Năm mới qua đi, một vài vị khách đạp tuyết ghé thăm, chính là các đồng đội lúc trước đã cùng nhau phong ấn Cây Ma Quỷ, Tạp Tu dẫn đầu, tổng cộng gồm năm người và thêm hai mươi mấy thị vệ, trong đó có một cô gái thân phận đặc biệt - em gái của Đề Lạc, Tiểu Công Chúa Thánh Nhã kiêm vị hôn thê của Tạp Tu - Đề Hi.
Sau khi phong ấn Cây Ma Quỷ đoàn người Tạp Tu được Thánh Nhã trao tặng danh hiệu “Anh hùng”, chấn động bốn phương. Đề Hi trong lúc thực hiện nghi thức trao huân chương anh hùng thì nhất kiến chung tình với Tạp Tu, đợi đến khi cậu ta tốt nghiệp, quốc vương sẽ tuyên bố hôn sự của hai người.
Lần này bọn họ đến đây với mục đích là mời Đề Lạc về Đế Đô tham gia hôn lễ của Tạp Tu và Đề Hi.
Tạp Tu cũng không biết Thượng Khả còn sống. Lúc cậu ta đi vào nhà trúc nhỏ nhìn thấy Thượng Khả đang pha trà trên bàn đá trước sân, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
“Thượng, Thượng Khả!” Tạp Tu nhìn Thượng Khả đang từ từ đi về phía mình, tất cả ký ức 3 năm trước lại ùa về, đã cùng nhau sinh hoạt và chiến đấu lặp lại trong đầu, cuối cùng chỉ để lại một vùng đỏ tươi. Người mà vốn đang yên nghỉ dưới mặt đất lạnh lẽo giờ phút này lại đầy sức sống xuất hiện trước mặt mình.
“Đã lâu không gặp nhỉ?” Thượng Khả nhoẻn miệng cười.
Tạp Tu bước dài một bước xông lên ôm chặt lấy cậu: “Cậu còn sống, còn sống!”
Nhiệt độ cơ thể ấm áp, nhịp tim vững vàng, hơi thở quen thuộc khiến Tạp Tu có cảm giác vui sướng khi thứ quan trọng mất đi nhưng lại tìm được và còn cả một loại kiên định như đã chắc chắn điều gì.
Lúc này đột nhiên có người kéo mạnh Thượng Khả ra khỏi Tạp Tu, Đề Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta. Trước kia đã cảm thấy thằng nhóc này có ý đồ xấu với Thượng Khả, bây giờ hắn thật sự được chứng kiến tận mắt.
Tạp Tu còn chưa tỉnh táo lại từ cơn kích động, nhìn thấy tay Đề Lạc ôm lấy eo Thượng Khả, ánh mắt hơi lập loè.
“Nhị ca.” Tiểu Công Chúa Đề Hi đi lên trước, mềm nhẹ chào hỏi Đề Lạc, ánh mắt đánh giá không dấu vết lướt qua người Thượng Khả.
“Hôn lễ của hai đứa đã định chưa?” Đề Lạc nhấn mạnh hai chữ “Hôn lễ”.
Thượng Khả cũng không ngạc nhiên với việc Tạp Tu và Đề Hi kết hôn, bởi vì trong thông tin mà hệ thống cung cấp đúng là có chuyện Tạp Tu cưới Công Chúa làm vợ. Là “nhân vật chính” của thế giới này đương nhiên sự nghiệp và tình yêu cùng hoàn mỹ, chặng đường tương lai bằng phẳng rồi.
Đang nghĩ ngợi thì trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng của hệ thống: 【 “Nhân vật chính” thay đổi, từ Tạp Tu chuyển thành Đề Lạc.
Ánh mắt Thượng Khả hiện lên chút kinh ngạc: Nhân vật chính thay đổi? Vì sao?
Hệ thống lại không đưa ra câu trả lời. Trên thực tế, Tạp Tu có được một phần khí vận của bản mạng, nếu lúc trước Thượng Khả yêu cậu ta thì cậu ta sẽ thay thế Đề Lạc trở thành nhân vật chính thực sự, sau đó truy tìm hơi thở của Thượng Khả rồi tranh đoạt khí vận với bản mạng, một khi cậu ta thành công thượng vị, sẽ có thể hoàn toàn thay thế bản mạng.
Ở mấy thế giới trước, kiểu phó thể có được khí vận của bản mạnh như Tạp Tu đã xuất hiện mấy người, nhưng có điều lần nào Thượng Khả cũng xác nhận đúng bản mạng, nên phó thể mới không thể tăng cường sức mạnh rồi đi ganh đua cao thấp với bản mạng được.
Nhiệm vụ có độ khó cao hay thấp, chẳng những quyết định bởi nhiệm vụ mà còn là bởi sự lựa chọn của Thượng Khả.
“Vâng, ba tháng sau hôn lễ sẽ được cử hành.” Đề Hi cười khẽ nói, “Nhị ca, anh sẽ không vắng mặt trong lễ thành hôn của em gái đâu nhỉ?”
“Ta sẽ đi.” Đề Lạc hoàn toàn không có ý định mời khách vào nhà ngồi, chỉ đứng trong sân nói chuyện.
Thượng Khả hô: “Trời rét, vào nhà rồi nói tiếp. Có điều nhà hơi nhỏ chỉ sợ những người khác phải chịu thiệt ngồi nghỉ trong sân thôi.”
“Đại nhân Hosari khách khí.” Đề Hi lễ phép đáp lại, sau đó liếc nhìn Tạp Tu bên cạnh một cái.
Đề Lạc không tình nguyện đưa bọn họ vào nhà, Thượng Khả rót chút trà nóng cho bọn họ, rồi đưa một ít điểm tâm ra cho thị vệ ngoài sân, giúp họ ấm áp hơn.
Đề Hi thấy Thượng Khả an bài gọn gàng ngăn nắp, ấn tượng về cậu cũng không tệ. Có điều cậu ở chung một phòng với Nhị ca, quan hệ thân mật, rồi còn cả thái độ của Tạp Tu đối với cậu thì trong lòng Đề Hi vẫn có chút để ý.
Thượng Khả để Đề Lạc ôn chuyện cùng em gái, còn mình thì đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Nhưng không lâu sau Đề Lạc đi vào bảo cậu không cần làm nữa, bọn họ sẽ đi ngay.
“Bọn họ đi từ xa tới đây anh cũng không giữ lại ăn một bữa cơm à?” Thượng Khả khó hiểu nhìn hắn.
“Hai mươi ba mươi người lận, rất phiền toái.” Đề Lạc thò qua hôn hôn mặt cậu, “Mỹ thực em làm vẫn nên để lại cho anh và Phác Phác thôi.”
Thượng Khả nhún nhún vai, không làm nữa.
Lúc hai người đưa bọn họ ra cửa, Tạp Tu hình như muốn nói chuyện riêng với Thượng Khả nhưng mấy lần lại không mở miệng.
Đề Hi đi xung quanh một hồi, nhìn thấy mấy miếng đất trồng rau và hoa viên chỉnh tề, ở cách đó không xa có khu giải trí tinh xảo cùng với mấy đứa trẻ đang chơi đùa, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Vừa vì sự tinh tế của Thượng Khả, cũng vừa sự nhã nhặn lịch sự của Đề Lạc. Vương Tử Đề Lạc ngày xưa uy phong lẫm lẫm bây giờ lại cam nguyện ẩn cư sơn dã cùng một người nam tử.
Đề Hi thở dài, cũng không trách Đề Lạc. Sau khi hắn trở thành Bán Ma Nhân thì không ai còn ủng hộ hắn, tiếp nhận hắn, nói theo cách uyển chuyển thì là để hắn yên lặng tĩnh dưỡng, nhưng ý tứ sợ hãi xa cách trong đó lẽ nào Đề Lạc lại không hiểu chắc?
Trước khi đi, Đề Hi hỏi Đề Lạc: “Nhị ca, anh thật sự muốn ở bên Hosari sao? Hai người đều là nam tử, tương lai chỉ sợ sẽ bị người ta khinh thường.”
“Biết vì sao ta lại trở thành Bán Ma Nhân không?” Đề Lạc không trả lời mà chỉ hỏi lại.
“Không phải bởi vì bị ma khí ăn mòn sao?”
“Là bởi vì Thượng Khả chết.”
“Anh ta là uy hiếp của anh, nên anh muốn ở cạnh anh ta?”
Đề Lạc không biểu cảm, lại hỏi tiếp: “Biết vì sao ta có thể loại trừ ma khí, khôi phục lại như người bình thường không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì Thượng Khả đã trở về bên cạnh ta.”
Thế nên? Đề Hi khó hiểu nhìn hắn.
Đề Lạc lại nhìn về phía Thượng Khả ở cách đó không xa, ấm áp nói: “Chỉ có sức mạnh tín ngưỡng mới có thể loại trừ ma khí, Thượng Khả, chính là tín ngưỡng của ta.”
Đề Hi khiếp sợ nhìn hắn, xem người yêu như tín ngưỡng cũng không phải chuyện hiếm thấy, nhưng mà có thể chuyển hóa tín ngưỡng này trở thành sức mạnh cường đại đến mức có thể loại trừ được ma khí thì không chỉ cần có sự chấp nhất mà còn cần cả tình cảm thuần túy sâu lắng vô biên.
Nhị ca của cô vì người kia mà có thể hi sinh tất cả mà hắn có.
Đề Hi cũng không rõ trong lòng mình là đau lòng hay hâm mộ. Trên đời ai mà không muốn có được một người yêu mình chân thành và tha thiết như thế, Hosari thật sự quá may mắn.
“Em hiểu rồi.” Đề Hi cười nói, “Mang Hosari, không, mang Thượng Khả cũng về Cung đi, em sẽ dốc hết sức thuyết phục Phụ Vương và Mẫu Hậu, không để họ trở thành chướng ngại ngăn cản hai anh ở bên nhau.”
“Cám ơn.” Ánh mắt Đề Lạc hiện lên một chút nhu hòa. Mặc dù hắn cũng không thèm để ý gia tộc có tán thành hay không, nhưng phần tâm ý này của Đề Hi hắn vẫn tiếp nhận.
Đề Hi nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Em cũng là vì chính mình thôi. Vị hôn phu của em rõ ràng là đã sinh ra tâm tư không nên có với người ta rồi, mà có lẽ chính anh ấy cũng chưa nhận ra, nhưng nếu không nhanh chóng chặt đứt nó đi thì tương lai rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em và anh ấy.”
Đề Lạc nghe vậy, vẻ mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Em tốt nhất là phải quản chặt vị hôn phu của em đi, nếu nó dám có ý đồ gì với Thượng Khả, ta nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết!”
“Anh cứ yên tâm.” Đề Hi ưu nhã chỉnh lại vạt áo, khẳng định, “Em vẫn rất tin tưởng vị hôn phu này, không cần đến hai năm em tuyệt đối sẽ khiến anh ấy khăng khăng một mực với em.”
Đoàn người tới đột nhiên mà đi cũng dứt khoát. Đề Hi nghĩ mục đích đã đạt được thì cũng không ở lại làm gì. Từ trước đến nay Đề Lạc đều là người nói lời giữ lời, hắn nói sẽ đến tham gia hôn lễ của cô thì nhất định sẽ không nuốt lời.
Quả nhiên, hơn hai tháng sau, Đề Lạc mang theo Thượng Khả và Phác Phác đi vào thủ đô.
Thượng Khả vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần là sẽ bị người ta đàm luận, châm chọc mỉa mai một phen, nhưng kết quả lại phát hiện Đề Hi đã an bài xong mọi thứ. Có lẽ vẫn còn một số phê bình, nhưng đa số thì mọi người đều tỏ vẻ ủng hộ và chúc phúc hai người.
Hành trình phong ấn mấy năm trước đã oanh động Đại Lục, là thành viên quan trọng trong nhiệm vụ, những cống hiến của Thượng Khả và Đề Lạc đều được biên soạn thành sử sách, lưu truyền rộng rãi.
Có điều người dân hiện giờ hứng thú nhất không phải chuyện xưa về anh hùng nữa, mà là câu chuyện tình yêu có hai nhân vật chính là Thượng Khả và Đề Lạc.
Hai người đều là thiên tài, đã từng được xem là “Song Tinh Học viện”, được người người tôn sùng. Nhưng sau một lần quyết đấu thất bại, Thượng Khả bỏ đi, cho đến mấy năm sau mới điệu thấp trở lại thủ đô, dựa vào việc bán cơm hộp mà sống. Nhưng nếu mấy thím cho rằng bán cơm hộp là một việc rất hèn mọn thì thím mười phần sai nhé. Dù là bán cơm hộp, Thượng Khả cũng bán ra phong thái, bán ra khí chất, bán ra phẩm vị, được mọi người tôn lên làm “Vương Tử Cơm Hộp”. Mà sau khi Đề Lạc hưởng thụ hương vị cơm hộp của Thượng Khả mới nhận ra thân phận cậu. Ánh mắt hai người xuyên qua tầng tầng lớp lớp người mua cơm hộp chạm vào nhau, từ đây duyên định cả đời.
Nghe đến đó, Thượng Khả không khỏi phun tào, có dám đổi một cảnh gặp nhau lãng mạn hơn chút hay không? Giữa một đống người mua cơm hộp cùng với bụi đất mùi mồ hôi hun chết người, ai có thể phát xuân nổi nữa ba!
Đề Lạc cùng chung kẻ địch: “Không sai, cái tên biên soạn chuyện xưa này thật sự không có tính sáng tạo nào.”
Tiếp theo, hai người cùng nhau tham gia nhiệm vụ phong ấn Cây Ma Quỷ, quá trình khúc chiết vô cùng, trải qua biết bao phong ba bão táp, quả thực là khiến người ta phải rơi lệ. Tình cảm hai người dần dần thăng hoa trong những lần nguy nan hiểm trở, để rồi định ra lời thề không rời không bỏ.
Nhưng trời cao lại muốn khảo nghiệm tình yêu của hai người. Chờ đến lúc hai người vất vả hợp sức với đồng đội phong ấn thành công Cây Ma Quỷ, chuẩn bị nghênh đón thắng lợi thì lại bị kẻ phản bội đánh lén, Thượng Khả vì bảo vệ người yêu, dùng thân thể để chặn lại công kích trí mạng, tắm máu chết trong lòng Đề Lạc.
Đề Lạc cực kỳ bi thương, tâm hồn xuất hiện lỗ hổng, bị ma khí nhân cơ hội xông vào ăn mòn, trở thành Bán Ma Nhân không có tín ngưỡng. Vì không muốn làm hại người bình thường, hắn mang theo thi thể Thượng Khả ẩn cư nơi tuyết sơn, cô độc chờ đợi ba năm.
Sau đó, kỳ tích không tưởng đã xuất hiện! Ba năm sau Thượng Khả sống lại, trở thành Thần Quyến Giả có thời gian chết dài nhất từ trước đến nay. Cậu mang theo chúc phúc của Thần trở lại nhân gian, trở lại bên cạnh Đề Lạc.
Đề Lạc thực hiện lời thề không rời không bỏ, Thượng Khả phá vỡ giới hạn sinh tử, trải qua vô vàn trắc trở, cuối cùng hai người cũng được ở bên nhau.
Tình yêu sâu đậm như thế, ai lại nhẫn tâm chia rẽ? Tình yêu của hai người gần như trở thành truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi khắp Đại Lục.
“Thượng Khả, em chính là tín ngưỡng của anh.”
Nắm lấy tay Người, cùng nhau bạc đầu.
_________________
Tác giả có lời muốn nói: Lần này không ngược, hạnh phúc ở bên nhau.
Tiếp theo là một thế giới mới.