Edit: Sidd; Beta: Leslie
Giản Trầm Phong hoàn thành công việc sớm, dự định đêm nay sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc Dư Mặc. Thế nhưng, lúc hắn chạy tới bệnh viện, nghênh tiếp hắn lại là một cơn ác mộng.
Hắn trơ mắt nhìn Dư Mặc và em gái của mình bị một chiếc xe tải đâm văng, sau đó lăn trên mặt đất thật xa, cuối cùng đập vào dải phân cách.
Khoảnh khắc đó, Giản Trầm Phong cảm giác như tim của mình đã ngừng đập.
Thượng Khả chợt phun ra một búng máu lớn nhiễm đỏ cả tóc và quần áo của Giản Hân.
Giản Hân toàn thân choáng váng, cả người cứng ngắc rụt ở trong lòng Thượng Khả, cổ họng khô khốc không phát ra nổi một âm thanh nào. Nhìn sang Giang Dư Mặc miệng đầy máu, tầm mắt của cô từ từ nhòe đi, nước mắt không kiềm được trào ra.
Giản Hân luôn cho rằng Giang Dư Mặc chỉ là một nhị thế tổ bất cần đời, trừ gương mặt đó ra thì chẳng còn ưu điểm nào nữa, đối với sự theo đuổi của cậu, cô luôn cảm thấy phiền toái vô cùng. Thế nhưng, cô hoàn toàn không nghĩ tới người này sẽ liều cả tính mạng xông lên bảo vệ mình, ngay cả Giang Đông Lâm cũng do dự trong thoáng chốc, vậy mà cậu lại không có một chút chùn chân.
- Giản Hân, cô... có sao không? - Thượng Khả yếu ớt hỏi.
Cả người cậu lúc này toàn là máu, cánh tay bị gãy, chân phải lộ rõ những đoạn gãy vặn vẹo mất tự nhiên, không thể nhúc nhích.
Trọng thương đến như vậy mà vẫn hỏi cô có sao không?!
Cô được Giang Dư Mặc che chắn trong ngực nên chỉ bị trầy xước một chút, trong khi cậu hầu như đã thay cô hứng chịu tất cả lực va đập. Sự thâm tình này, sự hi sinh này, khiến cho Giản Hân đau đớn không nhịn được khóc thất thanh.
- Dư Mặc, Giản Hân!
Giản Trầm Phong và Giang Đông Lâm chạy tới bên cạnh hai người, khuôn mặt lộ rõ sự bàng hoàng.
- Anh, em không sao, mau… mau… mau cứu Giang Dư Mặc. - Giản Hân khóc không thành tiếng nói.
Giản Trầm Phong vươn tay định nâng Thượng Khả đang đè trên người Giản Hân dậy. Nào ngờ, hắn vừa động thì Thượng Khả lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
- Tạm thời đừng cử động. - Thượng Khả nằm nghiêng trên mặt đất, yếu ớt nói – Để nhân viên y tế tới xử lý đi.
Giản Trầm Phong thu tay về, hai mắt đỏ ngầu nhìn Thượng Khả.
Máu tươi từ bên trán phải của cậu chảy xuống thấm qua mắt, gần như nhiễm đỏ cả nửa khuôn mặt của cậu. Thượng Khả hơi hé mắt, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, khóe miệng hơi nhướng lên, nét cười nhàn nhạt hiện ra giữa một mảnh huyết sắc mang theo một thứ sức quyến rũ khó diễn tả thành lời.
Giản Trầm Phong không hiểu vì sao cậu còn cười được, giống như bất kể là sống hay chết thì cậu đều có thể thản nhiên đối mặt. Sự tích cực và vô tư này khiến cho Giản Trầm Phong cảm thấy kinh diễm cũng cảm thấy khó chịu.
Lẽ nào trên đời này không có thứ gì khiến cậu lưu luyến hay sao?
Đúng lúc này, bác sĩ và y tá từ bệnh viện chạy tới, sau khi sơ cứu khẩn cấp xong liền đặt Thượng Khả và Giản Hân lên hai cáng cứu thương.
- Cột sống nứt gãy, trên người gãy xương nhiều chỗ... Tình trạng nguy kịch, lập tức tiến hành cấp cứu!
- Hả, đây là cái gì?
Áo của Thượng Khả bị xé rách, lồng ngực dính đầy máu tươi lộ ra. Bên trên ngực phải nhuốm máu mơ hồ hiện ra một đóa hoa nở rộ như ngọn lửa đang bùng cháy rực rỡ chói mắt, khiến cho những người chung quanh phải liên tục kinh thán.
Hô hấp của Giản Trầm Phong như ngưng đọng, trái tim kịch liệt co rút tựa như có vật gì đó bị chấn động từ tận sâu bên trong linh hồn.
Các bác sĩ y tá nhanh chóng hoàn hồn. Lúc họ đang chuẩn bị đẩy Thượng Khả vào phòng cấp cứu thì lại nghe cậu mở miệng nói:
- Giản Trầm Phong, anh đừng quên tôi đã ký cam kết hiến tặng tim rồi. Nếu như… nếu như lần này tôi không qua khỏi thì anh nhất định phải ghép tim của tôi cho Giản Hân.
Thượng Khả quay đầu nhìn về phía Giản Trầm Phong nhưng mà hắn không hề có ở vị trí đó. Những người khác lập tức hiểu được đôi mắt của Thượng Khả đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Giản Trầm Phong cầm lấy tay cậu, hai mắt đỏ lên, thanh âm khàn khàn nói:
- Dư Mặc, ngay cả phẫu thuật u não em cũng vượt qua được mà, lần này chắc chắn sẽ không sao đâu! Đừng bỏ cuộc, tôi chờ em cùng về nhà.
Giản Hân nằm ở bên cạnh nghe thấy những lời Thượng Khả nói, đại não nhất thời trống rỗng. Cái gì? Cam kết hiến tặng tim? Giang Dư Mặc muốn hiến tim của mình để ghép cho cô?
Trời ơi, rốt cuộc người này đã hi sinh cho cô bao nhiêu? Thảo nào anh trai đối xử khác với anh ta, Đông Lâm cũng tình nguyện vì anh ta mà rút lui. Anh ta vì cô mà ngay cả mạng sống của mình cũng từ bỏ. Sự chỉ trích đay nghiến trước kia giờ phút này đều biến thành sự hổ thẹn và cảm động khôn cùng.
Giản Hân chỉ cảm thấy tim mình đau đớn dữ dội, hơi thở bắt đầu dồn dập, sắc mặt cũng biến thành xám trắng giống như một con cá nhỏ bị mắc cạn. Tiếng người ở bên tai dần hỗn loạn, cô cũng từ từ chìm vào hôn mê...
Thượng Khả và Giản Hân được đưa vào hai phòng cấp cứu.
Giản Trầm Phong sốt ruột trông chừng ở bên ngoài cửa phòng. Sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện từ Giang Đông Lâm, hắn không chút suy nghĩ giơ tay lên đấm thẳng vào mặt anh một đấm.
Giang Đông Lâm không phản kháng mà nhẫn nhịn chịu đựng cú đấm này, cả người hồn xiêu phách tán ngã ngồi xuống đất.
Sắc mặt Giản Trầm Phong âm trầm dọa người, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Đông Lâm rồi không nói thêm câu nào nữa, chỉ dựa vào vách tường lẳng lặng chờ đợi.
Các trưởng bối của Giang gia và Giản gia sau khi hay tin đều lũ lượt chạy tới bệnh viện.
Đối mặt với sự truy hỏi của bọn họ, Giản Trầm Phong cũng chẳng còn hơi sức để ứng phó, nỗi sợ hãi không ngừng sinh sôi trong lòng khiến toàn thân hắn rét run tựa như đang đau khổ chờ đợi bản án của tử thần.
Lúc này, một bác sĩ từ bên phòng cấp cứu của Thượng Khả đi ra, ông nhìn những thân nhân đang đau buồn đứng chờ ở trước mặt, nặng nề nói:
- Tình trạng của bệnh nhân rất nặng, khả năng chữa khỏi không cao, dù có may mắn giữ được tính mạng thì cả đời này cũng chỉ có thể nằm liệt giường. Nhưng dù thế nào đi nữa thì chúng tôi vẫn sẽ tận lực cứu chữa cho cậu ấy. Có điều, lúc nãy bệnh nhân đã chủ động yêu cầu dừng trị liệu.
- Cái gì? Dừng trị liệu? - Mẹ Giang không dám tin - Tại sao?
Không cần hỏi cũng biết cậu đang tính làm gì, cậu muốn hiến tim của mình cho Giản Hân!
Đến lúc này rồi mà trong lòng cậu vẫn chỉ có Giản Hân!
Giản Trầm Phong nhịn xuống nỗi bi thương cùng phẫn nộ, cương quyết nói:
- Đừng nghe em ấy, cứ tận lực cứu chữa cho tôi, bị liệt cũng được, tàn tật cũng được, quan trọng là... cứu sống em ấy.
Bác sĩ nhìn về phía Giản Trầm Phong, nghiêm túc hỏi:
- Giản thiếu gia, cậu chắc chắn chứ?
Giản Hân lúc này cũng đang được cấp cứu, trái tim phải hoạt động quá tải đã sớm đi đến giới hạn. Giản Trầm Phong đưa ra quyết định này, kết quả cuối cùng có thể là sẽ không giữ được cả hai người. Nếu như chọn cách từ bỏ Giang Dư Mặc thì chí ít Giản Hân còn có thể sống sót, hơn nữa còn là tay chân lành lặn mà sống tiếp.
Giản Trầm Phong đang muốn trả lời chợt thấy một y tá chạy ra từ phòng cấp cứu hô lớn với bác sĩ:
- Bác sĩ Hoàng, bệnh nhân cự tuyệt phối hợp, sắp không xong rồi.
Giản Trầm Phong nghe vậy liền vọt nhanh tới trước cửa phòng cấp cứu, hét to vào bên trong:
- Giang Dư Mặc, em nghe đây, phải tiếp tục sống, mạng sống của em gái tôi không phải là trách nhiệm của em!
Xin lỗi, Giản Trầm Phong.
Lần này cậu thật sự từ bỏ rồi.
Trong ý thức mơ hồ, Thượng Khả chậm rãi nhắm hai mắt lại, mọi thứ chung quanh dường như đều trở nên xa dần...
May mà cậu không tiếp nhận tình cảm của Giản Trầm Phong. Bởi vì nếu ngay từ đầu đã không có được thì chắc chắn thì sẽ không vì mất mát này mà quá mức bi thương.
Nỗ lực cấp cứu cho Thượng Khả đã vô hiệu. Sau khi cậu ra đi, trái tim của cậu lập tức được ghép cho Giản Hân.
Phẫu thuật ghép tim rất thành công, cũng không xuất hiện hiện tượng đào thải nghiêm trọng, chỉ cần trải qua thời kỳ dưỡng bệnh là sẽ được khỏe mạnh xuất viện.
Mãi đến trước ca mổ ghép tim, cha mẹ Giang mới biết được con trai mình đã ký cam kết hiến tặng tim. Mặc dù không phản đối nhưng đối với cái chết của con trai bọn họ vẫn không cách nào nguôi ngoai được. Đặc biệt là Giang Đông Lâm, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ thoát khỏi cảm giác hổ thẹn vì đã gián tiếp hại chết em trai của mình.
- Giản Hân, hôm nay xuất viện, anh tới đón em về nhà. - Giản Trầm Phong đi vào phòng bệnh, vẻ mặt trầm như nước nhìn về cô gái đang đứng trước cửa sổ.
Một tháng trước, hắn cũng nói với Dư Mặc những lời này. Thế nhưng, hắn lại không thể đón người ấy về nhà.
Giản Hân xoay người lại, ánh mắt ẩn chứa nỗi đau thương.
Cô im lặng theo anh trai ra khỏi phòng bệnh, đến khi bước lên xe, cô mới mở miệng nói:
- Anh, anh có hận em không?
- Em là em gái của anh, anh không hận em. - Giản Trầm Phong mắt nhìn về phía trước, bình thản nói - Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em.
Giản Hân, em mất đi một người nguyện ý dùng cả tính mạng để yêu em. Còn anh đã mất đi một người đáng để anh dùng cả đời để yêu...
【 Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 1. 】
【 Ở thế giới này, cậu đã hoàn thành tổng cộng một nhiệm vụ chính và một nhiệm vụ phụ, mời kí chủ tiếp nhận phần thưởng. Thể chất +2 (+1), trí nhớ +5 (+2), sức mạnh tinh thần +10 (+5), mỹ mạo +10 (+2), thọ mệnh +1 (+1), ngoài ra còn có thể học tập một loại kỹ năng mới. 】
Thượng Khả vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi u buồn của chính mình, mùi vị của sinh ly tử biệt đúng là không dễ chịu. Tuy rằng cậu không thật sự chết, nhưng những người ở trong thế giới nhiệm vụ của cậu thì lại không biết điều đó, bọn họ dành tình cảm cho cậu, rồi lại vì cái chết của cậu mà thương tâm đau buồn. Điều này khiến cho Thượng Khả cảm thấy rất khó chịu.
【 Cái chết của kí chủ cũng không phải là không có chút ý nghĩa nào, mỗi lần hi sinh đều có thể cứu được mạng sống của người khác. Nếu kí chủ vẫn cảm thấy áy náy, vậy thì hãy đáp lại bằng tình cảm giống như vậy. Những thế giới mà kí chủ trải qua đều đang thật sự tồn tại, nếu muốn có thì tất nhiên trước hết phải cho đi, chân thành trải nghiệm từng cuộc sống, đừng để lại bất cứ tiếc nuối nào. 】
Thượng Khả thông suốt nói:
- Ngươi nói đúng, có cơ hội trải nghiệm những cuộc sống khác nhau như vậy, ta còn bất mãn cái gì chứ? Ta quyết định rồi, từ giờ ta sẽ đem hết khả năng để hoàn thành toàn bộ ba nhiệm vụ, sau đó ở lại thế giới đó hưởng thụ cuộc sống. Sống càng lâu, thu hoạch càng nhiều, ta sẽ không đơn giản từ bỏ mạng sống của mình nữa.
【 Hãy chọn loại kĩ năng mà mà kí chủ muốn học. 】Hệ thống bày ra các loại kĩ năng.
Thượng Khả phát hiện thứ cậu muốn học nhất là võ thuật và ma pháp vẫn đang trong trạng thái màu xám, có điều đã được tăng thêm "vũ đạo" và "đan dệt".
Đan dệt? Thượng Khả có chút hiếu kỳ, quyết định chọn cái này.
Đối với lựa chọn "chơi nhạc" lúc trước, cậu có thể chọn học thêm hai loại nhạc cụ nữa, còn "nấu ăn" cũng có thể tiếp tục tiến hành huấn luyện thăng cấp.
Mười năm sau, Thượng Khả đi ra từ bách luyện không gian, khí chất văn nghệ đầy mình, tùy tiện ngoái đầu lại cười một cái cũng có thể manh hóa vô số trái tim thiếu nữ.
Lúc chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo, Thượng Khả đột nhiên nhớ tới một vấn đề:
- Hệ thống, Ravel và Giản Trầm Phong mà ta gặp ở hai thế giới trước có phải là cùng một người không?
Hệ thống:【 Xin hãy tự phán đoán. 】
- Ta nghĩ là phải!
【 Đoán đúng cũng không có thưởng. 】
Thượng Khả: (#‵′) 凸
Hệ thống cao lãnh thực sự khiến người ta tan nát cõi lòng.
Ý thức đột nhiên mơ hồ, Thượng Khả bị hệ thống dịch chuyển đến thế giới tiếp theo.
Sau khi mở mắt ra, tất cả những gì nhìn thấy trước mắt nhất thời khiến cả người cậu cảm thấy choáng váng!
- ---- Hết chương 18 -----