Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 111




Từ sau khi thân phận Tà Thần bị đưa ra ánh sáng, các cửa hàng của Thú tộc vốn kinh doanh trong thành nay toàn bộ đều phải dọn ra ngoài thành, tuy rằng trước mắt Vương tộc Iris vẫn chưa đuổi bọn họ đi, nhưng tương lai bọn họ chỉ sợ cũng rất khó dừng chân ở đây. Vì thế Tộc trưởng triệu tập các tộc nhân, thương lượng ngày lên đường.

Mọi người đều không muốn từ bỏ sinh hoạt an nhàn bây giờ, một khi rời khỏi nơi này, bọn họ lại phải phiêu bạt khắp nơi.

"Nếu không phải Tà Thần lừa gạt chúng ta thì sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh như vậy chứ?" Một người thanh niên đột nhiên giận dữ nói.

"Đúng vậy, sớm biết ông ta là Tà Thần thì chúng ta đã không thờ phụng rồi!" Một người khác phụ họa.

"Chúng ta vất vả lắm mới tích góp được tài phú, chỉ bởi vì Tà Thần xuất hiện mà toàn bộ đã bị hủy trong chớp mắt."

Mọi người xúc động phẫn nộ, oán giận liên tục.

Đúng lúc này, một chén trà rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn vang, làm cảnh tượng tán loạn trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Tima đứng lên, hai ánh mắt lạnh băng lướt qua mọi người: " Sở dĩ Thú tộc chúng ta có thể sinh hoạt an bình như bây giờ là vì cái gì?

"Là bởi vì năm đó ta và mấy đứa con nít chơi đùa bất ngờ lại cung phụng trái cây dại cho Thần Onus! Là bởi vì mấy quả dại không đáng chút tiền này mà Thần Onus đã giúp chúng ta đuổi dã thú, chúng ta mới có thể an cư lạc nghiệp."

"Ngài ấy là Tà Thần không sai, Vậy các người có từng nghĩ đến việc vì ngài là Tà Thần nên chúng ta cung phụng ngài thật ra căn bản không thể giúp ngài gia tăng sức mạnh, nhưng ngài vẫn không tiếc hao phí thần lực, kiên nhẫn dạy chúng ta rèn, dạy chúng ta nấu ăn, dạy chúng ta học y, dạy chúng ta chơi nhạc...... Trên đời có vị thần linh nào giống ngài ấy không, toàn tâm toàn ý trợ giúp người thờ phụng mình như vậy?"

"Không có ngài, chỉ sợ chúng ta vẫn còn lưu lạc hoang dã, sống dựa vào trồng trọt gian nan, nơi nơi bị người xa lánh. Bởi vì ngài, chúng ta có tín niệm, có nhà, có kỹ năng, có tài phú, càng quan trọng hơn ngài giúp chúng ta có tôn nghiêm!"

"Chúng ta hưởng thụ ân huệ của ngài như lẽ đương nhiên, cuối cùng lại còn ruồng bỏ ngài, oán hận ngài." Tima nước mắt rơi như mưa, vang dội lên án, "Các người một chút cũng không cảm thấy hổ thẹn hay sao?"

Mọi người cúi đầu, im lặng không nói gì.

Sau một lúc lâu mới có người nhỏ giọng nói: "Nhưng ông ta là Tà Thần đó......"

"Tà Thần thì thế nào?" Tima chất vấn, "Ngài đã từng làm việc gì có lỗi với chúng ta chưa? Đã từng thương tổn đến người khác chưa? Không hề! Ngài vẫn luôn yên lặng bảo vệ cho chúng ta, trợ giúp cho chúng ta. Thế nên mặc kệ ngài có thân phận gì đi nữa, ta cũng nguyện ý thờ phụng ngài, dù phải phụng hiến sinh mạng này ta cũng sẽ không do dự."

Mọi người nhìn thần sắc kiên định của Tima, không hiểu sao lại cảm thấy không chỗ dung thân. Mấy năm gắn bó làm bạn, đơn giản chỉ vì người ngoài xa lánh và phê bình lại từ bỏ thần linh của mình. Tima nói đúng, sự cung phụng của bọn họ đối với Tà Thần khát vọng giết chóc mà nói căn bản không có ý nghĩa gì cả. Nhưng ngài vẫn tận tâm tận lực phù hộ bọn họ. Có lẽ Tà Thần trong truyền thuyết đáng sợ thật đấy. Nhưng vị Thần Onus mà bọn họ cung phụng lại chính là vị Thần bảo vệ bọn họ ban cho bọn họ cuộc sống mới.

Tuy rằng oán hận trong lòng đã giảm đi, nhưng vẫn có không ít người không thể hạ quyết tâm, dù sao thì muốn một đám người chính trực giản dị coi Tà Thần như thần linh của mình cũng không dễ như vậy, bởi vì lâu dài nên bọ họ đã hình thành tính cách vây xem thị phi rồi.

Buổi tối, rất nhiều người Thú tộc trằn trọc khó ngủ. Có mấy người thật sự ngủ không được, dứt khoát bò dậy, chạy ra ngoài phòng hóng mát.

Bầu trời đêm bảo phủ muôn vàn ngôi sao, Thú tộc khai hoang ruộng bậc thang, trùng trùng điệp điệp, cao thấp đan xen, cây lương thực sinh trưởng tươi tốt, không lâu sau sẽ tới mùa thu hoạch.

Nhìn lướt qua tất cả, trên khuôn mặt của vài thanh niên Thú tộc không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện hơn mười ngọn lửa, như có một đoàn người cầm đuốc đang chạy về bên này.

Mấy thanh niên lập tức cảnh giác, đang chuẩn bị thông báo cho tộc nhân, lại thấy đám người kia ngừng ở chân núi, đuốc trên tay lập loè không ngừng, ngay sau đó tắt ngúm tiếp đến là một trận tiếng kêu hô hỗn loạn.

Sao lại thế này? Thanh niên Thú tộc nhìn nhau, mấy người nhảy lên, đi vào sơn điền bên cạnh, duỗi cổ nhìn.

Bên dưới ruộng bậc thang có bóng người quen thuộc đang ngồi trên cọc gỗ, lẳng lặng nhìn ngắm dưới chân núi. Lưng ngài rất thẳng, tựa như muốn hoà thành một thể với bóng đêm, giống như một đạo cái chắn, yên lặng bảo vệ lãnh thổ Thú tộc, không cho phép đoàn người đột kích vượt qua một bước nào.

Là Thần Onus......

Nhìn bóng dáng cậu, mấy thanh niên Thú tộc nóng cả hốc mắt, đột nhiên sinh ra một cỗ chua xót.

Lúc bọn họ không cảnh giác, ngài vẫn đang yên lặng bảo vệ cho bọn họ. Khó trách trong thành bọn họ bị mọi người vây công, nhưng đất đai ngoài thành vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Cũng không phải là những người đó có lòng tốt thả cho bọn họ một con ngựa, mà chính là Thần Onus đang âm thầm phù hộ bọn họ.

"Hức......" Một người thanh niên ngồi sụp xuống, che mặt thấp giọng khóc, "Rất xin lỗi, rất xin lỗi......"

Mấy người khác thấy thế cũng nhịn không được mà khóc rống lên, vì sự ích kỷ và vô tri của bọn họ lúc trước.

【 Trên đời này có vị thần linh nào như ngài không, toàn tâm toàn ý trợ giúp cho người thờ phụng của mình? 】 Lời Tima nói hiện lên trong đầu bọn họ.

【 Chúng ta hưởng thụ ân huệ của ngài như lẽ đương nhiên, đến cuối cùng lại còn ruồng bỏ ngài, oán hận ngài. 】

"Cho dù ngài có thân phận gì đi nữa, con vẫn nguyện ý thờ phụng ngài." Một người thanh niên thấp giọng nói, "Dù phải phụng hiến sinh mạng này, con cũng sẽ không chút do dự......"

...

Ngày hôm sau, Tộc trưởng mang cả tộc tới Thần miếu Onus, tế bái thần linh mình, khẩn cầu ngài tha thứ.

Sau khi trải qua sự mờ mịt và oán hận lúc ban đầu, mọi người Thú tộc một lần nữa kiên định tín ngưỡng của mình, phụng Thần Onus, vĩnh không phản bội.

Trên thực tế, Thượng Khả cũng không nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ là không muốn Thú tộc mất đi nơi ở mà thôi. Dù sao cũng đã ở chung với nhau nhiều năm, cậu biết rõ bản tính của họ thuần phác, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng hiểu họ bị bất công và nỗi sợ hãi của họ dành cho Tà Thần. Cho nên, mỗi đêm cậu đều phân ra một chút thần lực, bảo vệ nơi ở cho họ.

"Bọn họ đã không phải người thờ phụng của em." Siva đã từng nhắc nhở Thượng Khả như thế. Thần linh vô cùng ghét người ruồng bỏ mình, một khi đã từ bỏ tín ngưỡng, thần linh tuyệt đối sẽ không cho thêm bất cứ phù hộ gì nữa.

Thượng Khả nói: "Bọn họ không phải là người thờ phụng của Tà Thần mà là người thờ phụng của Onus."

Siva nghe câu trả lời của cậu, chỉ ôm lấy mặt cậu rồi hung hăng hôn môi: "Em là Onus, là Onus của ta."

Giờ khắc này, trong lòng Siva thầm nghĩ: trên đời không còn Tà Thần nữa, chỉ có một Onus hoàn toàn mới.

Có điều không phải tất cả mọi người đều tin rằng Tà Thần có thể cải tà quy chính.

Đã từng bị Tà Thần hãm hại, Hỏa Thần và mấy tên thần linh khác vẫn luôn có ý đồ phong ấn Tà Thần. Nhưng bất đắc dĩ là Chiến Thần lại bảo vệ cậu quá tốt, bọn họ vẫn chưa có cơ hội ra tay. Cuối cùng, bọn họ quyết định nghĩ cách dẫn cậu ra ngoài.

Bóng đêm yên tĩnh, đường phố vắng tanh, bên dưới ánh trăng mỏng manh, một bóng người phiêu đãng đi ra khỏi phòng, sau đó lại xuất hiện thêm bóng thứ hai, bóng thứ ba......

Biểu tình của bọn họ ngơ ngác, hai mắt vô thần, chậm rì rì đi ra ngoài thành như du hồn.

Thượng Khả đang tuần tra trong ruộng bậc thang của Thú tộc, rất nhanh đã phát hiện dị thường, cậu lần theo hơi thở đi qua đó, lại thấy mấy trăm người không biết vì nguyên nhân gì mà đều bị vây trong một cái hố.

Lúc này, xung quanh hố đột nhiên bừng cháy hừng hực, bụi mù tung bay, khiến toàn bộ người bên trong bừng tỉnh, ngay sau đó truyền đến một trận gào khóc thảm thiết.

"Không ngờ thật sự dụ ngươi tới cửa được đấy." Một bóng người hiện ra giữa đám lửa, chính là Hỏa Thần đã từng ám toán Thượng Khả.

Sau đó lần lượt lại xuất hiện thêm mấy người nữa, bao vây xung quanh Thượng Khả.

Hỏa Thần, Thuỷ Thần, Thổ Thần, và cả...... Mộng Thần.

Thượng Khả rốt cuộc biết đám người này sao lại chạy vào hố rồi, Mộng Thần thế mà dám sử dụng thuật mộng du với phàm nhân.

"Nhìn thấy cảnh người thờ phụng mình bị dày vò trong biển lửa có cảm giác thế nào?" Hỏa Thần khoa trương cười nói, "Ha ha, không đúng, ta nghĩ chắc ngươi cũng chả thèm để bụng đến sự sống chết của mấy tên phàm nhân này đâu nhỉ."

"Chắc mấy người nghĩ sai rồi thì phải?" Thượng Khả nhàn nhạt nói, "Trong những người này, ít nhất có một nửa không phải người thờ phụng của tôi."

"Thì sao chứ?" Hỏa Thần không thèm để ý nói, "Chỉ cần có thể dụ ngươi ra ngoài, ta quản bọn họ thờ phụng ai làm gì?"

"Cũng phải, nhưng mục đích của các người đã đạt được rồi, hẳn là nên thả những người đó ra đi chứ?"

"Thả? Bọn họ chính là tế phẩm của chúng ta." Hỏa Thần tùy tay cầm một ngọn lửa lên, cười dữ tợn nói, "So với việc lo lắng cho đám phàm nhân hèn mòn kia thì chi bằng ngươi suy xét một chút cho tình cảnh của mình thì hơn."

"Giao dịch với Tử Thần chính là các người?" Thượng Khả bày ra mặt nạ dữ tợn, không cảm xúc nói, "Các người có từng nghĩ tới hậu quả khi giao dịch với Tử Thần hay chưa?"

"Việc này không liên quan tới ngươi" Hỏa Thần nắm chặt ngọn lửa thành một cục, vừa ném nó đi, vừa hô to, "Các vị, thời gian cấp bách, chúng ta bắt đầu đi."

Mấy tên thần linh khác sôi nổi vận chuyển thần lực, uy áp cường đại hướng thẳng về Thượng Khả.

Xung quanh Thượng Khả là cuồng phong mạnh mẽ, khiến quần áo bay phất phới, Lực Tà Thần tràn ra, chống đỡ bốn vị thần linh cùng một lúc.

Bốn vị thần linh ỷ vào việc có đồng bọn nên chỉ dùng năm phần thần lực, nhưng Thượng Khả lại xuất ra toàn lực, gần như là muốn đốt cháy tất cả sức mạnh của mình. Tung ra một kích vậy mà cũng khiến bốn vị thần linh phải lùi nửa bước.

Sắc mặt bọn họ khẽ biến, liếc mắt nhìn nhau, không nói gì song tất cả đều tăng mạnh thần lực, lấy thế công như sấm sét nhào vào Thượng Khả. Thần lực hình thành uy áp như nhà giam chặt chẽ khóa cậu lại.

Cả người Thượng Khả căng chặt, gian nan chống đỡ bốn luồng thần lực cường đại.

"Đừng kháng cự nữa, Chiến Thần chắc cũng đang bị Tử Thần kéo lại rồi, sẽ không tới cứu ngươi đâu." Hỏa Thần trào phúng cười nói, "Thật không biết vì sao Chiến Thần lại coi trọng ngươi như vậy nhỉ? Chẳng lẽ khuôn mặt dưới mặt nạ của ngươi rất hợp khẩu vị hắn à? Trước khi phong ấn ngươi ta nhất định phải bổ sung kiến thức một chút."

Nói xong, lòng bàn tay của gã bay ra một ngọn lửa rồi ngưng tụ thành một cái bàn tay to, nhanh chóng chụp lấy mặt nạ của Thượng Khả.

Bàn tay lửa khống chế mặt nạ, linh thể của Thượng Khả gợn sóng, cậu nhìn chằm chằm Hỏa Thần, gằn từng chữ một: "Các người sẽ hối hận."

Hỏa Thần cười lạnh một tiếng, tăng thêm lực độ. Chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc, mặt nạ bị bung ra. Hỏa Thần còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt cậu, thì đã thấy thân hình cậu chợt rung động, hóa thành một cơn lốc xoáy, ngay sau đó biến mất.

"Không!" Đúng lúc này, tiếng gầm giận dữ và thần uy cường đại điên cuồng tuôn ra, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Thượng Khả biến mất trước mặt hắn.

Mặt nạ lạch cạch rơi xuống đất cùng với quần áo, lẳng lặng chìm trong đất cát.

"Onus!" Tiếng gọi kinh ngạc và tức giận của Siva kinh phá tung trường không, chấn động đến mức Hỏa Thần và mấy tên thần linh khác liên tục lùi lại.

Hắn chậm rãi nhặt mặt nạ trên mặt đất lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, không khí gần như ngừng lại, một luồng áp lực phát ra từ thần uy, giam cầm tất cả sự vật trong bốn phía......

Tác giả có lời muốn nói: Hừm, vẫn chưa chết đâu, đây cũng là một phần trong giao dịch của Thượng Khả.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Editor có lời muốn nói: chương sau gộp 2 chương làm 1 nên dài ơi là dài~ Các ái phi phải chờ hơi lâu đấy hí hí ❤