[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non

Chương 11: Ngài Cốc bị đa nhân cách




Sau khi tịnh tâm lại, Lam Sơn đã quyết định đi chơi với Lâm Võng.

Mở cửa ra, cậu nhìn thấy Lâm Võng vẫn còn đứng dựa người vào hành lang, bó hoa đã sớm được đặt xuống đất rồi. Nhìn cảnh này, cậu cũng có chút thương xót cho con người mang tiếng máu mặt nhưng lại ngốc nghếch muốn chết.

Đi lại gần chỗ Lâm Võng, Lam Sơn ho khẽ một tiếng dời sự chú ý của anh. Lâm Võng ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt sáng rực lên, vui vẻ.

" Em đổi ý rồi à?"

Lam Sơn chứng kiến vẻ mặt cún con trung thành kia mà nhịn cười không nổi. Cậu thật sự không tin đây là một đàn anh xã hội đen gì gì đấy đâu. Ngay cả võ còn không biết nữa mà, anh đại kiểu quái gì nhỉ?

Thầm nhận xét trong bụng xong, Lam Sơn gật đầu, nói với Lâm Võng:

" Tôi sẽ đi chơi với anh, coi như là lỡ hẹn rồi."

Lỡ hẹn á? Rõ ràng là em hẹn tôi mà...

Lâm Võng trong lòng vẫn chưa hiểu lắm vấn đề này, nhưng vì Lam Sơn đã đồng ý nên anh không suy nghĩ, vui vẻ cùng cậu đi dạo quanh khu phố.

Xuống đến nơi sầm uất nhất của khu phố, Lâm Võng hơi nghiêng đầu nhìn lén Lam Sơn, thấy cậu vẫn ung dung thong thả liền nhích nhích ngón tay, nắm lấy bàn tay kia.

Oa, sao lại mịn màng như vậy? Tay em ấy như tay em bé ý!!!

Lâm Võng mang theo một bộ mặt cười cười ngốc nghếch khi được nắm tay mỹ thiếu niên. Còn Lam Sơn dường như không quan tâm lắm, thích nắm thì bố cho nắm, cũng không mất mát gì cả.

" Nè, qua kia ăn đi. Tôi đói quá."

Lam Sơn vô tư rút bàn tay mình ra khỏi tay Lâm Võng, chạy đến bên chỗ ăn vặt. Hàng quán ở Trung Quốc đúng là hết sảy, toàn là những món lề đường nhưng lại ngon bá cháy luôn.

Lâm Võng đi theo phía sau lưng cậu, quan sát cậu gọi cả đống món lên, ăn một cách ngon lành. Chắc là đói bụng quá rồi.

Lam Sơn lấy ra một xiên đồ ăn đưa cho Lâm Võng:

" Ăn thử xem. Ngon lắm!"

Lâm Võng nhận lấy, cắn một miếng, gật đầu công nhận. Ngon thật.

Lam Sơn lại cười hì hì vui vẻ, giống như nỗi buồn ban nãy của cậu về ai đó đã tan biến mất rồi. Hay nói cách khác thì đồ ăn là biện pháp xóa tan nỗi buồn nhanh nhất.

Ăn uống no nê xong, Lâm Võng cùng Lam Sơn dạo quanh công viên, trò chuyên đôi ba câu.

Bước trên vỉa hè, Lam Sơn thành tâm khai thật:

" Lâm Võng à, tôi xin lỗi anh nhiều nhé."

Lâm Võng hơi kinh ngạc nhìn cậu, sau đó lắc đầu, vị tha nói, " Không sao đâu. Tôi không trách em chuyện hồi sáng nữa."

Cái gì?

Lam Sơn nheo mắt, khinh bỉ rõ rệt trước lời nói kia. Đương nhiên, cậu sẽ bóc phốt người nọ không còn mặt mũi gì luôn.

" Thôi đi anh đại máu mặt ạ, hồi sáng tôi đánh anh là đúng đắn mà. Tôi còn chưa hả giận đâu, mắc mớ gì anh không trách chứ. Anh có quyền à?"

Nghe Lam Sơn tuôn một trận như vậy, Lâm Võng nuốt khan, cảm giác chính mình mới chọc nhầm động...

Haiz, thật ra cái danh anh đại máu mặt đấy đã là quá khứ rồi. Trước đây Lâm Võng đúng là hổ báo cáo chồn lắm, không sợ bất kỳ ai cả. Anh thích ai liền có được người đó trong phút chốc, anh ghét ai thì người đó sẽ lên thiên đường lập tức.

Nói chung, tiếng tăm của Lâm Võng cũng một thời vang dội.

Nhưng sau đó, Lâm Võng biết yêu, tình yêu đã biến hóa anh thành một con người khác hoàn toàn. Mà người anh yêu lại là một người vô cùng hiền hòa, dịu dàng, ấm áp.

Chuyện tình khá là máu cún khi Lâm Võng là một xã hội đen, còn người anh yêu là một giáo viên mầm non. Trời đất, mỗi lần anh vác mặt tới trường mầm non đó nhìn người mình yêu tí thôi là đủ khiến lũ trẻ khóc thét.

Sau đó, Lâm Võng đi tỏ tình. Sau đó nữa, Lâm Võng bị từ chối. Sau đó...không còn sau đó nữa đâu.

Từ đấy, Lâm Võng cảm thấy mất niềm tin vào cuộc sống này, không còn hứng thú đi gây sự đánh nhau hay làm anh đại gì nữa. Nhưng tiếng tăm của anh thì không xóa bỏ được nên hễ đi đến đâu, ai cũng sợ sệt trước anh.

Tuy nhiên, hôm nay đã có người phá bỏ cái danh chức "anh đại" ấy, còn đánh anh tả tơi hoa lá nữa cơ mà. Chính vì sự mạnh mẽ cùng đanh đá này mà Lâm Võng mới fall in love Lam Sơn đó.

" Anh nghĩ cái gì mà đăm chiêu thế?" Lam Sơn nghiêng đầu nhìn Lâm Võng.

Sau khi bị đánh một cái vào đầu, Lâm Võng mới ho khụ một tiếng, cười khổ.

" Không có gì. Mà em bảo xin lỗi tôi chuyện gì thế?"

Lam Sơn lúc này mới chớp mắt, lựa lời mà giải thích:

" Thật ra người nhắn tin cho anh không phải là tôi. Đó không phải số điện thoại của tôi. Tôi chưa có di động riêng a, cho nên đã lấy số của một người khác gắn vào lý lịch thôi."

" Cái gì?" Lâm Võng trắng mặt, suy nghĩ loạn cào cào.

Hóa ra từ trưa đến giờ là anh nhắn nhầm người sao? Vậy cái người đã bảo anh đến quảng trường X, sau đó đổi địa điểm đến khu căn hộ này...là một người khác?

Lâm Võng mặt mũi mù mịt, đầu óc còn bận xử lý thông tin thì Lam Sơn lại nói tiếp một cách vô tội:

" Với lại, tôi không thể thích anh được đâu. Thật xin lỗi."

Lâm Võng đã hiểu ra vấn đề rồi, nhưng nghe cậu nói xong thì anh thật sự rất là buồn.

" Chưa thử làm sao mà biết được?"

Lam Sơn hít một hơi, cảm thấy Lâm Võng dai quá.

" Không được! Tôi lỡ thích người khác rồi!"

"... Bỏ nó đi."

Lam Sơn tròn mắt nhìn Lâm Võng, sau đó thấy anh nói chí lý, cậu liền bật cười, vỗ vai khen anh.

" Haha, anh được lắm nha. Nói hay lắm!! Nhưng tôi vẫn không thích anh đâu!"

Lâm Võng nhíu mày, thất vọng ngồi xuống ghế đá, trầm ngâm suy nghĩ. Lam Sơn cũng ngồi xuống bên cạnh anh, tiếc nuối thở dài.

Một hồi sau, Lâm Võng tiu nghỉu lên tiếng:

" Có phải do chúng ta cách quá nhiều tuổi không?"

Lam Sơn nghe thế, giật mình.

Tuổi tác làm gì quan trọng a? Tôi thích thì thích thôi. Đồ ngốc Lâm Võng à, anh mà biết người tôi thích hơn tôi gần hai con giáp thì có mà...hộc máu.

Nhưng để tránh cho Lâm Võng thêm đau lòng, Lam Sơn đã gật gù, tiếc nuối:

" Ừm, mặc dù biết tuổi tác không quan trọng, nhưng mà...nó vẫn sẽ rất khó khăn a. Cách tuổi như vậy, suy nghĩ khác nhau, lời nói khác nhau, sở thích khác nhau, không thể hợp được."

Lâm Võng lắng nghe chăm chú, hồi lâu thì gật đầu, " Ừ, tôi hiểu rồi."

Quay sang chỗ khác, Lam Sơn khẽ thở ra nhẹ nhõm. Hóa ra Lâm Võng này rất ngoan, hoàn toàn không hổ báo như mình nghĩ, mặc dù sáng nay có hơi thả dê nhưng hiện tại coi như rất ok.

Không giống như ai đó...

Nhớ đến Cốc Khiếu Thiên, Lam Sơn một lần nữa lại tức giận rần người. Mà cậu chính là người có thù báo thù, không nhân nhượng một phút một giây nào cả. Cho nên, cho nên...

Lam Sơn thình lình vỗ vai Lâm Võng, ghé tai anh thì thầm:

" Tôi biết một người rất phù hợp với anh. Hay để tôi giới thiệu?"

Lâm Võng còn đang phiền muộn khi bị từ chối xong, nghe vậy, anh cũng không hào hứng mấy nhưng cũng phối hợp với Lam Sơn.

" Ừ, người như thế nào?"

Lam Sơn mỉm cười, nháy mắt, " Người này vừa có trí, vừa có sắc, lại vừa có tiền."

" Hoàn hảo như vậy?" Lâm Võng không tin nổi.

Nghe anh khen, Lam Sơn hơi bĩu môi, đúng là hoàn hảo nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, tính cách thì như... hứ!

" Đúng vậy, hoàn hảo lắm đó. Tôi nghĩ người đó thích hợp với anh hơn là tôi. Tuổi tác thì..không kém bao nhiêu cả."

Lâm Võng nheo mắt, " Nhưng người ta...là ai mới được. Tôi còn chưa bao giờ thấy mặt, bây giờ theo đuổi không phải rất kỳ sao?"

Lam Sơn huých vai anh, " Sao lại kỳ a? Đó là người từ sáng đến giờ vẫn nhắn tin với anh đó."

" A? Là người đó sao?" Lâm Võng tròn mắt.

Cậu cười đắc thắng, " Chính xác! Đi nào, tôi bày anh cách theo đuổi!"

Dứt lời, Lâm Võng bị một thiếu niên kém chục tuổi lôi đi làm chuyện xấu.

Chẳng bao lâu, Lam Sơn dẫn Lâm Võng đến một khu chung cư thật cao cấp. Nhìn dáng vẻ xa hoa bên ngoài của khu chung cư này mà Lâm Võng muốn chóng mặt.

Trên tay anh là một bó hoa Cúc Ba Tư, đây là hoa mà Lam Sơn đã chọn vì nó là hoa mà người nọ yêu thích.

Lâm Võng cúi nhìn bó hoa trong tay mình, lòng có hơi nghi ngờ vào gu thẩm mỹ của Lam Sơn nhưng vì vẻ mặt cậu tự tin lắm, cho nên anh tin một lần.

Đứng trước cửa căn hộ 101, Lâm Võng hít sâu một hơi. Tặng hoa cho một người mình chưa bao giờ gặp mặt thì đúng là kỳ lạ, nhưng kệ đi.

Lam Sơn nấp sau một bức tường, liếc mắt nhìn Lâm Võng, mau gõ cửa đi.

Lâm Võng thấy tín hiệu từ cậu, lập tức gõ cửa. Bên trong loạt xoạt một vài tạp âm, sau đó cửa mở là một khuôn mặt như đúc từ hầm băng ra.

Lam Sơn nhìn thấy cửa mở liền bịt kín miệng mình, tránh để phát ra tiếng cười khúc khích.

Chỉ đáng thương cho Lâm Võng bị cậu đem vào vở kịch trả thù của mình. Lần đầu diện kiến Cốc Khiếu Thiên, một người đàn ông vừa có trí, có tiền, có sắc này làm cho Lâm Võng hơi điêu đứng.

Ánh mắt người nọ vừa cao lãnh vừa lạnh lùng làm cho tim anh đập thình thịch thình thịch.

Cốc Khiếu Thiên thăng trầm nhìn người đàn ông trước mặt mình, mau chóng nhớ ra khuôn mặt ở quảng trường X, đôi mắt ngày càng lạnh hơn.

" Có chuyện gì?"

Lâm Võng hai mắt long lanh, cẩn thận mở lời, " Tôi là Lâm Võng, người ban sáng đã nhắn tin cho anh ấy."

Cốc Khiếu Thiên trầm mặc nghe xong, ánh mắt không tự chủ lại đảo sang một hướng khác, cố tình tìm kiếm cái đuôi mèo đang ẩn nấp đâu đó bên kia. Tiếc là đuôi mèo giấu kỹ, không lộ cho y thấy được.

Cậu muốn diễn trò với tôi đến bao giờ đây, Lam Sơn?

Lâm Võng nhìn thấy y im lặng, tâm tình anh cũng căng thẳng theo. Bó hoa được hạ xuống, anh lần nữa lên tiếng:

" Tôi chỉ là muốn gặp mặt anh một lần ấy mà."

Cốc Khiếu Thiên giống như nhịn không được vở kịch trước mặt, y khẽ lắc đầu, sẵn lòng mời Lâm Võng vào nhà mình, trò chuyện đôi chút.

Khi cánh cửa đóng lại, Lam Sơn dần lộ đuôi mèo với khuôn mặt kinh ngạc đến si ngốc.

Cái gì thế? Sao, tại sao Lâm Võng lại được mời vào nhà a? Làm sao có thể chứ! Hai người ấy ở trong đó làm gì đấy!!!! Hai người làm gì thế hả????

Lam Sơn ấm ức muốn bật khóc, nhưng đã cố kìm lại vì không muốn tự mình giấu đầu lòi đuôi. Ngồi phịch xuống đất, cậu ôm gối, kiên nhẫn chờ đợi Lâm Võng đi ra.

Nhưng càng đợi thì lòng càng sốt ruột, đồng hồ trôi qua nửa tiếng rồi mà Lâm Võng còn chưa ra nữa.

Oa, hai người rốt cục làm cái gì hơn nửa tiếng vậy?

Lam Sơn bồn chồn đứng dậy, đi qua đi lại trước cửa nhà của Cốc Khiếu Thiên. Lâu lâu áp tai vào nghe nhưng chỉ toàn nghe thấy giai điệu du dương thôi.

Fxxk, fxxk, fxxk, còn mở nhạc du dương như vậy để làm gì? Làm gì, làm gì hả?

Lam Sơn cào cào bức tường, hận bản thân quá ngốc khi dâng Lâm Võng cho Cốc Khiếu Thiên.

Lại thêm mười lăm phút trôi qua, khi mà Lam Sơn đã đạt đến giới hạn chịu đựng cuối cùng thì cửa nhà cuối cùng cũng chịu mở ra. Cậu vội vàng nấp sau bức tường, ánh mắt hậm hực quan sát quần áo Lâm Võng.

Cái gì thế? Sao áo lại bỏ ra quần rồi? Mẹ nó mẹ nó, rốt cục hai người đã làm gì huhu.

Cốc Khiếu Thiên mỉm cười nhìn Lâm Võng, " Về cẩn thận nhé. Nếu không khỏe thì cứ nói với tôi."

Không, khỏe? What, the, fxxk, không, khỏe?

Lam Sơn thất thần ngồi im một chỗ. Lâm Võng ngược lại mang theo khuôn mặt vui vẻ đi tìm tên nhóc con kia. Ngó dáo dác một lúc, anh mới thấy mỹ thiếu niên kia nấp sau bức tường, co gối im lặng.

" Tiểu Lam à, tôi ra rồi này." Lâm Võng cười với cậu.

Lam Sơn ngẩng đầu, ánh mắt thâm cừu địa hận nhìn Lâm Võng, hồi lâu hỏi:

" Sao lâu quá vậy?"

Lâm Võng xoa xoa mũi, " À... tôi không thể diễn tả lại được đâu. Chỉ là cảm ơn cậu nhiều nhé. Người này quả thực hợp với tôi. Tôi lỡ..."

" Lỡ cái gì? Anh điên à?"

Lam Sơn xù lông, kéo áo Lâm Võng ra chỗ khác, mặt mũi hoảng loạn nói:

" Đừng thích ông ta. Tôi xin lỗi anh, tôi quên nói một chuyện rất quan trọng!!"

Lâm Võng ngốc lăng nhìn cậu.

" Người đó bị rối loạn đa nhân cách đó, anh có biết hội chứng đó không?"

Lâm Võng thêm một lần ngu ngơ.

" Người đó bình thường sẽ vô cùng lịch sự, chính là người khi nãy anh gặp. Còn nhân cách khác thì hung tợn nhiều lắm. Có khi đánh người, hành hạ người nữa. Thêm một nhân cách nữa là trẻ con á!!!"

Lam Sơn mím môi, lôi hết tất cả những gì mình nhớ trong bộ "Trò chơi cút bắt" ra mà vờn với Lâm Võng.

Như thấy Lâm Võng chưa tin, cậu thút thít nói:

" Tôi từng bắt gặp cả hai nhân cách của ông ấy rồi. Đáng sợ lắm. Lâm Võng à, anh tuyệt đối không được gần người đó nữa. Tôi sẽ tìm cho anh người khác, an toàn hơn. Tôi chỉ phút chốc quên thôi..."

Lâm Võng nheo mắt nhìn Lam Sơn hoảng loạn đến muốn khóc, chẳng hiểu sao anh lại thấy buồn cười.

Coi như lần này ngài Cốc cao tay hơn rồi! Quả nhiên là như ngài ấy đoán. Mèo con kia sẽ xù lông ngăn cản mình thích ngài! Haha.

Hết chương 11.