【 Suối mà ngươi nói ở đâu? 】 Khi đi đến đỉnh núi Tê Thần, Thượng Khả cũng không thấy thanh tuyền trong miệng Diêm Lục đâu, trên mặt đất chỉ có bảy lỗ thủng lớn nhỏ bằng cái giếng.
Diêm Lục nhìn trời sao, nói: "Lập tức sẽ có."
Vừa dứt lời, dưới chân bỗng truyền đến một trận thanh âm ầm ầm, sau đó liền thấy sương mù tỏa ra từ bảy lỗ thủng, chỉ trong chốc lát, từng luồng nước suối từ dưới đất trào lên, tỏa ra ánh sáng trắng bạc, giống như Thất Tinh Bắc Đẩu.
Thượng Khả kinh ngạc hỏi: 【Sao ngươi biết nước sẽ xuất hiện? 】
"Trực giác." Diêm Lục cắm quải trượng trên mặt đất, sau đó cởi quần áo rách nát trên người, lựa chọn một thanh tuyền trong đó nhảy xuống.
Trực giác? Thượng Khả giật mình. Trước khi Diêm Lục mất trí nhớ đã tu tới Đại Thừa kỳ, ít nhất cũng tu luyện hơn một ngàn năm, rất có thể đã tới Hỗn Nguyên giới. Cho nên dù mất trí nhớ, trong tiềm thức vẫn để lại một ít ấn tượng.
Diêm Lục ngâm mình ở trong nước suối, nhả ra một ngụm trọc khí, sau đó đặt nụ hoa trong bàn tay lên mặt nước.
Nụ hoa tiếp xúc với nước không chìm xuống mà cứ trôi nổi như một con thuyền lá, lay động nhẹ nhàng theo gợn sóng.
Diêm Lục tựa vào bên suối, hai mắt khép kín, tứ chi thả lỏng, chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện. Chân nguyên vận chuyển, nước suối bắt đầu chấn động có tiết tấu, từng vòng sáng màu bạc tỏa ra bốn phía, sau khi tiếp xúc với nụ hoa lập tức từ một phân thành hai, kết hợp giao triền.
Thượng Khả mơ hồ cảm giác có một hơi thở mát lạnh rót vào linh thể mình, không ngừng tu luyện. Theo tốc độ vận chuyển càng nhanh, độ ấm trong cơ thể cũng càng ngày càng cao, giống như chìm vào một ngọn lửa.
Ngay khi Thượng Khả cho là mình sắp bị thiêu thành tro tàn thì ngọn lửa lại tràn ra, hóa thành vô số đốm lửa nhỏ rơi xuống.
Diêm Lục tựa như cảm giác được, từ từ mở mắt ra, phát hiện nụ hoa trên mặt nước chẳng biết đã nở rộ lúc nào, từng cánh hoa chồng lên nhau, giống như khói lửa yêu dã mà lại động lòng người.
Ở trong nhụy hoa, một gốc nấm nho nhỏ duyên dáng yêu kiều, cả người trắng nõn, trong suốt mát lạnh tản ra ánh sáng như mặt trăng.
Diêm Lục nhịn không được vươn tay, ngón tay vừa chạm đến vầng sáng bên ngoài liền thấy cánh của đóa "Thiên Xích" kia nở rộ rồi rơi xuống, hóa thành từng luồng sáng chói mắt.
Chờ ánh sáng dịu đi, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Diêm Lục.
Thượng Khả chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, mở mắt đã thấy mình hóa thành người. Cậu không rõ vì sao mình lại có thể biến thành người, xem ra nước suối này cũng không phải thứ bình thường.
Thượng Khả ngẩng đầu nhìn Diêm Lục, ánh mắt trong suốt chớp động. Trong con suối lớn bằng cái giếng, thân thể hai người thân mật kề sát nhau, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Diêm Lục khẽ vuốt ve hai má Thượng Khả tựa như đang đối đãi với bảo vật quý giá. Bàn tay đầy nếp nhăn kia đặt gần làn da trơn bóng của cậu hình thành sự tương phản rõ rệt.
Diêm Lục dừng tay, nhìn chằm chằm tay mình.
Thượng Khả thấy thế, chủ động cầm tay hắn, cười nói: "Diêm Lục, ta có thể biến hình."
Ánh mắt Diêm Lục đảo qua lông mày, đôi mắt, cuối cùng dừng ở trên môi của cậu, dùng thanh âm già nua nói: "Ta chờ thật lâu."
"Thật có lỗi." Trong đôi mắt trong suốt của Thượng Khả phản chiếu ra bộ dáng Diêm Lục - một đầu tóc trắng xoá.
Diêm Lục trầm giọng nói: "Nấm nhỏ, bây giờ chúng ta đều đã là chính đạo, ngươi có nguyện song tu cùng ta không?"
"Đương nhiên." Thượng Khả trả lời không chút do dự.
"Cho dù ta già nua, ngươi cũng không để ý?"
Thượng Khả nhìn mặt hắn một hồi, rối rắm nói: "Quả thật thì cũng có chút xíu để ý, nếu không thì lúc song tu ngươi đeo mặt nạ đi?"
Diêm Lục: "... Ta không thích đeo mặt nạ."
Thượng Khả thở dài: "Vậy thì để ta đeo vậy." Tuy nói như thế nhưng trong mắt lại không có chút xem thường nào. Tính ra thì tuổi thật của cậu so với Diêm Lục cũng không kém bao nhiêu. Trình độ quen thuộc và hiểu biết về Diêm Lục đã sớm vượt qua trình độ chỉ nhìn bề ngoài.
Trong mắt Diêm Lục nổi lên một tầng gợn sóng, nói: "Không cần phải phiền toái như thế. Nấm nhỏ, nói cho ta biết, ngươi thích thiếu niên ngây ngô, hay là thanh niên cường tráng? Vẫn là trung niên trầm ổn, hoặc là người già cơ trí?"
Thượng Khả: "A?" Có ý gì?
Diêm Lục giải thích: "Lấy thể chất của ta, sau khi vào Khai Quang kỳ có thể trùng tố tướng mạo."
Tu chân giả bình thường cần phải đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có năng lực tố hình. Diêm Lục trải qua Bát Trọng Ma Kiếp, thân thể dĩ nhiên siêu việt hơn người khác. Nếu không phải tự hủy công lực dẫn đến thương tổn quá lớn, hắn cũng sẽ không hóa già.
Thượng Khả trừng to mắt, nếu có thể tố hình vì sao còn muốn giả dạng thành một lão đầu lôi thôi? Không biết tại thế giới nhan khống này, bề ngoài quan trọng lắm đó biết không?!
Thượng Khả trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Ta nghĩ, ta thích ngươi biến thành bộ dáng con nít hơn."
"... Ngươi thích trẻ con?" Sắc mặt Diêm Lục nghiêm túc, hiếm khi buồn rầu nói: "Biến thành trẻ con cũng không phải không thể, nhưng thế thì có rất nhiều tư thế song tu không làm được, trừ phi phải tiếp tục nghiên cứu một vài kỹ xảo mới..."
"Dừng!" Thượng Khả đã hiểu, người này đúng là không có tí tẹo tiết tháo nào: "Ngươi vẫn nên khôi phục bộ dáng thanh niên thì hơn."
Diêm Lục nhếch khóe miệng, cúi đầu chạm nhẹ lên môi Thượng Khả, lập tức chìm vào trong nước. Một lúc sau, nước suối bắt đầu biến động, hơi nước bốc lên, bốn phía thoắt cái đã bị hơi nước bao phủ mờ mịt.
Thượng Khả đang ngưng thần quan sát, đột nhiên cảm giác có đôi bàn tay kéo mình vào trong nước, sau đó môi bị ngăn chặn, một đầu lưỡi nóng như lửa tiến vào miệng. Hai người trôi nổi trong nước, thân thể quay cuồng quấn lấy nhau.
Đúng lúc này, phía dưới ngọn núi xuất hiện vài tu chân giả.
Một người trong đó nói: "Kỳ quái, nơi này tiên khí nồng đậm, vì sao không tìm thấy ngọn nguồn?"
Tên còn lại tiếp lời nói: "Hay là tới chậm một bước, đã có người mang bảo vật đi?"
"Chỉ sợ là thế."
Không trung tràn ngập sương mù che chắn tầm mắt của mọi người, bọn họ không thấy trên đỉnh núi có một thanh tuyền, cũng không phát hiện có hai người đang song tu ở dưới suối. Bảy thanh tuyền này có tên là "Thất Tinh tuyền", bảy ngôi sao nối liền, kết hợp thành một trận pháp đặc biệt, trừ phi đi vào trong trận pháp, nếu không thì rất khó phát hiện chỗ đặc biệt của thanh tuyền.
Thượng Khả và Diêm Lục ở dưới suối, khoảng cách mấy tu chân giả chỉ có 40 m đến 50 m, hai người tai thính mắt tinh đều nghe rõ đoạn đối thoại của họ.
Hai tay Thượng Khả vòng ở cổ Diêm Lục, hai chân vòng quanh hông hắn không dám vọng động.
Diêm Lục lại không quan tâm, tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất, trong lúc hoạt động vẫn không quên vận chuyển chân nguyên, điều hòa âm dương.
Thượng Khả giống như cá bị lật bụng, miệng phun ra bọt khí. Thân thể nặng trĩu bơi bơi trong nước, trừ bỏ bám chặt trên người Diêm Lục, căn bản không thể dùng sức.
Thượng Khả ngẩng đầu, không nhịn được oán hận: đám người kia rốt cuộc còn muốn tán gẫu bao lâu? Cậu sắp bị tinh lực dồi dào của vị nào đó nấu thành canh nấm luôn rồi nè?!
Đại khái là nghe được oán hận của Thượng Khả, đám người tu chân kia sau khi tìm tòi không có kết quả cuối cùng thất vọng rời khỏi núi Tê Thần.
Thượng Khả liên tục đập bả vai Diêm Lục ý bảo hắn nhanh chóng đi lên, Diêm Lục lại không nhúc nhích, tiếp tục ôm nấm nhỏ của mình lăn lộn dưới nước.
【 Ta sắp hết hơi. 】 Thượng Khả vội vàng dùng thần thức truyền âm.
Diêm Lục nhìn Thượng Khả đang liều mạng nín thở, kỳ quái hỏi: 【 Làm một cây nấm, ngươi không biết mình có thể thở được dưới nước sao? 】
Thượng Khả:... Lại còn có thể loại này?
Diêm Lục cảm thấy biểu cảm của cậu lúc này rất thú vị, nhịn không được ngắm nhìn lâu hơn.
Thượng Khả chun mũi thử thở ở dưới nước, quả nhiên rất thông thuận. Nước suối rót vào cơ thể giống như biến thành chất dinh dưỡng, bị cậu hấp thu từng chút một. Hấp thu càng nhiều, lực lượng càng dồi dào. Trong nước suối dường như ẩn chứa thần lực nào đó, ngưng đọng chân nguyên của bọn họ, làm cho quá trình tu hành của bọn họ càng trở nên dễ dàng như nước chảy thành sông.
Hai người tựa như bọt biển, không ngừng hấp thu nước, sau đó thông qua song tu, chuyển hóa thành lực lượng bản thân.
Không biết qua bao lâu, Diêm Lục bỗng nhiên mở mắt, trong ánh mắt chợt lóe sáng rồi tắt, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu ngưng tụ rất nhanh, sau đó xoay quanh bay vòng, cuối cùng hình thành một loại năng lượng có bộ dáng như một đứa trẻ con ở trong đan điền, ngay lập tức thăng lên Nguyên Anh.
Mà Thượng Khả, chân nguyên trong cơ thể ngưng kết thành một viên kim đan, tiên linh chi khí trải rộng toàn thân. Cùng lúc đó, đóa "Thiên Xích" nơi ngực phải lại nở rộ, bùng cháy trên làn da trắng nõn của cậu, đẹp đến lóa mắt.
Hai người được vầng sáng vàng kim bao quanh, tu vi đại thành.
Thượng Khả còn không kịp vui sướng, đột nhiên cảm giác thân thể Diêm Lục chấn động, sau đó có một cỗ nhiệt lưu tràn vào cơ thể cậu.
Không phải là chân nguyên, mà là... hai má Thượng Khả đỏ bừng, trừng mắt nhìn Diêm Lục một cái. Người kia vẻ mặt thản nhiên, một đợt cao trào qua đi vẫn không có ý dừng lại, ôm Thượng Khả tiếp tục "tu luyện", thẳng đến khi nấu cậu thành một nồi canh nấm đại bổ...
Mấy canh giờ sau nước suối biến mất, Diêm Lục lúc này mới mang Thượng Khả đã mềm nhũn bay khỏi con suối.
Thượng Khả mặc áo khoác dài che đi dấu vết trên người.
Diêm Lục cúi đầu giúp cậu cài vạt áo.
Mặc dù không nói gì, lại có một loại cảm tình nhàn nhạt vấn vương.
Đúng lúc này, trời đất bỗng rung chuyển, một cỗ uy áp thật lớn ập tới. Mọi người ở Hỗn Nguyên giới đều vận chuyển chân nguyên, liều mạng chống lại công kích từ cỗ uy áp này. Dù thế, chỉ một lúc sau, rất nhiều người bị thất khiếu(*) đổ máu, chân nguyên trong cơ thể hỗn loạn như thuyền nhỏ gặp phải bão tố, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật.
(* 7 lỗ gồm: 2 mắt, 2 mũi, 2 tai và miệng)
Mọi người không nghĩ tới sắp ra ngoài rồi còn gặp phải tai họa. Mới chỉ là thần uy đã khiến mọi người suýt chút nữa đã hồn phi phách tán.
Trong một nén nhang ngắn ngủn, hai phần ba tu chân giả bị trọng thương, trong đó có một bộ phận thì trực tiếp chết. Không chỉ dừng ở đó, xung quanh tiếp tục vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng tự bạo(*) hết đợt này đến đợt khác.
(* thân thể tự động nổ tung)
Mọi người ở đây sắp đạt đến cực hạn thì không gian bốn phía bắt đầu vặn vẹo, toàn bộ người trong Hỗn Nguyên giới đều bị trục xuất ra ngoài.
Trên bầu trời, từng cỗ thi thể rơi xuống như sao, hoa máu nở rộ.
Đám người còn lại phần lớn là bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể.
Chỉ có rất ít người có thể đứng thẳng được, hơi thở như thường, phong độ khí phách, đứng trong đám người bị thương chật vật như mặt trời ban trưa, khiến cho người người chú ý.
Tu vi cao hay thấp đã phân rõ.
Đang lúc mọi người hết sức chăm chú, trên bầu trời đột nhiên lóe ra một vòng sáng chói mắt.
Mọi người đồng loạt che mắt lại không dám nhìn thẳng.
Trong ánh sáng chói mắt, xuất hiện hai bóng dáng mơ hồ.
~~~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: hê hê sắp được quẩy nữa rồi mấy đứa ơi!!! Mặc dù nhảy xấu như ma vẫn xung phong đi tập dân vũ =))) mà thôi cũng cuối cấp rồi dù sao thì năm sau ngta cũng lớn rồi nha ←_← À hiện đang cần những nhân tài edit phụ tui truyện [Luôn có vai chính vọng tưởng mở rộng hậu cung] nhaaaaan! Ai có đam mê thì liên hệ tui ♥♥ Mãi yêu