống hồ trong lịch sử đế quốc vẫn chưa xuất hiện một Alpha nào mạnh hơn Rhine. Cho nên dù Rhine có thật sự làm đi nữa thì chắc cũng chả có ai tin.

Ánh mắt Thượng Khả mang theo tức giận, tựa như liều thuốc kích nổ, nháy mắt nhuốm lên dục hoả của Rhine. Hắn nhanh chóng xâm chiếm đôi môi Thượng Khả, cắn nuốt lấy hô hấp của cậu.

Thượng Khả bị hắn giam cầm trên khung giường không thể động đậy, mỗi lần phản kháng, đều sẽ phải nghênh đón một đợt công kích càng thêm mãnh liệt. Thân thể bị hơi thở của Rhine chậm rãi xâm chiếm, sự pha trộn giữa khoái cảm, xấu hổ và giận dữ đồng thời đánh sâu vào đại não cậu, Thượng Khả dần dần cảm thấy vô lực, thêm một lần nữa ý thức sâu sắc được sự chênh lệch thực lực giữa mình và Rhine.

Không cam lòng!

Thượng Khả nắm chặt nắm đấm, nỗ lực kháng cự dòng tin tức tố đang xâm lược bừa bãi trong thân thể cậu. Tuy rằng Rhine không thật sự tiến vào, nhưng hơi thở của hắn đã đem cậu chiếm hữu gần như hoàn toàn, mỗi một bộ vị, mỗi một tấc da thịt, đều để lại dấu vết của hắn.

Chuyện này so với "súng thật đạn thật" mà nói, càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng.

Thượng Khả đột nhiên trở tay cầm ván giường, thân thể vươn dậy, gập hai chân lên, dùng sức đá vào ngực Rhine.

Rhine vươn tay ra đỡ bị Thượng Khả đá một chân, lui lại nửa bước.

Đáng tiếc không gian trong ký túc xá quá nhỏ, không chừa cho Thượng Khả một đường sống để phát huy, chỉ trong chốc lát, cậu lại bị Rhine chặn ngang thế công kích, áp đảo lên giường.

Tay chân đều bị chế trụ, Thượng Khả bùng nổ, cắn một phát lên cổ Rhine, cắn rất ngoan độc, thiếu chút nữa là cắn rớt một miếng thịt của Rhine.

Ánh mắt Rhine tối sầm lại, đợi cậu quay cuồng xong, thì kéo quần áo đã sớm rơi hết của cậu xuống, lộ phần lưng chằng chịt vết sẹo. Rhine nhìn thấy mấy vết sẹo đó thì ngừng lại động tác, thấy cậu giãy giụa, lại ngăn hai tay cậu, sau đó cúi đầu cắn lên eo cậu.

Thượng Khả rùng mình một trận, lớn tiếng nói: "Rhine, anh đàn làm gì đó?!"

"Dấu hiệu."

Hơi thở nóng cháy theo vết cắn thấm vào làn da Thượng Khả, cảm giác đau đớn làm cậu nhịn không được mà kêu ra tiếng.

"Đừng!!" Thượng Khả ra sức giãy giụa, tin tức tố bắt đầu khởi động điên cuồng.

Hơi thở Alpha tán ra, Rhine dấu hiệu thất bại. Ánh mắt hắn tối sầm lại, cúi người tiến đến bên tai Thượng Khả thấp giọng nói: "Bây giờ em muốn tôi ăn em, hay là thành thật để tôi dấu hiệu em?."

"Tôi không chọn gì hết!" Một khi bị dấu hiệu, trên người sẽ lưu lại tin tức tố của người dấu hiệu, việc này không thể nghi ngờ là nói cho người khác biết cậu thân là một Alpha lại bị một Alpha khác tuyên cáo quyền sở hữu. Trên người mang theo hơi thở của nam nhân khác, về sau cậu làm sao có thể đối mặt với "Hắn"?

"Vậy để tôi quyết định." Rhine một tay kéo cậu tới, quay cuồng hạ người xuống đè cậu ở đầu giường.

Lúc giương mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Rhine dừng lại động tác.

Quả thật, chinh phục Alpha trước mắt này khiến cho Rhine có một loại khoái cảm khó có thể miêu tả, nhưng mà, trong ánh mắt của người này mang theo khuất nhục và phẫn nộ, lại làm hắn có chút do dự. Nhìn thấy cậu khó chịu, hắn cũng sẽ mạc danh cảm thấy phiền muộn.

Thế giới này, chỉ có Alpha cường giả mới có tư cách nói "Không". Khống chế và bị khống chế, chinh phục và bị chinh phục, dấu hiệu và bị dấu hiệu, đều là quy luật tự nhiên. Rhine không cảm thấy mình có gì sai, chỉ là, điều mà hắn muốn tựa hồ không chỉ dừng lại ở đây......

"Em vẫn quá yếu." Ngón tay Rhine cọ qua khoé mắt Thượng Khả, thấp giọng nỉ non. Người này nếu là Omega, chỉ sợ đã sớm hoan lạc dưới thân mình rồi. Hắn không rõ vì sao cậu lại muốn kháng cự lại bản năng thân thể? Hai bên đều có khoái cảm mà không phải sao?

"Cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ mạnh hơn!" Thượng Khả thề, cho dù không phải vì nhiệm vụ, cậu cũng muốn mạnh mẽ hơn! Cái loại thế giới phá hoại này, hoàn toàn không có đạo lý để nói, thân phận và thực lực mới là tất cả!

"Tôi sẽ chờ." Rhine chậm rãi ngồi dậy, ngay sau đó dùng ánh mắt lãnh đạm chăm chú nhìn cậu "Nhưng em nên nhớ kỹ, em thuộc về tôi, tôi không cho phép trên người của em lây dính bất cứ hơi thở của kẻ nào khác ngoại trừ tôi."

Thượng Khả trầm mặc không nói.

"Chuẩn bị một chút, buổi tối sẽ huấn luyện." Rhine sửa sang lại chế phục xộc xệch, sau đó rời khỏi ký túc xá của Thượng Khả.

Thượng Khả cơ hồ là loã thể, hắn lại là áo mũ chỉnh tề. Trong cơ thể còn giữ hơi thở của hắn, loại cảm giác bị cường này thật sự không mỹ diệu chút nào.

Phắc! Từ khi đi vào thế giới này, tần suất chửi tục của Thượng Khả càng tăng cao.

Cậu quyết định tạm thời đem chuyện tìm người đặt sang một bên, nắm chắc thời cơ huấn luyện, mau chóng gia tăng thực lực lên tới độ cao " Nè, chưa biết ai trên ai dưới đâu "(*)!

(* "Ai thượng ai dương wei" ~~~ ai biết góp ý tui nha)

Thời gian tiếp theo, Thượng Khả đều dành tinh lực để tập trung huấn luyện, thức dậy sớm hơn người khác, thời gian huấn luyện cũng dài hơn người khác, gian khổ hơn người khác rất nhiều, nhưng tốc độ tăng lên lại châm hơn người khác.

Không ít người đã mờ ám cười nhạo cậu tư chất kém cỏi, hơn nữa còn thường xuyên mở miệng châm chọc, đối với tất cả chuyện này Thượng Khả đều ngoảnh mặt làm ngơ. Sự ẩn nhẫn như thế, lại càng làm cho bọn họ thêm coi khinh, đồng thời cũng không khỏi có chút thất vọng, đây là "Anh hùng" mà mọi người đã khen ngợi? Đã không có thực lực, lại còn không có tâm huyết, trước kia cậu ta có thể sống sót chắc chắn toàn dựa vào may mắn rồi.

Rhine nghe được binh lính phê bình, cũng không hỗ trợ. Người kia cần phải dựa vào năng lực của chính bản thân mình mới có thể khiến mọi người tin phục, nếu không thì đường đi về sau càng thêm gian nan.

"Trung úy, tôi đã thấy anh trong video chiến đấu ở thành Vias, đối với thực lực của anh rất khâm phục, bây giờ nếu đã được phân đến cùng một đội ngũ, không biết có thể lãnh giáo mấy chiêu hay không?" Một người cũng là quan quân cấp trung úy đi đến trước mặt Thượng Khả, ngữ khí thành khẩn hỏi.

Thượng Khả vừa mới cùng mấy đội viên khác hoàn thành xong huấn luyện hằng ngày, những người khác đều biểu hiện rất nhẹ nhàng, chỉ có mình cậu là sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, một bộ dáng như sắp hư thoát.

Thượng Khả nhìn mấy đội viên ở xung quanh đang chuẩn bị xem kịch vui, chậm rãi buông bình nước trong tay, trả lời một tiếng: "Được thôi."

Tên trung úy kia đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó xua tay cười nói: "Mời."

Hai người đi đến giữa sân, một người bày ra tư thế quân võ tiêu chuẩn, một người khác thì ngay cả đi đường cũng có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.

Bên ngoài truyền đến một trận tiếng cười nhỏ vụn.

Trung úy đột nhiên cảm thấy quyết định tìm cậu luận võ này là một quyết định sai lầm, đây không phải là khi dễ người ta sao? Cho dù thắng cũng không có cảm giác thành tựu gì hết a! Vẫn nên tốc chiến tốc thắng thôi.

Ánh mắt gã nghiêm túc, thân hình rung động, thẳng tắp nhắm về phía Thượng Khả vung tay tung ra một quyền mạnh, mang theo từng trận kình phong. Người xung quanh vùng chiến đều có thể cảm nhận được uy thế của một chiêu này, một khi bị đánh trúng, cho dù không chết thì cũng bị trọng thương.

Thượng Khả tựa hồ hoàn toàn không có ý muốn né tránh, mắt thấy nắm đấm gào thét mà tới, khi tất cả mọi người cho rằng cậu sắp xong đời, lại phát hiện thân ảnh của cậu đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt. Nắm đấm của tên trung úy kia vung vào không khí, bước chân bởi vì quán tính mà vọt tới trước vài bước, vẫn chưa đứng vững thì bỗng nhiên cảm thấy đầu gối tê rần, hai chân không tự chủ được cong về phía trước, ngay sau đó cổ lại bị một kích thật mạnh, đại não choáng váng, cả người vô lực tê liệt mà ngã xuống.

Toàn bộ quá trình chỉ mất hai ba giây, mắt của mọi người còn chưa kịp chớp một cái đã kết thúc.

Toàn bộ hiện trường là một mảnh yên tĩnh.

Thượng Khả đưa lưng về phía tên trung uý đã tê liệt ngã xuống kia, sắc mặt trắng bệch như cũ, thân thể vẫn suy yếu như cũ, mồ hôi theo thái dương câuh, chậm rãi nhỏ giọt, sau đó lướt qua đôi môi đỏ bừng môi. Cậu tùy ý lấy tay lau đi, hai mắt hơi rũ, mặt mày lộ ra vài phần lười biếng, đứng giữa sân đấu trống trải, đây là một loại khí chất độc đáo khó có thể hình dung.

Cậu đứng tại chỗ đợi một lát, thấy tên trung úy kia vẫn không tỉnh, lúc này mới xoay người rời đi.

"Đệch, một chiêu, chỉ một chiêu đã hạ gục Ai Tắc!" Nhìn theo bóng lưng Thượng Khả rời đi, hiện trường lập tức trở nên ồn ào.

"Vừa rồi ai thấy rõ động tác của cậu ta không? Sao lại nhanh như vậy chứ?"

"Máy theo dõi chắc là quay lại được đấy, đi xem đi."

Đánh bại một trung úy cũng không phải là chuyện gì lạ lùng, nhưng Thượng Khả thắng được thật sự quá nhẹ nhàng, quá thoải mái, quá nhanh chóng, hơn nữa là vào lúc thể lực đã cạn kiệt, việc này không khỏi khiến cho mọi người giật mình.

Tên trung úy kia sau khi tỉnh lại, sắc mặt đỏ lên, căm giận nói: "Tôi không phục! Tôi muốn đấu lại với cậu ta."

Bên cạnh lập tức có người hảo tâm nói cho gã, Thượng Khả đi đến phòng y tế.

Gã lập tức đuổi theo.

Đi đến cửa phòng y tế, đang muốn gõ cửa, chợt nghe bên trong phòng truyền đến âm thanh đối thoại.

"Trung uý Fillmore, tôi cần phải nhắc nhở cậu bao nhiêu lần nữa đây, cơ năng thân thể của cậu đã từng gặp sự phá hủy nghiêm trọng, ngay cả huấn luyện thể năng bình thường cũng có thể làm cậu đau ba ngày ba đêm, càng đừng nói đến mỗi ngày huấn luyện liên tục hơn mười giờ!" Bác sĩ tức muốn hộc máu quở trách. Người này đã là khách quen của phòng y tế, mỗi lần giúp cậu kiểm tra thân thể, đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Thể lực tiêu hao quá mức, cơ bắp còn bị co rút, rõ ràng đi đường cũng không xong, mà lại dám kiên trì huấn luyện!

Thượng Khả ngồi ở trên giường, cười nói: "Cám ơn đã quan tâm, tôi không sao đâu." Bây giờ cậu chính là M trong truyền thuyết bị cuồng ngược, càng cản càng hăng, ha ha.

"Không sao không sao, lần nào cậu cũng nói vậy." Bác sĩ lấy nước thuốc cho cậu, cả giận nói, "Cậu nghe kĩ đây, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, nếu không tôi sẽ trực tiếp hạ thuốc ngủ cho cậu đấy."

"Bác sĩ, Anh đây là đang uy hiếp trắng trợn nha." Thượng Khả kháng nghị.

"Hừ, tôi cứ uy hiếp đấy, thách cậu đi khiếu nại a!" Bác sĩ rất muốn véo cậu một phen, rồi lại không đành lòng, nên phải tự mình nghẹn mình.

"Được, đợi lát nữa tôi lại......" Nói đến đây đột nhiên dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy Thượng Khả không biết từ khi nào đã dựa vào mép giường ngủ mất tiêu.

Nhìn vết thương trên người và khuôn mặt ngủ an tường của cậu, bác sĩ nhịn không được chua xót. Người bên ngoài chỉ nhìn thấy được vinh quang của anh hùng, nhưng lại ít ai để ý đến gian khổ mà họ phải trả giá.

Bác sĩ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đắp chăn cho Thượng Khả.

Trung úy Ai Tắc đứng ngoài cửa cúi đầu, yên lặng xoay người, đang chuẩn bị rời đi, thình lình lại thấy Rhine đang đứng yên phía sau mình không một tiếng động, sắc mặt âm trầm, thiếu chút nữa đã dọa gã chảy cả nước tiểu.

Ai Tắc vội vàng hành lễ, Rhine nói: "Chạy một trăm dặm chiến cơ việt dã trong 5 tiếng đồng hồ, tức khắc chấp hành."

Ai Tắc vẻ mặt bi kịch, ủ rũ cụp đuôi mà đi lãnh phạt.

Rhine đi vào phòng y tế, sau khi bác sĩ thấy hắn vào, hành lễ xong rất thức thời mà tránh mặt.

Rhine đi đến mép giường, lẳng lặng nhìn chăm chú một lát, sau đó cúi người, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi cậu.

Thượng Khả thuận theo ý bác sĩ, ngày hôm sau quyết định nghỉ ngơi một ngày, đi ra ngoài vấn an Mẫu phụ của mình, thuận tiện mua thêm một ít vật dụng hàng ngày.

Mới vừa đi ra khỏi doanh trại huấn luyện đã nhìn thấy Ryan đứng ở cách đó không xa. Thượng Khả cho rằng cậu ta tới tìm mình, đang do dự có nên đi đến chào hỏi hay không, lại thấy cậu ta đột nhiên chạy về hướng bên kia, nguyên lai là có hẹn với Zeca.

Thượng Khả nhún nhún vai cũng không cần phải đi chào hỏi, nên làm gì thì làm thôi. Cậu xoay người, vui sướng mà rời đi.

Ngay lúc cậu xoay người thì Zeca ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng xa dần của cậu, lại nhìn về phía Ryan trước mặt cười nói: "Gần đây Fillmore huấn luyện rất vất vả, em không đi thăm cậu ấy sao?"

Ryan oán trách mà nhìn gã một cái: "Anh biết là em không thích anh ấy mà."

"À? Phải không?" Zeca đạm đạm cười, nhớ hình như không lâu trước đây Ryan còn rất thân thiết với Fillmore, thậm chí còn nghe nói hai người đã xác lập quan hệ, gã còn tính cạnh tranh với Fillmore một chút đây, sao chỉ trong nháy mắt thì không thích nữa rồi? Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hừm, hình như là sau khi xuất hiện lời đồn đãi thực lực của Fillmore đã giảm đi nhỉ?

Trên mặt Zeca vẫn mang theo mỉm cười như cũ, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần mỉa mai, không chút thú vị.

Tác giả có lời muốn nói: Haiz, vẫn chưa đến thời cơ để lái xe.