Edit: Sidd; Beta: Leslie
Tra Thác phẫn nộ khởi động thiết bị tinh thần chấn khống. Thượng Khả chỉ cảm thấy đại não đau nhói một cái rồi lập tức mất đi ý thức. Ngay lúc đó, cả gian phòng chợt rơi vào một màn đen tĩnh lặng.
Ai nấy đều hoảng hốt náo loạn không biết chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ không ai ngờ rằng trong bóng tối, mười mấy người thừa dịp hỗn loạn đã lẳng lặng rời khỏi căn phòng.
Kèn lệnh chiến đấu bất ngờ nổi lên!
Những dằn vặt mà Khải Cơ phải chịu không hề khiến chúng nghĩa sĩ mang trong mình niềm tin cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu hừng hực của họ. Ánh mắt họ giống như từng đốm lửa rực cháy chiếu rọi sáng ngời trong bóng đêm.
“Khắc Lỗ Tư, phải chết!”
Năm chữ này giống như tụ thành một nguồn sức mạnh khổng lồ trong lòng mọi người như mãnh thú đang chực chờ tấn công, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt hoàn toàn mọi hiểm họa.
Sự xuất hiện của Thượng Khả cùng với sự kiên cường của cậu không chỉ dời đi sự chú ý của người quản chế ở một mức độ nhất định mà còn làm cho lòng tin của nghĩa quân càng thêm kiên cố hơn. Chính nó đã thúc đẩy bọn họ đoạt được quyền khống chế trí tuệ sớm hơn năm giờ. Dĩ nhiên là Thượng Khả hoàn toàn không biết những chuyện này.
Chiến dịch cách mạng giống như cuồng phong sấm chớp cuốn sạch toàn bộ giai cấp thống trị một cách nhanh chóng.
Lúc Lạp Uy Nhĩ khống chế được thế cục thì đã là 7 giờ sau đó.
Hắn tự mình đến phòng tra tấn ôm Thượng Khả một cách cẩn thận ra khỏi căn phòng ngục tù đã khiến cậu nhận hết mọi đau đớn này mà không hề kiêng kỵ vết bẩn trên người cậu.
Xương tay chân của Thượng Khả đều bị gãy toàn bộ, trên người cậu loang lổ vết máu, làn da không có nơi nào lành lặn, duy chỉ có đóa Thương Khung Xích Viêm ở trước ngực là vẫn còn nở rộ yêu dã giống như ẩn chứa ma lực khiến cho không người nào có thể rời mắt.
Nhìn thấy thương tích thê thảm trên người Thượng Khả, chúng binh sĩ đều lộ ra vẻ khiếp sợ và bội phục. họ hoàn toàn không thể tưởng tượng ra rốt cuộc cậu đã phải trải qua quá trình tra tấn như thế nào và làm sao cậu có thể kiên trì đến như vậy?
Trong cơn mê man, Thượng Khả cảm giác có rất nhiều người đang bận rộn qua lại bên cạnh mình giống như đang tiến hành cấp cứu cho cậu. Cậu rất muốn nói rằng họ đừng bận tâm nữa, rằng họ hãy để cho cậu ra đi vui vẻ đi.
Suy tư trong thoáng chốc, ý thức Thượng Khả lại lâm vào mông lung, bên tai cậu mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Tình hình em ấy sao rồi?” Lạp Uy Nhĩ nhìn bác sĩ Ban Ni.
Ông than thở: “Xương cốt bị gãy có thể từ từ mà chữa trị. Dù sẽ có ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày nhưng ít ra Khải Cơ thiếu gia sẽ không bị liệt hoàn toàn. Có điều chuyện phiền phức nhất bây giờ lại là chất độc sinh học trong cơ thể cậu ấy. Nếu như Khải Cơ thiếu gia chỉ nhiễm một hai loại thì chúng tôi còn có biện pháp cứu chữa. Nhưng cậu ấy bị nhiễm tận mười hai loại… Tôi chỉ có thể nói rằng cậu ấy vẫn còn sống đến giờ đã là một kỳ tích rồi”
Lạp Uy Nhĩ trầm giọng hỏi: “Em ấy còn bao nhiêu thời gian?”
“Có lẽ là ngày mai, cũng có thể là ngày kia. Nói chung là không còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Lạp Uy Nhĩ trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: “Tận lực nghĩ cách giảm bớt đau đớn cho em ấy. Cố gắng làm sao cho em ấy cảm thấy thoải mái nhất trong những ngày này “
Ban Ni cười khổ nói: “Chuyện này tôi e rằng cũng hết cách. Với tình trạng cơ thể hiện tại của Khải Cơ thiếu gia, cho dù có dùng thuốc tê loại nhẹ nhất thì mạng sống của cậu ấy có khả năng sẽ bị cướp đi. Khoảng thời gian này, cậu ấy chỉ có thể tiếp tục chịu đựng những cơn đau đớn này mà thôi” Dừng một chút, ông lại nói: “Tôi đề nghị ngày hãy để cho cậu ấy ra đi nhanh nhất có thể. Đối với cậu ấy cái chết mới là cách giải thoát tốt nhất chứ không phải sống trong thống khổ như thế này.”
Ánh mắt Lạp Uy Nhĩ hiện lên một tia đau xót: “Em ấy kiên trì đến tận bây giờ không phải để chết mà là để tận mắt chứng kiến Khắc Lỗ Tư diệt vong. Cho nên, dù có thống khổ thế nào thì tôi tin rằng em ấy cũng sẽ không chọn cách ra đi vô tri vô giác như vậy”
Nếu để Thượng Khả nghe được những lời này, cậu nhất định sẽ hét lên rằng: “Không, tôi hoàn toàn không có hứng thú chứng kiến Khắc Lỗ Tư diệt vong. Mau cho tôi chết nhanh đi!”
Nghĩ đến cảnh ngộ của Khải Cơ, Ban Ni cũng đồng ý với lời Lạp Uy Nhĩ nói.
“Nếu đã như vậy, ngài phải tranh thủ thời cơ và hành động ngay. Phải cho trước khi chết Khải Cơ thiếu gia có thể nhìn thấy một đế quốc hoàn toàn mới”
Lạp Uy Nhĩ gật đầu, lưu lại một câu “Chăm sóc tốt cho em ấy” rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi tỉnh lại, Thượng Khả phát hiện mình đang nằm trong một phòng bệnh rộng rãi thoáng mát, toàn bộ vết thương trên người cậu đã được xử lý ổn thỏa. Cả người cậu được bọc trong băng vải, trừ mỗi cái cổ ra, những bộ phận khác đều không thể nhúc nhích.
Mình vẫn chưa chết? Thượng Khả chấn kinh. Lẽ nào nhiệm vụ không hoàn thành?!
【 Nhiệm vụ đã hoàn thành, lần này thời gian dời lại 15 ngày 】Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu cậu.
Tại sao phải dời lại 15 ngày?
【 Chỉ cần kí chủ còn sống trong nhiệm vụ trước, hệ thống đều sẽ dời lại một khoảng thời gian bất kỳ. Trong khoảng thời gian này, ký chủ có thể sẽ nhận được nhiệm vụ phụ. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ phụ, phần thưởng sẽ được nâng lên tương ứng. Nếu hoàn thành xong ba nhiệm vụ mà vẫn chưa chết, kí chủ có thể chọn ở lại thế giới đó và hưởng thụ cuộc sống ở thế giới đó một cách thoải mái mà không chịu bất cứ hạn chế nào 】
Tôi phải điều khiển suy nghĩ đến mức nào mới có thể di chuyển cái thân thể liệt nửa người này đây? Được lựa chọn ở lại thế giới này ư? Thế nhưng sống như vậy cũng coi là lãng phí một đời rồi! Huống hồ còn phải hoàn thành tận ba nhiệm vụ ư? Một lần thôi đã khiến tôi dục tiên dục tử rồi, đằng này đến tận ba lần? Đùa nhau à?
“Em tỉnh rồi?” Lúc này, một giọng nói trầm thấp cắt đứt dòng suy nghĩ của Thượng Khả. Sau đó, cậu thấy một người đàn ông cao to chậm rãi đi đến bên giường.
“Xin chào, tôi là Lạp Uy Nhĩ.” Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại dịu dàng khác thường.
Thượng Khả gật đầu với hắn. Nhờ hệ thống nhắc nhở, cậu biết hắn chính là nhân vật chính của thế giới này và trong tương lai sẽ là người đứng đầu của đế quốc.
Lạp Uy Nhĩ ngồi ở bên giường nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã giành được thắng lợi. Thời gian sắp tới, tôi sẽ thanh lý toàn bộ thế lực còn sót lại của Khắc Lỗ Tư”
Thượng Khả cười cười ra vẻ hài lòng. Xin anh đừng chỉ diệt trừ mỗi tên cầm đầu mà hãy quét sạch hết bọn chúng đi.
Thượng Khả hé miệng muốn nói nhưng lại phát hiện cổ họng của mình hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.
Lạp Uy Nhĩ thấy thế liền giải thích: “Dây thanh quản của em bị tổn thương nghiêm trọng nên trong thời gian ngắn sẽ không phát ra được âm thanh”
Thật ra, nguyên văn lời nói của bác sĩ Ban Ni là: “Câu nói “Khắc Lỗ Tư, phải chết!” chính là những âm thanh cuối cùng trong cuộc đời mà đứa trẻ này có thể phát ra”
Lạp Uy Nhĩ nói xong thì lẳng lặng nhìn người trên giường. Hắn thấy cậu cũng không sợ hãi khó chịu như hắn tưởng tượng mà trái lại còn ôn hòa mỉm cười với hắn. Tuy rằng khuôn mặt cậu ốm yếu tiều tụy nhưng đôi mắt xanh biếc kia lại lóe ra ánh sáng như bảo thạch.
Ánh mắt Lạp Uy Nhĩ có chút u ám. Hắn dùng giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có nói với Thượng Khả: “Khải Cơ, từ giờ đích thân tôi sẽ chăm sóc em. Hãy cho tôi vài ngày nữa thôi, tôi nhất định sẽ cho em thấy một đế quốc hoàn toàn mới” Đừng rời bỏ thế giới này vội vàng như thế, hãy ở lại với tôi và cùng nhau chia sẻ niềm hạnh phúc này!
Hiện giờ, ngoại trừ gật đầu thì Thượng Khả còn có thể nói được gì đây? Với tư cách là nhân vật chính, loại chuyện thống trị thế giới nhỏ nhặt này không phải là dễ như trở bàn tay với anh hay sao?
Thời gian sau đó, Lạp Uy Nhĩ quả nhiên nói là làm. Cho dù có bận rộn thế nào thì mỗi ngày, hắn đều sẽ dành 3, 4 giờ ở bên cạnhThượng Khả để thay thuốc, cho ăn, vệ sinh cho cậu. Tất cả mọi chuyện đều được làm gọn gàng tươm tất.
Thật ra, Thượng Khả vẫn không hiểu cho lắm. Mặc dù biểu hiện của cậu lúc bị tra tấn cũng coi như là xuất sắc nhưng cũng không đến mức khiến vị thủ lĩnh quốc gia tương lai này coi trọng như vậy chứ?
Cậu hoàn toàn không biết bây giờ mình đã trở thành anh hùng của toàn bộ đế quốc. Video lúc cậu ở trong phòng tra tấn đã làm vô số người kinh ngạc, thậm chí họ được ca tụng cậu là “Tuẫn đạo gia đẹp nhất thế giới”. Với ý chí chiến đấu ngoan cường, cậu vẫn giữ vững được lòng tin của bản thân dưới sự tra tấn giày vò tàn nhẫn của kẻ thù.
Đặc biệt câu nói cuối cùng “Khắc Lỗ Tư, phải chết” kia của cậu đã khơi dậy lên nhiệt huyết trong lòng không biết bao nhiêu người.
Cậu giống như một con phượng hoàng lửa. Mặc dù vết thương trên người chồng chất nhưng cậu vẫn kiên cường bất khuất đến cuối cùng.
Lúc bản báo cáo bệnh trạng của Khải Cơ được công bố công khai trên mạng, vô số người đã rơi lệ và thương xót. Ngay cả đóa Thương Khung Xích Viêm vốn dĩ mang tính lăng nhục trên người cậu cũng trở thành biểu tượng của dũng sĩ.
Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua… bác sĩ Ban Ni từng phán đoán cậu sống không quá hai ngày đã hết lần này đến lần khác được thay đổi nhận thức của mình. Rõ ràng thân thể đã suy yếu tới cực điểm nhưng cậu vẫn mạnh mẽ sống tiếp.
Ban Ni không thể không thừa nhận rằng ý chí sinh tồn của một vài người rất mãnh liệt, khó trách cậu có thể chịu đựng hơn mấy chục tiếng tra tấn mà vẫn còn có khả năng sống sót đến tận bây giờ. Hiện tại, ngay cả Ban Ni cũng vô phương xác định rốt cuộc người thanh niên này có thể sống được bao lâu.
Ngày thứ sáu, Lạp Uy Nhĩ đúng hạn tới thăm Thượng Khả.
Vừa vào phòng bệnh, hắn thấy cậu đang chăm chú xem video. Nhìn vào màn hình, Lạp Uy Nhĩ thấy thứ đang phát sóng là một chương trình mỹ thực.
“Em muốn ăn à?” Lạp Uy Nhĩ hỏi.
Thượng Khả vội vàng gật đầu.
Hắn nhấn hình quyển sách ẩm thực trên màn hình ra rồi lật từng trang cho Thượng Khả xem.
“Chỉ cần không phải đồ ăn có tính kích thích thì em đều có thể nếm thử, nhưng không được ăn nhiều”
Thượng Khả nở nụ cười hớn hở. Nrong nháy mắt, nụ cười như ánh nắng ban mai của cậu đã xua tan đi lo lắng trong lòng Lạp Uy Nhĩ, tâm trạng của hắn cũng vì vậy mà trở nên tốt hơn một chút. Càng tiếp xúc với người thanh niên này, hắn càng cảm nhận được sự đặc biệt của cậu. Nếu như ban đầu, thứ hấp dẫn hắn là sự kiên cường và bất khuất thì hiện tại, thứ hấp dẫn hắn chính là sự lạc quan và tươi sáng của cậu. Lạp Uy Nhĩ biết rõ mỗi ngày cậu đều phải chịu đựng sự giày vò thống khổ. Ngay cả bác sĩ cũng đã bỏ cuộc nhưng cậu thì không, cậu cứ tiếp tục kiên trì từng ngày từng ngày một.
Lạp Uy Nhĩ chưa bao giờ cảm thấy thương xót một ai cả, duy chỉ có người thanh niên ở trước mắt này trở thành ngoại lệ của hắn.
Cuộc sống của Thượng Khả mấy ngày nay cũng coi như khá hài lòng. Chức năng giảm xuống 50% cảm nhận đau đớn vẫn còn tác dụng nên thực ra cậu cũng không cảm thấy quá khổ sở như trong tưởng tượng của mọi người. Có điều mỗi lần mỉm cười, cậu sẽ luôn bắt gặp ánh mắt xót xa của các bác sĩ và y tá chăm sóc cho mình.
Đối với chuyện này, Thượng Khả cũng chỉ có thể im lặng tiếp nhận.
Ngày thứ tám, phòng bệnh của Thượng Khả nghênh đón một vị khách đến thăm. Đó là Cái Bố Lí – con nuôi của Ô Đặc Lôi, anh trai nuôi của Khải Cơ.
Nếu gã không xuất hiện, Thượng Khả cũng quên bẵng luôn sự tồn tại của người này.
Nhưng mà có quên thì cũng chả sao, dù thế nào thì mấy ngày nữa cậu cũng sẽ từ biệt cõi đời này thôi.
Cái Bố Lí đi đến bên giường Thượng Khả và từ trên cao nhìn xuống cậu.
Vừa thấy điệu bộ này, Thượng Khả biết ngay gã ta chẳng phải thứ tốt lành gì!
“Khải Cơ, đã lâu không gặp” Cái Bố Lí giễu cợt nói “Lúc mày lén lút chạy ra chắc cũng không ngờ sẽ dẫn tới kết cục này phải không?”
Thượng Khả bình thản nhìn gã.
“Mùi vị bị tra tấn như thế nào?” Cái Bố Lí chống hai tay ở hai bên Thượng Khả cười lạnh nói “Bộ dạng kéo dài chút hơi tàn của mày bây giờ thật là đáng thương quá. Mày có biết bản thân mình chẳng còn được vài ngày để sống hay không?”
Người anh em, có cần phải diễu võ dương oai với một người sắp chết hay không? Mất giá quá đấy.
“Trước đây, mày vẫn luôn khinh thường tao, coi tao như nô lệ mà sai khiến. Hôm nay phong thủy luân chuyển, mày sắp chết rồi, mà gia tộc Tỉ Khắc cùng tất cả vinh quang này đều sẽ do tao kế thừa” Cái Bố Lí nở nụ cười đắc ý “Tao phải cảm ơn sự hi sinh lớn lao của mày rồi.”
Ngộ phắc! Nếu cậu là Khải Cơ thật sự chắc sẽ tức giận đến phun máu. Bản thân phải nhận hết mọi khổ sở đến ngay cả mạng cũng không giữ được, kết quả lại thành toàn cho tên bạch nhãn lang này.
Nhưng mà chuyện khiến Thượng Khả tức giận vẫn còn ở phía sau. Cái Bố Lí đột nhiên thẳng người lên rồi vung tay giáng cho cậu một cái tát.
Một tiếng “Chát !” giòn vang khắp cả căn phòng. Mặc dù dưới tác dụng của chức năng giảm đau đớn, chuyện này cũng giống như sờ một cái mà thôi, nhưng cái tát này đánh xuống không phải là mặt cậu, mà chính là tôn nghiêm của cậu.
Thượng Khả nén giận trừng mắt nhìn gã. Tiểu tử này không biết trong phòng bệnh có máy quay hay sao? Gã lấy lá gan ở đâu ra mà dám làm như thế?
Giống như biết cậu muốn nói gì, Cái Bố Lí cười khẩy : “Mày yên tâm, trên người tao có mang theo dụng cụ gây nhiễu. Mấy phút đồng hồ này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bị máy quay ghi lại đâu”
Thì ra là đến có chuẩn bị à?
—– Hết chương 4 —–