Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 15-1: Làm em đau hả




Editor: Hepc

Ánh nắng sáng sớm, xuyên thấu chiếu vào rèm cửa màu trắng. Nhiệt độ ấm áp, Làm người đang ngủ say tỉnh lại.

Quyền Sơ Nhược mở mắt, cả người cũng lờ mờ phát giác ra. Cô đờ đẫn mấy giây, trong đầu mới nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua. Sau lưng dán một thân thể đầy lửa nóng, cô quay đầu đi, thấy Lục Cảnh Hanh nhắm mắt lại, còn chưa có tỉnh.

Thở khẽ thở ra một hơi, cô động đậy thân thể né tránh, nhưng bên hông chua xót thiếu chút nữa để cho cô la lên thành tiếng. Cái eo muốn đứt ra, vừa mỏi vừa đau!

"Đáng chết!"

Quyền Sơ Nhược cắn răng nói nhỏ, hai mắt nén giận nhìn người đàn ông phía sau. Cầm thú! Không phải lên giường thôi sao, còn cần dùng sức như thế? Làm cho toàn thân cô đều đau muốn chết!

Hai tay chống lên nệm, Quyền Sơ Nhược miễn cưỡng ngồi dậy. Nhưng trên người cô đều không mặc gì hết, Muốn nhặt áo ngủ ở dưới chân giường là cực kì khó, tay không có sức, thậm chí cô còn không thể khom lưng.

"Muốn cái này?" Người đàn ông bên cạnh chợt lên tiếng, cầm áo ngủ đưa tới.

Quyền Sơ Nhược kinh ngạc quay đầu, mắt thấy nụ cười tà mị trên khóe miệng anh, "Thật ra thì không cần thiết phải mặc, dù sao trong phòng này không có lạnh."

Kéo áo ngủ từ trong tay anh, Quyền Sơ Nhược bực tức vén chăn lên, nhịn xuống sự khó chịu ở hai chân, kiên cường đi vào phòng tắm. Cô ngủ chưa đủ, nhưng vẫn tỉnh táo, trái ngược với anh, cô không có cách nào chịu được cả người trần truồng như thế.

Đóng cửa phòng tắm, hai tay Quyền Sơ Nhược vịn bệ rửa tay, hàm răng cắn thật chặt cánh môi. Xương cốt toàn thân đều đang đau, nhất là eo với chân. Giữa hai chân đau rát, để cho đầu quả tim cô phát run. 

Cúi đầu, ánh mắt cô lơ đãng nhìn xuống giữa hai chân, mơ hồ có vết máu cùng dấu vết màu trắng đã khô khốc.

Quyền Sơ Nhược ngẩn người, khi đã thông suốt thì thoáng chốc sắc mặt như lửa đốt.

Cốc cốc——

Cửa phòng tắm bị người gõ vang, Lục Cảnh Hanh tựa lưng ngoài cửa, môi mỏng hé mở, "Ngâm nước nóng đi, như vậy sẽ thoải mái một chút."

Quyền Sơ Nhược mím môi, không có lên tiếng. Cô nghe tiếng bước chân bên tai đi xa, sau đó mới đi tới bên bồn tắm để ngâm nước nóng.

Thân thể như vậy, quả thật là nên ngâm nước nóng. Cũng may trong phòng tắm cũng có nước nóng, cô ngồi vào trong bồn tắm, thân thể ngâm ở bên trong một mảnh ấm áp, lập tức tỉnh táo lại.

Mặc dù ngâm rất thoải mái, nhưng Quyền Sơ Nhược cũng không dám trì hoãn. Hôm nay có chuyện quan trọng, cô tính toán thời gian, từ bồn tắm ra ngoài, tắm rửa sau đó phủ thêm áo ngủ. 

Phòng ngủ trên giường là một mảnh xốc xếch, Quyền Sơ Nhược không nhịn được nhìn kỹ. Lục Cảnh Hanh không có ở phòng ngủ, chủ động đi xuống lầu tắm rửa. Nhưng là tối hôm qua đột nhiên tới đây, quần áo mới cô cũng không có.

"Tắm xong rồi hả?" Ngoài cửa có người đi vào, Quyền Sơ Nhược nhìn thấy Lục Cảnh Hanh quần áo chỉnh tề, hơn nữa hôm nay ăn mặc hết sức thỏa đáng.

"Em." Lục Cảnh Hanh đưa túi đồ từ trong tay mình cho cô.

Quyền Sơ Nhược nhận lấy, liếc mắt thấy tất cả quần áo đều đầy đủ, cô ở chổ này chọn xong lễ phục.

"Thay đồ nhanh lên." Lục Cảnh Hanh nhỏ giọng thúc giục cô, ánh mắt vô hại.

Thời gian đã gần tới, Quyền Sơ Nhược theo dõi hắn, trầm giọng nói: "Anh đi ra ngoài."

"Tại sao?" Lục Cảnh Hanh nhún vai, chỉ chỉ đồ lễ phục, cười hỏi: "Em chắc chắn tự mình có thể kéo khóa kéo lên ư?"

Khóa kéo lễ phục ở sau lưng, từ sau cái cổ một mực kéo dài đến phần eo, Quyền Sơ Nhược nổi giận, một mình kéo thật rất khó khăn.

"Anh chỉ muốn giúp đỡ." Lục Cảnh Hanh khoanh tay trước ngực, đàng hoàng nói.

Ánh mắt người đàn ông thâm thúy xẹt qua trước ngực cô, cười nói: "Hơn nữa, tối hôm qua mở đèn làm, cho nên anh xem rất rõ ràng."

Mẹ nó!

Quyền Sơ Nhược cố nén tức giận, tự nói với mình không thể nổi giận. Hôm nay là ngày tốt của Quyền Yến Thác, cô vì em trai mình, cũng không thể cào nát mặt người đàn ông này! 

"Giúp em nhé." Đang nói chuyện, Lục Cảnh Hanh đưa tay cởi áo ngủ dây của cô ra, lấy đồ lót ra, trực tiếp đưa đến trước mặt cô.

Vốn là còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lúc này Lục Cảnh Hanh làm chuyện xấu như vậy, ngược lại Quyền Sơ Nhược đã bình tĩnh trở lại. Làm cũng đã làm rồi, cũng không có gì phải sợ.

Hai người cùng làm, theo đạo lý mà nói tốc độ nên nhanh hơn. Nhưng vấn đề là một nam một nữ, rất đơn giản là thay quần áo, lại ước chừng giày vò nửa giờ.

Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Quyền Sơ Nhược đỏ mặt, thở nặng, "Lục Cảnh Hanh, anh lấy móng vuốt lại ngay cho tôi!"

Cô mới vừa mặc vào, anh liền đưa tay cởi ra, chỉ là chơi đùa áo lót tới tới lui lui mười mấy lần.

Mắt thấy sắc mặt cô xanh mét, hiển nhiên đã là nổi giận lên. Thức thời Lục Cảnh Hanh giơ tay lên, bảo đảm nói: "Được, anh thu hồi."

Hít sâu một hơi, hai tay Quyền Sơ Nhược run run cài nút áo, động tác nhanh chóng mặc xong áo lót. Kế tiếp đổi lễ phục, Lục Cảnh Hanh cũng không quấy rối, hơn nữa rất phối hợp chuẩn bị kéo khóa cho cô.

"OK!" Lục Cảnh Hanh quét mắt nhìn người ăn mặc chỉnh tề, nụ cười dịu dàng.

Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, liếc nhìn người trong kính, đáy lòng hơi kinh ngạc. Cô rất ít mặc như vậy, bình thường ra tòa đều mặc trang phục nghề nghiệp. Hôm nay mặc bộ lễ phục màu sắc này lên người, làm cho cô biến thành người phụ nữ quyến rũ và mềm mại.

Chỉ là thiếu mắt kiếng, cô theo bản năng tìm, nhưng bị Lục Cảnh Hanh ngăn lại.

"Em như vậy rất đẹp mắt." Giọng nói của anh thật thấp.

Quyền Sơ Nhược chỉ cảm giác cổ chợt lạnh, kim cương tia sáng chói mắt bắn ra bốn phía, động tác Lục Cảnh Hanh dịu dàng cài xong móc khóa, môi mỏng nói, "Thích không?"

Phụ nữ không có ai không thích kim cương.

Môi Quyền Sơ Nhược nhấp nhẹ, tròng mắt đen lóe sáng. Thật ra thì tính tình cô có chút khác, từ nhỏ đối với mấy cái châu báu đồ trang sức này cũng không có cảm giác quá lớn. Nhưng lúc này giờ phút này, ánh mắt Lục Cảnh Hanh chuyên chú lại ấm áp, thế nhưng cô chậm rãi gật đầu, khóe miệng dâng lên nụ cười.

"Cám ơn." Quyền Sơ Nhược nói tiếng cám ơn, đầu ngón tay chạm lên cái dây chuyền kim cương kia.

Cầm lấy áo choàng lông màu đen phủ thêm cho cô, lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh rơi vào hông của cô, " Bây giờ chúng ta lên đường, thời gian vừa đúng lúc."

Bữa ăn sáng chưa kịp ăn, Quyền Sơ Nhược như là muốn đói bụng. Nhưng lên xe, Lục Cảnh Hanh đưa cho cô một hộp giữ nhiệt, bên trong có cháo táo đỏ nóng hổi, còn có bánh màn thầu bơ.

"Ăn đi." Hai tay Lục Cảnh Hanh nắm tay lái, vẻ mặt yên lặng.

Quyền Sơ Nhược nhép nhép miệng, không nhịn được hỏi anh: "Anh ăn chưa?"

"Ăn rồi." Lục Cảnh Hanh lái xe ra làng du lịch, dọc theo đường cao tốc hướng thành phố chạy đi, "Lúc em tắm thì anh đã ăn."

Thì ra là như vậy.

Quyền Sơ Nhược bĩu môi, không nói gì, cúi đầu ăn. Tối hôm qua không ăn cái gì cả, dự tính hôm nay cũng không còn cơ hội ăn, nếu là hiện tại không lấp đầy bụng, vậy phải chịu đói thật rồi.

Lái xe tới đến khách sạn, bên ngoài đã có không ít xe. Lục Cảnh Hanh giao xe cho người giữ cửa, dắt người bên cạnh đi vào trong.

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ cũng hơi cao. Quyền Sơ Nhược khép lại chặt áo choàng, đi theo bước chân của anh đi về phía trước, chỉ là hai chân cô ê ẩm, đi không nhanh, chỉ có thể bước nhỏ.

Lục Cảnh Hanh quét mắt động tác của cô, đáy mắt thâm thúy thoáng qua nụ cười.

Đi tới tầng cao nhất của phòng tiệc, quả nhiên là người người đã nhốn nháo. Phạm Bồi Nghi thấy con gái đến, mừng rỡ vẫy tay, "Ái chà, các con đã tới rồi, mau tới đây."

Lục Cảnh Hanh lôi kéo người bên cạnh quá đến, khéo léo gọi người tới: "Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp."

Phạm Bồi Nghi đối với con rể tán dương rất thích, bà thân thiết vỗ vỗ tay của anh, nói: "Cảnh Hanh, con đi xem ba con bên kia đi, một mình ông ấy ứng phó không được nhiều khách như vậy."

"Được ạ." Lục Cảnh Hanh gật đầu, xoay người nắm tay Quyền Sơ Nhược một cái.

Nhìn bóng lưng anh đi xa, ấm áp trong tay Quyền Sơ Nhược biến mất trong nháy mắt. Cô nắm chặt năm ngón tay, nắm lấy một khoảng trống.

"Sơ Nhược, con giúp mẹ gói bao tiền lì xì." Phạm Bồi Nghi tiện tay đưa cho cô một xấp bao lì xì, phân phó nói: "Con theo danh sách tên người viết chữ lên, ngàn vạn đừng sai lầm đó."

Mắt thấy con gái ngây ngẩn, Phạm Bồi Nghi giơ tay lên đẩy cô, "Sơ Nhược, nghe được không?"

"Dạ." Quyền Sơ Nhược thu hồi ánh mắt, cầm bút trên bàn lên, quy củ viết tên lên. Những thứ chuyện vặt vãnh này chỉ có thể người trong nhà làm.

Mười giờ sáng hôn lễ đúng lúc bắt đầu. Thời điểm chú rể ở hậu trường, Quyền Sơ Nhược nâng váy len lén chạy tới, giúp anh sửa sang lại nơ, nói lời mà người điều khiển chương trình dặn dò nói cho anh biết.

"Chị, em đẹp trai không?" Quyền Yến Thác hả hê hỏi.

Quyền Sơ Nhược nhìn mặt em trai bướng bỉnh, nụ cười phát ra từ trong đáy lòng, "Đẹp trai ngây người!"

Hai chị em nhìn nhau cười, có chị thổi phồng, Quyền Yến Thác tự kỷ cười ra tiếng.

Hết chương 15.1