[Hệ Liệt Sơn Đại Vương] Áp Trại Tiểu Phu Nhân

Chương 6




Nàng nhất định là chết lềnh bà lềnh bềnh......

Giang Tiểu Mễ mở hai mắt ra, lông mi thật dài chớp chớp, lại nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, chỉ thấy ──  một mảng bóng tối.

Thì ra là thế giới người sau khi chết là bóng tối, hoàn toàn không có một tia màu sắc......

Ô! Không nghĩ tới tánh mạng của nàng vừa mới bắt đầu, liền biến thành hắc bạch...... Nàng không chịu!

Giang Tiểu Mễ lật thân, đổi lại tư thế chuẩn bị khóc một trận lớn, ai ngờ còn chưa có khóc thành tiếng, đã bị thân thể bên cạnh hù họa

“A! Có quỷ!”

“A!” Đồng thời tiếng một nam nhân vang lên.

Nghe được tiếng thét chói tai của đối phương, nàng bị dọa sợ làm cho càng lớn tiếng.

“Chuyện gì?” Tiếng thét của hai người đã dẫn toàn bộ người bên ngoài đi vào. Ngọn đèn dầu trong tay bọn họ mang tới ánh sáng, cũng làm cho Giang Tiểu Mễ thấy rõ người tới.

“Hỏa đại ca?” Cầm đầu là hắn sao? “Ta rõ ràng là ở nơi đại đầu tiểu đầu gì mà, bọn họ còn hạ thuốc mê với ta.....” Nàng nhìn bày biện bên trong phòng một cái, nhận ra đó là gian phòng của Sơn đại vương Lôi Diệt Thiên.

“Đại ca huynh đâu?” Giang Tiểu Mễ hỏi, hỏa khí bỗng nhiên bốc lên.

Nói gì mà nàng là nữ nhân của hắn ──

Lúc tính mạng nàng bị đe dọa thì hắn ở đâu?

Hiện tại nàng bình an vô sự rồi, hắn ở đâu?

Nam nhân đó, tuyệt không thể tin tưởng!

“Quên đi, ta không muốn gặp lại hắn.” Nàng tức giận nói.

Hỏa Vô Tình nhíu mày, cùng những người khác nhìn nhau, vẻ mặt có chút cổ quái.

“Làm sao?” Nàng kiêu ngạo hất cằm lên, “Không muốn gặp hắn không được sao?”

“Không được.” Mọi người trăm miệng một lời  nói, giống như được huấn luyện đặc biệt.

“Tại sao?”

“Bởi vì, ta ở phía sau nàng!” Một thanh âm lạnh lùng từ sau lưng của nàng truyền đến, nàng lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh từ xương sống đi lên.

Không thể nào?! Thì ra “nhân thể” vừa mới hù dọa nàng chính là con cọp núi sẽ ăn thịt người......

“Các ngươi đi ra ngoài.” Lôi Diệt Thiên ra lệnh, ánh mắt lạnh lẽo từ trên người nàng dời đi

Hắn cùng nàng có thể phải tính sổ cho hết!

Tất cả mọi người ném cho Giang Tiểu Mễ một ánh mắt đồng cảm, sau đó lấy tốc độ cái mông đang bị hỏa thiêu rời khỏi hiện trường. Để tránh gặp phải liên lụy.

Giang Tiểu Mễ thấy mọi người rời đi, nàng muốn xông về cửa lớn, nhưng lại bị nam nhân phía sau nhìn thấu ý đồ.

“Nàng đứng lại cho ta!” Hắn một phát kéo lấy cổ áo của nàng.

“Ngươi buông ta ra! Không được đụng ta!” Giang Tiểu Mễ mắt thấy trốn không thoát, dứt khoát trước hãy đánh hắn một trận, phát tiết lửa giận trong lòng nàng.

“Nàng làm gì đánh loạn người?” Hắn gầm nhẹ, bả vai bị thương cũng bởi vì muốn ngăn cản nàng giương nanh múa vuốt mà rách, rịn ra tia máu, chỉ bất quá bên trong nhà ánh sáng mờ mờ, Giang Tiểu Mễ không nhìn thấy.

Cho nên hắn vẫn toàn tâm toàn ý đánh lung tung một trận trên người hắn, chỉ muốn đem ủy khuất cùng lửa giận của mình phát tiết trên người hắn.

“Đau quá!” Lôi Diệt Thiên không thể nhịn được nữa kêu lên.

“Ngươi là sơn tặc không sợ trời không sợ đất, làm sao lại sợ đau? Hừ, ngươi là cùng một dạng với sơn tặc đại đầu tiều đầu đó, cũng làm chút trộm đạo, chuyện người không thấy được!”

Hắn bắt được tay phải của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ là bọn họ! Người Cuồng Phong trại chúng ta có nguyên tắc!”

“Giả dối! Nếu là có nguyên tắc, ngươi sẽ đem ta bắt lên núi, hủy danh tiết của ta? Hạnh phúc của ta tất cả đều hủy trên tay ngươi, ngươi còn uy hiếp ta!” Nàng đã có chút tranh cãi vô lý.

“Thế thì thế nào? Hơn nữa nàng đã là nữ nhân của ta rồi, nên ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, chứ không phải đem phòng của ta vơ vét không còn gì, cuốn gói trốn đi!”

“Ngươi cũng thật ngốc! Chạy trốn đương nhiên là phải mang theo tiền! Hơn nữa ta mới lấy của ngươi có một chút vụn vặt, ngươi liền tiếc rẻ?”

“Ta nào có?” Đây là hắn lần đầu tiên trong đời muốn bóp chết một nữ nhân!

“Không có? Ta biết, ngươi bởi vì không có nữ nhân có thể tạo điều kiện cho ngươi tiết dục, cho nên ngươi ──”

“Nàng càng nói càng quá đáng!” Hắn cũng không nhịn được nữa, một tay đè nàng ở dưới thân, cúi đầu hôn nàng, ngăn cản nàng hãy nói chuyện vu oan cho hắn.

“Không......”

“Ta chưa từng xem nàng là nữ nhân tiết dục, nàng tự xác định địa vị của mình...... Vậy ta cũng không cần khách khí với nàng nữa!” Nói xong, bàn tay to của hắn bắt đầu kéo quần áo trên người nàng.

“Dừng tay! Ngươi muốn làm cái gì?!”

“Ta muốn để cho nàng biết, nữ nhân ta tiết dục bộ dạng gì, phải làm những gì!” Hắn lạnh lùng nói, tâm đã bị nàng làm thương tổn thật sâu.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn không thể không thừa nhận đồi với nàng có tình cảm đặc biệt.

Có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn cũng đã yêu nàng.......

Nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng ── ít nhất không phải là hiện tại. Bởi vì nàng thật sự chọc giận hắn!

“Ngươi dám đụng ta......”

“Ta mạn phép muốn!” Hắn đưa tay nắm lấy của nàng, ép nàng đối mặt hắn. “Ta đối với nàng tốt như vậy, nàng lại rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

“Ta không uống rượu!” Nàng quát lại, một chút không biết mình đang từng bước một đi về đống lửa mình đốt lên, nhóm lửa tự thiêu.

“Nàng!” Sắc mặt của hắn xanh mét, thoạt nhìn thật là dọa người.

“Ngươi...... Ngươi đừng làm loạn!” Nàng cũng không muốn chết!

“Giang Tiểu Mễ, nàng nghe rõ cho ta?” Hắn bá đạo ra lệnh, “Nếu như nàng còn dám trốn đi, có tin hay không ta có biện pháp trị nàng!”

“Ai nha, muốn đánh mông sao? Ta thật sợ đó.....” Nàng chê giễu nói, căn bản không đem lời của hắn để ở trong lòng.

Hắn đột nhiên lật người nàng, để cho nàng nằm ở trên đùi của hắn, bộ dang chuẩn bị đánh người.

“Ngươi dám?!” Nàng có chút luống cuống.

Hắn không có trả lời, bàn tay giương lên, rơi vào cái mông tròn nhỏ của nàng, làm nàng đau đến kêu toáng lên.

“Đau quá! Ngươi khốn kiếp, đánh nữ nhân! Ngươi heo cẩu── A!” Nàng lại bị đánh một cái.

Không được, nàng muốn mắng!

“Ta càng muốn muốn rời khỏi ngươi! Ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội chạy trốn ── A!” Lại nữa.

“Ngươi đánh nữ nhân! Ngươi không phải là nam nhân......” Nước mắt cũng nhịn không được nữa mà rơi xuống, nàng khóc thút thít.

“Nếu nàng thật sự không ngoan, ta liền đánh tiếp!” Hắn uy hiếp, thật ra thì bàn tay đánh vào mông nàng, đau đớn của hắn so với nàng cũng không kém.

Đánh vào thân nàng, lòng hắn đau!

Giang Tiểu Mễ càng khóc càng đau lòng. Từ nhỏ đến lớn, nàng nào có chịu phạt nhục nhã thế này?! Vậy mà gặp phải hắn, tất cả những chuyện mất mặt nhất của nữ nhân đều phát sinh trên người nàng...... Hắn thật là khắc tinh của nàng!

“Ngươi cũng ăn hiếp ta...... Ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?”

“Nàng tự mình nói ta coi nàng thành công cụ tiết dục, không phải sao?”

“Ta nào có...... A!”

Nàng ngay cả kháng nghị cũng không kịp, hắn đã đem y phục của nàng lột sạch, đẩy ngã ở trên giường.

“Không được tới......” Nàng nước mắt giàn giụa nói.

“Vậy thì thỏa mãn ta cho tốt!” Hắn phải hao tổn tinh thần rất nhiều mới có thể làm cho mình coi thường nước mắt của nàng. “Nàng khóc chết cũng vô ích! Ai bảo nàng muốn chạy trốn khỏi ta!”

“Ngươi quản ta! Tại sao ngươi lại giam lỏng ta?” Nàng lớn tiếng khóc kêu.

“Bằng ta là nam nhân của nàng!

“Ta không thừa nhận!”

“Ta sẽ làm cho nàng thừa nhận.”

“Không ──”

Nàng nhớ tới bản thân, lại bị thân thể cao lớn cường tráng của hắn ngăn chặn, thiếu chút nữa thở không thông.

“Ngươi không thể đánh ta!” Nàng kinh hoảng kêu lên.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn gợi lên nụ cười xấu xa. “Thực tế, ta cũng không thích đánh nữ nhân.”

“Vậy rất tốt. Thả ta ra đi!”

“Đừng mơ tưởng! Ta muốn dùng phương pháp của ta trừng phạt nàng!”

“Không......”

Hắn cúi đầu, liều lĩnh che lại môi của nàng, cũng ngăn lại kháng nghị của nàng, hôn nàng cơ hồ thở không nổi.

Cho đến nàng sắp bất tỉnh, hắn mới buông nàng ra. Nàng vội vàng mở miệng hít thở, nhưng còn chưa hít thở được thuận lợi, tay của hắn đã vuốt ve bộ ngực của nàng.

“Không được! Xú sơn tặc......”

Nàng trái một câu xú sơn tặc, phải một câu xú sơn tặc, làm hắn hết sức tức giận.

“Hôm nay không để cho nàng lớn tiếng cầu xin tha thứ, ta liền giải tán Cuồng Phong trại!”

Giang Tiểu Mễ bị hắn rống giận giật mình, vội vàng che hai lỗ tai.

“Nàng phải ngoan ngoan, không được phản kháng, mới không bị thương......” Hắn mềm giọng nói.

“Không muốn......” Nàng muốn khước từ hắn, nhưng hắn đã cúi đầu xuống ngậm vào nhũ hoa màu hồng của nàng, dùng sức mút, giống như tiểu nam hài tham lam.

Song nhũ của nàng mịn màng như tuyết, phía trên điểm thêm hai tiểu anh đào xinh xắn động lòng người, hắn vừa lấy tay vuốt ve, bên kia là ngậm mút, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi trêu chọc nó, khi thì lại dùng hàm răng nhẹ gặm nó.

“Không muốn......” Nàng muốn đẩy  hắn ra, nhưng sự mơn trớn của hắn thật tuyệt với, mang cho nàng kích thích vô cùng.

“Thoải mái sao?” Hắn ở trên đỉnh ngọc nữ phong tinh tế thay phiên liếm mút.

“A......” Giang Tiểu Mễ toàn thân đắm chìm trong khoái cảm tê tê dại dại, nàng rất muốn kháng cự, nhưng, mở miệng cũng không có chút ý nghĩa nào.

Hắn biết nàng đã động tình.

Sau khi trải qua những tiêu hồn của nam nữ, muốn kháng cự  là rất khó. Huống chi hắn trăm phương ngàn kế ở thân thể của nàng, linh hồn, trong trí nhớ của nàng gieo sự ham muốn với hắn, muốn nàng một lần lại một lần bị tình dục chiếm cứ, muốn ngừng mà không được.

Lôi Diệt Thiên trong mũi ngửi được mùi thơm đặc biệt thiếu nữ, bàn tay lướt qua vùng bụng bằng phẳng, đi tới hai chân của nàng.

“Không được......” Nàng lập tức kẹp chặt hai chân, gương mặt hồng hồng xấu hổ hiện đầy kiên quyết. “Không thể.”

“Mở chân ra.”

Hắn nói mở ra liền mở ra sao? “Tại sao ngươi không tự mở ra?”

Chỉ thấy Lôi Diệt Thiên nhíu mày, khóe miệng hiện lên một tia cười làm người ta hết sức bất an. Giang Tiểu Mễ trong lòng toát ra sự không yên, tên hèn hạ biến thái này nhất định là sẽ lại làm ra chuyện rất biến thái!

Quả nhiên ──

“Ngươi...... Ngươi......” Giang Tiểu Mễ đối mặt với thân thể trần truồng của phái nam, bị dọa đến đầu trống rỗng.

Mặc dù bọn họ đã sớm đã làm, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng không có nhìn kỹ thân thể của hắn ──

Vóc người to lớn khỏe mạnh, vai rộng rãi cường tráng, cái mông ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân mạnh mà có lực, da thịt màu đồng, còn có, còn có.......

“Thật nhỏ.” Nàng bật thốt lên. Trong trí nhớ của nàng không có nhỏ như vậy.......

Nàng vẫn còn trong suy tư của mình, mưu tính đáp trả, tự ái phái nam của người trước mắt bị đả kích đã xanh cả mặt, mau chuyển thành màu đen.

Thật nhỏ?!

Trên đời có người nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ hai chữ này xuất hiện ở thời khắc này?!

“Giang Tiểu Mễ, nàng nói lại lần nữa!” Khẩu khí của hắn ẩn hàm sát khí nặng nề.

“Ta nói, ngươi thế nào lại nhỏ như vậy?” Nàng không suy nghĩ  nói lại lần nữa. “Ta nhớ được......”

Nàng còn muốn giải thích, nhưng Lôi Diệt Thiên đã nghe không nổi nữa.

“Giang Tiểu Mễ!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, thô bạo bắt lấy nàng, đem nàng kéo đến trên người mình. “Nàng ngại nó nhỏ, đó là bởi vì nó còn chưa tỉnh!”

“Phải không?” Nàng cũng cảm nhận được mình tựa hồ nói sai chọc giận hắn, chẳng qua là nàng không biết mình nói sai cái gì. “Ta......”

“Ngậm.”

Nàng sửng sốt một chút, hai mắt thật to chớp chớp, thoạt nhìn khả ái vô cùng.

“Ngậm cái gì?”

Hắn bắt được tay của nàng đi tới bên eo của hắn, đạp vào mắt nàng chính là đặc thù phái nam chưa tỉnh của hắn.

“Ngậm nó, sẽ biết nó lớn hay nhỏ!” Hắn nghiến răng nói. Sau đó hắn sẽ để cho nàng vì lời nói của mình mà trả giá thật lớn!

“Ta không muốn!”

“Vậy nàng liền chuẩn bị đi tiếp những nam nhân khác!”

“Cái gì?.”

“Nếu như nàng không phục vụ ta, thỏa mãn ta, ta liền đem nàng thưởng cho thủ hạ của ta!”

“Ngươi không phải nói chỉ cần một mình ta, cũng như là nam nhân duy nhất của ta?!” Chẳng lẽ hắn nói đều là gạt người?!

“Chính nàng cự tuyệt.”

“Ta......” Đúng vậy, là chính nàng nói không muốn. Nhưng, hắn cũng không thể dùng cái này uy hiếp nàng!

Xú sơn tặc!

“Phục vụ ta thật tốt, ta chẳng những sẽ làm nàng dục tiên dục tử, hơn nữa bảo đảm sẽ không có những người khác động tới một sợi lông của nàng.” Ngữ khí của hắn mang theo mệnh lệnh không tha cho những ai dám xen vào.

Giang Tiểu Mễ liếc hắn một cái, hỏa khí cũng nổi lên.

Hừ, ngậm thì ngậm, ai sợ ai!

Dù như thế nào đi nữa, “Nó” cũng sẽ không lớn lên.

Giang Tiểu Mễ đưa tay nắm dục vọng của hắn, cảm nhận được trên người hắn có cổ nhiệt khí truyền tới, tựa hồ...... Sẽ nóng người.

“Sờ nó, vuốt nó.” Hắn chỉ đạo nói.

“Đâm nó?” Nàng dùng đầu ngón tay đâm nó một cái, làm hắn đau kêu một tiếng.

“Là xoa, không phải là đâm!” Hắn nghiến răng nói, thiếu chút nữa bị nàng đả thương. “Nơi này của nam nhân rất yếu ớt!”

“A!” Giang Tiểu Mễ đáp một tiếng, bắt đầu nghiên cứu “Vật thể” đặc biệt kia, đầu tiên là nhẹ nhàng sờ, lại dùng lực kéo lôi kéo.

Cấu tạo thật là kỳ quái, nó không có...... Giang Tiểu Mễ trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Nàng mở to miệng ngậm đỉnh nó vào, Lôi Diệt Thiên thở hốc vì kinh ngạc, trong miệng nhẹ bật ra rên rỉ thật thấp.

Rất thoải mái sao? Giang Tiểu Mễ khốn hoặc suy nghĩ, lại dùng đầu lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếm nó, hai tay cũng nhẹ nhàng xoa xoa, giống như một tiểu nữ hài, muốn biết động tác của nàng đối với hắn có ảnh hưởng gì.

“Ừ......” Hắn hai mắt nhắm lại, cảm thấy trận trận tê dại khoái cảm xông thẳng ót ── mặc dù động tác của nàng căn bản có thể nói không có chút kỷ xảo nào.

Nàng phát hiện cây gậy kia có cái gì phình lên, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng cũng vuốt ve chỗ đó.

“A......”

Nghe được hắn phát ra thanh âm tựa hồ rất thoải mái, nàng phát hiện rất thích mình có năng lực này, có thể nắm hắn trong tay, nếu không mỗi một lần đều là hắn ép nàng cầu xin tha thứ.

Nàng đem hắn thành xâu kẹo hồ lô mà liếm, cái miệng hồng nộn khuấy động trên dưới, vốn là phái nam cúi đầu ủ rũ từ từ trở nên to lớn, nóng rực mà cứng rắn.

Biến thành như vậy làm nàng hết sức giật mình. “Lớn rồi......”

“Hiện tại nàng còn cảm thấy nó thật nhỏ sao?”

Nàng lắc đầu một cái, tin tưởng mặt mình nhất định là rất đỏ.

“Vậy tiếp tục.”

“Còn phải sao?”

“Không muốn liền đến lượt ta.”

“Được rồi!” Nàng vội vàng đáp ứng, tay miệng cùng sử dụng  khuấy động vật cứng rắn của hắn.

“Ưm......” Hắn vong tình phát ra rên rỉ.

“Thoải mái sao?” Nàng học khẩu khí của hắn hỏi, không nghĩ tới hắn đã vượt qua nhẫn nại cực hạn, bắn ra ──

Lượng lớn chất lỏng màu trắng phun ra trên mặt và trên ngực của nàng.

Lôi Diệt Thiên thoải mái gầm nhẹ một tiếng, tê liệt ngã xuống ở trên giường.

Giang Tiểu Mễ bị hắn phun ra chất lỏng màu trắng làm cho sợ ngây người, động cũng không dám động.

Lôi Diệt Thiên nhìn nhân nhi trước mắt, dùng y phục của mình nhẹ nhàng lau cho nàng. “Mèo con, nàng thật là khắc tinh của ta.”

Lời của hắn làm trong lòng nàng chấn động, nàng muốn rời đi, lại bị hắn ôm cổ, đè ở trên giường.

“Xú sơn tặc......”

“Gọi ta Thiên.” Hắn ở ngực của nàng rơi xuống cái hôn đốt người.

“A...... Thiên......” Hai tay nàng không nhìn được vòng trên cổ hắn, trong cơ thể nhiệt tình càng không thể ngừng.

“Tiểu Mễ! Tiểu Mễ của ta......” Tay của hắn ở trên người nàng vuốt ve, làm toàn thân nàng run rẩy, nhịp tim như sấm, từng dòng nhiệt nóng chạy loạn khắp tứ chi.

Hắn cúi đầu ngậm nhũ hoa của nàng, đầu lưỡi nóng bỏng cuồng liệt lật khuấy, còn dùng hàm răng khẽ cắn lôi kéo.

“A...... Nóng quá...... Thật thoải mái......” Cả người nàng nhanh chóng hòa tan trong ngực hắn, miệng anh đào nhỏ phát ra tiếng có chút dâm đãng lại khả ái yêu kiều.

“Tiểu Mễ, nàng thật là ngọt ngào không thể ngờ! Giống như một ngọn lửa......” Hắn thở hổn hển nói.

“Xú sơn tặc...... Ta...... Ta muốn......”

“Muốn ta sao?” Hắn bàn tay dùng sức xoa nắn ngực của nàng.

“Muốn......”

Hắn rất hài lòng câu trả lời của nàng, đem thân thể của nàng lật qua, để cho nàng nằm ở trên giường, như một con mèo nhỏ hấp dẫn mê người.

“Xú sơn tặc......” Nàng hoang mang tại sao hắn muốn đem nàng bày thành như vậy, vấn đề còn chưa kịp xuất khẩu, bàn tay to lớn của hắn đã cầm eo mảnh khảnh của nàng, đem vật cứng rắn của mình tiến vào tiểu huyệt ướt át của nàng.

“A ──” Nàng khó chịu kêu một tiếng, hai tay giữ chặt lấy cái mền, cố gắng thích ứng sự hiện hữu của hắn.

Thật to, thật nóng.......

“Thiên......” Hắn vẫn luôn bất động, làm dục hỏa trong cơ thể nàng rục rịch, chỉ có thể nhẹ nhàng giãy dụa hông nàng. “Nóng quá...... Ta muốn......”

“Muốn sao?” Hắn chậm rãi lui khỏi, lại từ từ đi vào, một lần vào một lần ra mang đến khoái cảm làm người ra cơ hồ muốn ngất đi.

“Muốn! Ta muốn......”

Nàng biết hắn căn bản là cố ý muốn hành hạ nàng, nhưng vào giờ phút này, hắn nói gì, nàng sẽ theo hắn.

“Muốn ta như thế nào?”

“Ta không biết......” Nàng chỉ cảm thấy toàn thân giống như kiến bò, tiểu huyệt trống không, hết sức khó chịu.

“Muốn ta bắt đầu di chuyển sao?” Hắn ở nàng bên tai nhỏ giọng nói, hai tay nắm ở ngực trắng mềm mại kia.

Nàng kìm lòng không đậu đem ngọc thể mềm mại như tuyết hướng vào hắn, bắt đầu đung đưa thân thể của mình.

Lôi Diệt Thiên biết nàng đã rất khát vọng hắn, nhưng cũng không thích quyền làm chủ ở trên người nàng.

“Mèo con, chuyện như vậy ta mới thỏa nguyện.” Nói xong, hắn ôm lấy nàng, bắt đầu ở trong cơ thể nàng triển khai di chuyển.

Giang Tiểu Mễ từng tiếng khẽ ngâm, phát ra dâm đãng lại mang chút e lệ rên rỉ. Lôi Diệt Thiên ôm nàng, bừa bãi ở trên thân thể kiều mị của nàng chạy nhanh, một lần lại một lần xâm nhập.

“A ──”

Cuồng liệt khoái cảm làm hai người vong tình kêu to, Lôi Diệt Thiên một lần cuối cùng dùng sức chạy nước rút, sau đó run rẩy hạ xuống, mới bình tĩnh lại.

Hắn lại đè ở trên người nàng! Giang Tiểu Mễ phát hiện dường như hắn đè ép nàng đã thành thói quen.

Mà nàng tựa hồ cũng quen nhiệt độ của hắn, sức nặng của hắn, mùi của hắn......

Chẳng lẽ nàng đã yêu hắn sao?

Không, sẽ không. Nàng không thể yêu một cường đạo! Hơn nữa, hắn chỉ coi là một công cụ tiết dục......

Vừa nghĩ tới điểm này, nước mắt ủy khuất cũng không nhịn được từ khóe mắt lăn xuống.

“Tiểu Mễ...... Nàng đang khóc sao?” Lôi Diệt Thiên phát hiện nàng có cái gì không đúng, muốn nhìn một chút nàng thế nào, nhưng  nàng lại đem mặt của mình vùi sâu vào gối đầu, không để cho hắn nhìn.

“Tiểu Mễ?” Thấy nàng không để ý tới hắn, hắn vừa tức vừa vội. Tại sao nàng không mềm mại giống những nữ nhân khác, tính khí phải quật cường như vậy? “Ta làm đau nàng sao?”

Nàng vẫn không trả lời, chỉ có hai vai run rẩy biêu lộ cảm xúc nàng.

“Nếu như nàng đau, đó cũng là nàng xứng đáng. Ai bảo nàng muốn rời khỏi ta......”

Nàng đột nhiên đẩy hắn từ trên người nàng xuống, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt đối mặt với hắn, “Lôi Diệt Thiên, ngươi là đại khốn kiếp!”

Sắc mặt hắn trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

“Ngươi có thể chiếm được thân thể của ta, nhưng tuyệt đối sẽ không có được tâm của ta...... Ta cả đời sẽ không thích ngươi!”

“Ta làm nàng ghét như vậy sao?”

“Đúng!” Nàng hận hắn đem nàng thành vật tiết dục, càng hận mình hơn, đối với hắn không chỉ có hận nữa, còn có thêm chút tâm tình mà nãng cũng không hiểu.

“Ta không hiểu. Ta đối với nàng tốt như vậy......”

“Ta không cần ngươi tốt với ta, ta chỉ muốn ngươi thả ta.”

“Đây chính là ý muốn của nàng?” Lôi Diệt Thiên nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt.

Khi hắn phát hiện không thấy nàng, hắn hoảng hốt lại sợ ── Trước khi gặp nàng, hắn không hiểu cái gì gọi là sợ.

Nhưng nàng chẳng những cự tuyệt thương yêu của hắn, còn xem hắn không đáng giá một đồng ──

Hắn có cái gì không tốt? Hắn có tài có quyền, dáng dấp lại đẹp, nữ nhân đều tự động đưa tới cửa, nhưng hắn cũng không muốn, chỉ cần nàng.

Nhưng nàng thì sao?

Người trước mắt thoạt nhìn thiện lương, điềm đạm đáng yêu như thế, như một đóa hoa nhỏ yếu ớt, nhưng, lòng nàng so với đá còn cứng hơn.

Trên vai truyền tới đau nhức càng thêm nhắc nhở tàn nhẫn của nàng, hắn ngu ngốc ── vì cứu nàng, hắn không tiếc đỡ một đao kia, mà nàng ngay cả tiếng cám ơn cũng không nói, càng đừng nói lời quan tâm.

“Giang Tiểu Mễ, ta một lần nữa nói cho nàng ── Theo ta, nàng cả đời ăn hương hát lạt (ý ảnh là theo ảnh sẽ được sung sướng ^^). Nếu nàng muốn ta sẽ thả nàng!”

Giang Tiểu Mễ trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Lúc này hắn đã xuống giường, đốt ngọn nến trên bàn, ánh sáng tràn ngập trong phòng.

Nàng nhìn thấy vai hắn quấn vải, đã rỉ ra vết máu, trong lòng có chút khó khăn, “Ngươi bị thương?”

“Không cần nàng quản!” Giọng nói hắn nguội lạnh.

Giang Tiểu Mễ tiếp xúc được hắn vô cùng sắc bén lại không có so lạnh lẻo  ánh mắt chạm phải ánh mắt sắc bén lại vô cùng lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.

Hắn thoạt nhìn thật xa lạ, cùng Lôi Diệt Thiên nàng biết hoàn toàn khác nhau.

Nhưng nàng vẫn lấy dũng khí nói: “Ngươi thả ta, ta bảo đảm không báo quan, tất cả đều sẽ không nói ra, ngươi không cần sợ phiền toái trên người.” Nàng nghĩ có lẽ hắn là sợ nàng đi báo quan, cho nên mới không thả nàng ra.

“Nói đi nói lại, nàng chính là không muốn ở bên cạnh ta?” Trong mắt hắn cơ hồ muốn phun ra lửa.

Giang Tiểu Mễ hít sâu một hơi, ngàn vạn lần không muốn gật đầu.

Nếu như nàng đáp ứng lưu lại, nàng đời này cũng chỉ là bạn giường của hắn; nếu như có một ngày hắn chán nàng, không muốn nàng, nàng làm sao bây giờ?

“A ──” Lôi Diệt Thiên gào lên. Giống như một dã thú bị thương. Hắn dùng lực xé vải băng vết thương, mặc cho máu chảy ra.

Giang Tiểu Mễ sợ ngây người, không dám động đậy.

Lôi Diệt Thiên sải bước hướng phía nàng, kéo tay phải của nàng đặt lên vết thương của hắn, nàng muốn rút tay về, nhưng hắn không cho phép.

“Ngươi chảy máu! Mau gọi đại phu......”

“Một đao kia là vì nàng chịu, máu này cũng là vì nàng chảy! Trách ta tự mình đa tình, cho là ta có thể để cho nàng yêu ta, ở lại bên cạnh ta......” Thanh âm của hắn mang theo nặng nề đau đớn. “Lại không nghĩ rằng, nàng chưa từng vứt bỏ ý nghĩ rời khỏi ta!”

“Ta...... Không có......” Nàng hoa dung thất sắc nhìn máu của hắn đang chảy qua kẽ tay nàng.

“Nàng muốn tự do?” Hắn bắt được vai của nàng điên cuồng dùng sức lay động nàng. Rống to. “Đừng mơ tưởng!”

Hắn dùng lực đẩy nàng ngã ở trên giường, nàng đau đến kêu thành tiếng, tái nhợt nhìn hắn, “Ngươi làm gì?”

“Nàng nghe kỹ cho ta! Cả đời này, nàng vĩnh viễn là nữ nhân của ta!”

“Lôi Diệt Thiên, ngươi muốn giảng đạo lý......”

“Không! Ta không muốn!” Hắn bắt hai vai của nàng, lực đạo to lớn, tựa hồ muốn đem nàng bóp vỡ. Hắn hai tròng mắt nhìn chằm chằm nàng, “Ta còn chơi chưa thỏa mãn, nàng đừng mơ tưởng thoát khỏi ta!”

Nói xong, hắn liền bỏ lại nàng đi.

Giang Tiểu Mễ ngơ ngác nằm ở trên giường, đầu trống rỗng.

Hắn thật sự giận..... Ánh mắt của nàng rơi vào bàn tay phải nhuốm máu của nàng. Đây là máu của hắn, mà hắn nói là vì nàng mới bị một đao......

Nàng cũng không nhịn được nước mắt nữa, máu đỏ tươi trên tay phảng phất như ngọn lửa đốt cháy nàng, mà nàng lại không nghĩ ra bất kỳ cách nào ngăn cản nó.

Xú sơn tặc! Ô ô...... Nàng cũng không phải là cố ý......

Áp trại tiểu phu nhân 3. Ác đồ cướp đoạt trái tim thiếu nữ, xin đừng bừa bãi hành hạ linh hồn nữ nhân, để cho tình cảm nhiệt tình của nàng dần dần nguội lạnh.