Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang

Chương 62: Chương 6




Tông Nham môn --thế lực lớn nhất Hàn Quốc, bang phái làm người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Vị trí trung tâm của Tông Nham môn ở trên đỉnh núi ít người ở, địa hình núi quanh co uốn lượn, khiến nơi này trở thành một khu vực bí mật khó có thể dễ dàng phát hiện ra.
Rất nhiều nhân sĩ nổi danh hai giới hắc bạch, đều muốn cùng Tông Nham môn kết thân quan hệ. Nhưng trừ phi có người ở trong môn tự mình dẫn đường, nếu không không ai có thể từ trong vùng địa hình hiểm trở rộng lớn này, tìm được vị trí chỗ ở Tông Nham môn.
Tin đồn người thừa kế đời thứ ba của Tông Nham môn -- Xích Diễm, là một người vô cùng máu lạnh.
Người anh vĩnh viễn chỉ có sự lạnh lẽo, không độ ấm, cho dù trên mặt xuất hiện nụ cười, cũng là nụ cười lạnh lùng làm cho người ta nhìn thấy sợ hãi. Tác phong làm việc của anh tương đối tàn nhẫn ác độc, nếu là đắc tội Tông Nham môn, hậu quả tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Trừ Môn chủ Xích Diễm ra, Tông Nham môn phía dưới chia làm ba đường khẩu, do ba Đường chủ trông coi. Không có ai biết phạm vi thế lực Tông Nham môn lớn bao nhiêu, cũng không ai biết được Tông Nham môn dựa vào điều gì mà có thể phát triển ra thế lực hùng hậu như vậy.
Tóm lại, Tông Nham môn là một tổ chức tương đối thần bí lại làm người ta sợ hãi.
Lúc này, có một chiếc xe thể thao màu đen dừng ở ngoài cửa lớn trung tâm Tông Nham môn, chỉ chốc lát , cửa chính cao vút chậm rãi mở ra. Một nhóm người nhanh chóng từ bên trong chạy ra, hai bên trái phải xếp thành hai hàng (ngang), thần sắc trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ nghiêm túc.
Xích Diễm mặt không biểu tình từ trong xe đi ra, anh mặc tây trang phẳng phiu màu đen, trên mặt tuấn mỹ lại lạnh lùng, vẻ mặt mang theo lãnh mạc làm người ta sợ hãi, một đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn phía trước, khóe miệng khẽ phát ra nụ cười lãnh khốc.
"Môn chủ." Người bên cạnh tư thế cúi người chín mươi độ chào, không nhúc nhích chờ đợi anh đi vào cửa chính. Xích Diễm nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhanh chóng đi vào cửa ở trong, đi tới đại sảnh. Vừa tiến vào đại sảnh, trên mặt anh thoáng qua nét hoài nghi.
"Cha? Người tới khi nào?" Ngồi ở chủ vị chính là Hạo Hoàng, là Môn chủ Tông Nham môn đời trước, đồng thời cũng là cha của Xích Diễm. Nhưng mà Hạo Hoàng cũng không phải cha ruột Xích Diễm, Xích Diễm là ông nhận nuôi từ Cô nhi viện.
Trừ Xích Diễm ra, Hạo Hoàng còn nhận nuôi ba đứa bé khác, theo thứ tự là Diêm La, Hợp Hồn cùng Đát Phi. Ba người này hiện đang là Đường chủ ba đường khẩu dưới của Tông Nham môn.
"Thế nào? Ta không thể tới sao? Cái tên tiểu tử này thật là không có máu không có nước mắt, từ nhỏ chính là ta cẩn thận chăm sóc, xi ỉa xi đái, hôm nay ngươi mới có thể lớn lên như vậy. Ai biết sau khi ngươi lên làm Môn chủ, thậm chí ngay cả dành một chút thời gian tới thăm lão nhân gia ta cũng không có, làm hại ta mỗi ngày nhàm chán đến cực điểm. . . . . ." Trong giọng nói của Hạo Hoàng tràn đầy oán trách, nhưng người hiểu rõ thì biết, những điều ông ấy nói có một nửa là giả.
"Vậy sao? Nhàm chán?" Xích Diễm lạnh lùng cười, trong mắt tỏ ra bất mãn. Anh đem cà vạt trên cổ kéo xuống, lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon.
"Nhàm chán? Ông cùng Đát Phi hai người, một là nhìn già nhưng chưa trưởng thành (ý là già trước tuổi =.= ), một là rõ ràng đã già còn không thừa nhận mình già, hai người già hợp lại, làm mấy chuyện nhàm chán ngu xuẩn, lấy chỉnh người làm thú vui, vậy mà ông còn than nhàm chán?
Nếu nhàm chán, vị trí Môn chủ này trả lại cho ông, chức vị tổng giám đốc tập đoàn Hạo Nghiêm cũng đưa cho ông, như vậy ông cũng sẽ không còn nhàm chán." Xích Diễm hừ lạnh nói.
Cũng không suy nghĩ một chút, là ai ba năm trước đây giả vờ sinh bệnh, làm hại anh phải tiếp nhận chức vị trước thời gian. Hai vị trí phiền toái này vừa phí sức lại không được cám ơn, khiến anh bận đến nỗi ngay cả Chủ nhật cũng phải làm thêm giờ, một chút thời gian để nghỉ ngơi cũng không có. Ông ấy còn dám than là nhàm chán! ?
"Hừ! Ai bảo người sau khi trở lại từ Pháp ba năm trước liền trở nên kỳ dị, ta nhìn liền ghét, không tìm chút chuyện để cho ngươi làm, tâm trạng của ta thật mất hứng!"
"Hạo Hoàng tuổi chừng 70, thô thanh* nói, đôi mắt quan sát Xích Diễm, giống như đang tính toán gì đó.
(*Thô thanh : giọng nói ồm ồm)
Nhắc đến chuyện ba năm trước đây, biểu hiện trên mặt Xích Diễm trong nháy mắt trở nên đông cứng, ánh mắt cũng chuyển thành lạnh lùng, toàn thân tản mát ra một cỗ hơi thở làm cho người ta phát rét. Giống như chỉ cần đến gần anh sẽ bị luồng không khí lạnh của anh đóng băng trong nháy mắt.
Đúng vậy, Xích Diễm chính là Xa Nhân Hạo ba năm trước, kể từ khi tiếp nhận vị trí Môn chủ Tông Nham môn, anh không hề sử dụng tên họ vốn có mà dùng thân phận "Xích Diễm" xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Ông tới đây chính là vì tìm tôi tranh cãi? Nếu như là vậy, ông có thể đi, tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn." Giọng điệu của anh trở nên tương đối lạnh nhạt.
Từ ba năm trước đến nay, bất luận người nào chỉ cần vừa nhắc tới chuyện đó, anh sẽ lập tức thay đổi, ngay cả đối với người nhà mình cũng giống vậy.
"Hẹp hòi như vậy làm gì! Ta lại không biết ba năm trước đây ngươi xảy ra chuyện gì khiến cho cá tính của ngươi trở nên ghét chuyện nên để ý mà thôi." Biết đề tài này không thể tiếp tục hỏi, Hạo Hoàng cũng lui một bước, ông không muốn đem chuyện làm cho càng lúc càng hỏng bét.
"Ta liền nói mục đích khiến ta đến đây." Hạo Hoàng tay cầm cái ly lên, uống một hớp sau đó nói:
"Ta là vì ngươi chọn một người vợ, ngươi mau cưới cô ấy đi! Tông Nham môn cần người thừa kế đời thứ tư, chuyện này ta phải thừa dịp mình còn ở trên thế gian nhìn ngươi hoàn thành, bằng không một ngày kia ta đột nhiên hai chân duỗi ra, đi tìm Môn chủ đời thứ nhất cắn hạt dưa, ngươi sợ rằng đến chết cũng không yên ổn."
Vừa suy nghĩ xem anh nghe thấy điều gì? Xích Diễm nghi ngờ nhíu mày , chăm chú nhìn mặt lão nhân đối diện, muốn từ trong đó tìm được chỗ không đúng.
"Tôi có nghe lầm hay không? Đối với chuyện tôi sinh hay không sinh con, có cưới hay không cưới vợ, ông khi nào để ý như vậy rồi hả?"
"Ngươi không suy nghĩ một chút, ngươi hiện tại đã chính thức tiếp quản Tông Nham môn, chẳng lẽ còn không muốn tính toán đến tương lai. Nhanh cưới vợ, sinh con, như vậy ta mới an tâm." Hạo Hoàng như nói chuyện đương nhiên. Thái độ xem ra rất nghiêm túc.
"Quan trọng hơn!" Hạo Hoàng mặt thần bí liếc bốn phía một cái, xác định không ai đang nghe trộm, ông buông cái ly trên tay nhỏ giọng nói:
" Cô dâu này chính là ta chọn trong một ngàn người mới được một người, tuyệt đối là ưu tú nhất. Nếu đem cô nhường cho hai người kia, thật là đáng tiếc."
"Không cần, cám ơn. Chuyện kết hôn này, trước mắt tôi không nghĩ tới. Còn nữa, cái gậy Tông Nham môn nặng nề này, chính là ông ban đầu để cho tôi tiếp nhận. Nếu như ngày nào đó tôi buông tay không làm nữa, ông vẫn có thể tìm thêm một người thay tôi gánh trách nhiệm này, tôi cũng không bắt buộc phải sinh người thừa kế." Anh đối với chức Môn chủ Tông Nham môn này một chút hứng thú cũng không có.
Nếu như có thể, anh rất muốn đem nó ném cho ba Đường chủ thay thế. Nếu như anh nhớ không nhầm, cô gái Đát Phi kia thật sự muốn trở thành Môn chủ, mà không phải Đường chủ. Huống chi, anh cũng có sự nghiệp của mình, chẳng qua đây là một bí mật, không có ai biết.
"Hả? Vậy sao? Tóm lại, ngươi vẫn là không muốn lấy cô dâu ta chọn cho ngươi?" Hạo Hoàng xoa cằm hỏi.
"Dĩ nhiên, ông ít tính toán với tôi đi, có tính cũng vô dụng thôi, tôi không muốn cưới bất kì ai, càng không thể vì Tông Nham môn mà ủy khuất mình." Xích Diễm nói một cách kiên quyết.
"Được rồi, ta đã hiểu." Hạo Hoàng đột nhiên thay đổi thái độ, tiếp nhận cự tuyệt của anh. Có gì đó không ổn? Xích Diễm hoài nghi nhìn Hạo Hoàng. Lão quỷ này, từ lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Ban đầu ông muốn đem Tông Nham môn ném cho anh nên đã dùng hết tất cả biện pháp, mà lần này . . . . . . Anh cự tuyệt chuyện kết hôn, ông lại không hề muốn ép buộc anh, tại sao?
"Vậy ta tìm Diêm La cùng Hợp Hồn hỏi một chút." Hạo Hoàng vừa nói xong, lập tức đứng lên đi ra cửa định rời đi.
"Thật đáng tiếc, ta còn muốn để cho con gái thứ tư của lão Hạ - Cẩn, làm vợ của ngươi. Tiểu nha đầu kia, đúng là làm cho người ta vừa gặp liền yêu mến."
Hạo Hoàng vừa nói xong đi ra đến cửa thì một giây kế tiếp ông nghe được thanh âm ly nước rớt xuống trên mặt đất.
"Ta đi đây." Hạo Hoàng làm như không nghe thấy gì tiếp tục đi về phía trước.
"Chờ một chút." Xích Diễm lên tiếng gọi ông lại, giọng điệu có chút cứng ngắc, tiếp theo anh nhanh chóng đứng lên, đi đến phía trước ngăn Hạo Hoàng lại.
"Làm sao vậy ?" Hạo Hoàng giả vờ không hiểu quay đầu lại, biểu tình vốn là cười trộm cũng chuyển thành nghi ngờ.
"Ông mới vừa nói cái gì?"
"Nói gì? Ta nào có nói gì?"
"Ông nói cô gái kia! Tên của cô ?" Xích Diễm thần sắc kích động, mất đi sự tỉnh táo thường ngày.
"A! Cô dâu hả! Chính là Cẩn, sao thế?" Hạo Hoàng hệt như bừng tỉnh hiểu ra vỗ tay nói.
"Cẩn? Hạ Cẩn? Người Đài Loan?" Xích Diễm vội vàng hỏi, lông mày nhăn càng thêm lợi hại, trong lòng đánh trống reo hò không dứt.
"Đúng vậy? Làm sao ngươi biết?"
Hạo Hoàng giả vờ giật mình. Là cô? Thật sự là cô? Hay chỉ là người trùng tên trùng họ? Xích Diễm buông tay đang nắm chặt bả vai Hạo Hoàng xuống, trong đầu hiện lên một bóng dáng, trong lòng xuất hiện tâm tình phức tạp.
Tại sao? Tại sao khi nghe đến cái tên này thì trong tim của anh lại xuất hiện một sự nhớ nhung không cách nào kiềm chế?
Anh nên hận cô, ba năm này, anh vẫn luôn hận cô, nhưng vì liên quan đến cô, cả người anh khẩn trương, anh nên hận cô mới đúng. . . . . .
"Ngươi đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này, ta đi đây, hỏi xem hai người kia có người nào muốn hay không?". Hạo Hoàng thấy anh bắt đầu ngây ngô, lại xoay người định rời đi.
"Chờ một chút, tôi tiếp nhận." Xích Diễm lần nữa ngăn cản Hạo Hoàng, thốt ra lời nói đồng ý.
Không kịp nghĩ nhiều, tại sao sau khi nghe thấy tên của cô, tâm lạnh của anh bắt đầu có nhiệt độ, anh không có cách nào trả lời mình, vì sao vừa nghe thấy cô có lẽ sẽ gả cho nam nhân khác, trong lòng anh lại xuất hiện dục vọng chiếm hữu. . . . . .
Trong lòng có một giọng nói xuất hiện, muốn anh phải bắt lấy cơ hội này thật tốt. Cơ hội gì? Anh lại muốn bắt được cái gì? Nụ cười lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt Xích Diễm.
Anh đương nhiên phải bắt được cơ hội lần này, để cho cô trở thành vợ của anh, vừa vặn có thể làm cho anh báo thù chuyện năm đó bị cô tổn thương, bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay? Anh tự giải thích cho mình như vậy. Anh không chủ động đi tìm cô, nhưng không nghĩ tới. . . . . .
Cơ hội này, là trời cao cho anh.
Hạo Hoàng đứng ở một bên, lộ ra biểu tình hiểu rõ tất cả. Ông đương nhiên biết con mình đang suy nghĩ gì.
Ba năm trước đây, Xích Diễm vừa về nước, cả người liền thay đổi. Sau khi điều tra, hỏi qua người hộ vệ luôn ở bên cạnh bảo vệ anh, biết được anh yêu một cô gái từ Đài Loan tới, cũng kinh ngạc phát hiện, người nọ chính là tiểu nha đầu năm đó cùng Xích Diễm có hôn ước! Không nghĩ tới chuyện cách nhiều năm, hai người lại vô tình gặp gỡ ở nước Pháp, nhưng hai người đến tột cùng vì cái gì mà tách ra, Hạo Hoàng cũng không rõ ràng.
Khi đó ông không nói hai lời, lập tức gọi điện thoại cho ông bà Hạ ở Đài Loan, đồng thời đem tình hình nói cho bọn họ. Thương lượng xong, ba người tạm thời quyết định yên lặng theo dõi tình hình, ra vẻ không biết chuyện này. Nhưng ông cũng đảm bảo cùng ông bà Hạ, nhất định sẽ trả lại cho bọn họ một cái công đạo.
Ba năm cứ như vậy trôi qua, trước đó vài ngày, Hạ Phong gọi điện thoại cho ông, cùng ông nhắc lại hôn sự này. Suy tính xong, ba người đều cảm thấy thời gian cũng đến, hai người họ vốn được chỉ định nên ở chung một chỗ, không nên tách ra lâu như vậy. Có một số việc hãy để cho chính bọn họ giải quyết đi.
"Cô ấy hiện tại đang ở đâu?" Xích Diễm lạnh giọng hỏi, trong giọng nói không có vui sướng quá lớn.
"Không biết, ngươi chính mình phải đi tìm, còn nữa, người ta chưa chắc chịu gả cho ngươi." Sự thật là, con gái nhà họ Hạ đều đã trốn rồi.
"Ừ." Mặc kệ cô lấy hay không lấy chồng, cuộc hôn nhân này, cô là cô dâu, việc này chính là điều bắt buộc.
Cô cũng nên đem những gì thiếu anh trả sạch rồi.
Trong đầu Xích Diễm nghĩ như vậy nhưng lại không nhận ra được trái tim anh chôn giấu trong ngực tựa hồ nóng lên lần nữa, giống như sống lại một lần nữa. . . . . .