Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 49: Cậu muốn nói gì cũng được tôi sẽ tự nguyện nghe theo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bàn tay ấm áp của Lục Thiều nhẹ nhàng xoa lưng Nhiễm Ninh, từ vai đến eo, rồi từ eo đến vai...

Lặp đi lặp lại cho đến khi hơi thở của Nhiễm Ninh dần ổn định lại.

Khóc xong nàng thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhiễm Ninh rút tay khỏi eo Lục Thiều: "Được rồi, tôi không sao."

Lục Thiều tựa hồ không nghe thấy, cô không chịu buông ra, vẫn ôm người trong lòng.

Bàn tay vốn là vuốt v e lưng để an ủi bây giờ có chút nóng lên, sống lưng Nhiễm Ninh cứng đờ, cảm giác tê dại từ lưng truyền đến tứ chi.

Nàng muốn đẩy Lục Thiều ra, lại phát hiện đẩy không được.

Có chút ngơ ngác: "Lục Thiều..."

"Ôm thêm một lát nữa đi." Lục Thiều nói thẳng: "Tôi vừa nhìn qua, bên ngoài không có người."

Cho cô ôm thêm vài giây, Nhiễm Ninh không thể ngồi yên được nữa: "Buông ra..."

Lục Thiều làm ngơ.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Nhiễm Ninh cảm giác được cánh tay của người này dường như siết chặt hơn, hơi thở bên tai cũng dâng trào.

Cắn khóe môi, lời nói phát ra cũng không có chút uy lực nào "Cậu mà không buông ra, tôi liền gọi cậu là lưu manh đó!"

Lục Thiều nhíu mày, nụ cười cong lên trên khóe miệng: "Cậu la lên đi, tôi muốn xem... Hai người con gái thì có thể làm hành động lưu manh gì được chứ?"

Đồ vô lại!

Nhiễm Ninh nắm lấy eo cô, vặn mạnh.

Lục Thiều cảm thấy đau đớn, lập tức buông ra, vừa cười toe toét vừa thở hổn hển.

"Cậu nỡ lòng đối xử tàn nhẫn với tôi vậy sao? Chút nữa là rớt luôn miếng thịt!"

Nhiễm Ninh trừng mắt nhìn cô: "Đáng đời!"

Nói xong, nàng đứng dậy bỏ đi, vừa định mở cửa, quay đầu lại thì nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi

"Cậu... Đừng về, chờ tôi một lát."

Mặc kệ Lục Thiều có đáp lại hay không, nàng lập tức bước ra khỏi cửa.

Lục Thiều đứng yên tại chỗ, thu hồi vẻ mặt nhăn nhở vừa rồi, dùng lòng bàn tay xoa xoa ngực trái, chiếc áo phông đen rõ ràng đã bị nước mắt Nhiễm Ninh làm ố.

Trong ấn tượng của cô, người này chưa bao giờ khóc, thực ra... nàng lại dễ xúc động.

...

Mẹ của Tiểu Hàm đã tỉnh lại, tình huống hiện tại là như thế này.

Một số bác sĩ đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về kế hoạch tiếp theo.

Lục Thiều đứng dựa vào tường, một tay xách túi, một chân giơ lên, một chân duỗi thẳng, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy vài giọng nói phát ra từ khe hở trên cửa phòng khám bác sĩ.

"Ăn kẹo không?"

Lục Thiều ngước mắt lên, liền nhìn thấy chính là Bạch Lê.

Trong lòng bàn tay Bạch Lê có một viên kẹo màu hồng, trên giấy gói có in hình dâu tây, Lục Thiều cầm lấy, cẩn thận xem xét, sau đó nghe thấy Bạch Lê nói.

"Nhiễm Ninh thật sự là một bác sĩ rất có tâm, cậu ấy biết bệnh nhân sau khi hóa trị có vị đắng trong miệng, người lớn thì đỡ hơn, ít nhất họ có thể chịu đựng được, nhưng đối với trẻ em thì lại rất khó khăn. Có một đứa trẻ ở khoa chúng tôi. Ngày đầu tiên em đi khắp nơi tìm đồ ăn nhưng không có tác dụng, cái gì cũng nói đắng, khó ăn, cuối cùng em nhận ra không phải là đồ ăn không ngon mà là do trong miệng đắng quá. Đây là ý tưởng của Nhiễm Ninh khi vừa mới bắt đầu thực tập không lâu, mua rất nhiều kẹo, nhìn thấy là mua liền, mua xong liền ăn thử từng cái một xem cái nào vị ngọt, cái nào vị chua, cuối cùng đã chọn nhãn hiệu này."

Bạch Lê lại lấy ra một cái khác, lột vỏ cho vào miệng.

"Thật ra loại kẹo này rất béo, vị ngọt cũng rất nồng. So với những viên kẹo khác thì hương vị thật sự không ngon bằng, nhưng chính vị ngọt đậm này có thể khiến miệng cảm thấy dễ chịu hơn sau khi hóa trị, vị đắng bị đè nén. Mỗi lần đi đến phòng bệnh, Nhiễm Ninh sẽ lấy rất nhiều nhét vào túi, sau đó phân phát cho từng giường bệnh."

Bạch Lê khoanh tay và nghẹn ngào.

"Lục Thiều, tôi biết... Nhiễm Ninh trông khá lạnh lùng, nhưng đó là lời của những người không biết rõ về cậu ấy. Ai hiểu cậu ấy đều biết trái tim cậu ấy rất ấm áp. Cậu có biết... tại sao tôi lại trở thành bận thân của cậu ấy không?"

Lục Thiều cau mày: "Tại sao?"

Bạch Lê liếc cô một cái: "Nghe giọng điệu của cậu, hình như... đã tò mò từ lâu rồi phải không?"

Lục Thiều mỉm cười mà không hề tỏ ra rụt rè: "Không phải cậu đặt câu hỏi trước sau? Tại sao tôi không thể tò mò?"

"Nếu cậu nói vậy...thì tôi sẽ không nói cho cậu biết."

Bạch Lê đổi chủ đề xem ai đang lo lắng.

Nếu đây là chuyện của người khác, không muốn nói cũng không sao, Lục Thiều cũng không thèm hỏi, nhưng chuyện này có liên quan đến Nhiễm Ninh. Không nói rõ ràng, tối nay về sao ngủ được.

Lục Thiều rút tay ra khỏi túi và dùng đốt ngón tay chạm vào chóp mũi.

"Không ai nói chuyện nửa vời thế này cả, được rồi... Tôi có chút tò mò nên hãy kể cho tôi nghe đi."

Bạch Lê mỉm cười, giống đã biết trước.

"Lúc mới bắt đầu học năm thứ nhất cấp ba, tôi bị bạn hồi cấp hai quấy rầy, không biết bằng cách nào mà tên đó lẻn vào được, hắn nhuộm tóc màu vàng, hắn kéo tôi dậy và bảo tôi đi cùng. Lúc đó tôi rất sợ hãi. Có rất nhiều người trong lớp chỉ đứng xung quanh nhìn, nhưng không một ai đến giúp. Không đùa đâu... Tôi tưởng là mình chết đến nơi rồi. Lúc đó... Nhiễm Ninh vừa đến trên tay cậu ấy là một lon Coca, Không nói lời nào, cậu ấy xịt thẳng vào mặt tên bạn cấp hai của tôi, sau đó bảo vệ tôi ở phía sau. Khi nhìn cậu ấy, tôi cảm thấy toàn thân cô gái này đang tỏa sáng! Sau này tôi nghĩ... Mình nhất định phải trở thành bạn tốt với cô gái này!"

Nghe vậy, Lục Thiều vốn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên ngắt lời.

"Có khó khăn không?"

Bạch Lê sửng sốt, mỉm cười gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Lúc đầu khá khó khăn. Cậu ấy không phản ứng với bất cứ điều gì tôi nói hay làm. Cuối cùng thì cũng phản ứng một chút, giống như theo kiểu không thể lơ đi. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc. Đối với tôi mà nói, tôi chưa bao giờ nhìn bề ngoài, cho dù thái độ Nhiễm Ninh có lạnh lùng đến đâu, trong lớp có bao nhiêu người không thích cậu ấy, tôi vẫn luôn tin rằng khi tôi gặp khó khăn chỉ có cậu ấy sẵn dàng đứng bên cạnh. Một người như vậy nhất định là người tốt. Dần dần... tôi phát hiện ra Nhiễm Ninh thực sự đã đáp lại. Cậu ấy sẽ liệt kê công thức cho những câu hỏi mà tôi không biết và giải thích cho tôi từng bước một. Ngay cả khi tôi yêu cầu cậu ấy cùng đi vệ sinh, cậu ấy sẽ đồng ý. Tan học, cậu ấy sẽ đợi tôi cùng về. Cậu ấy cũng chia sẻ đồ ăn ngon với tôi. Cậu ấy là ngọn lửa cháy âm ỉ chứ không lạnh lùng."

Sau một lúc dừng lại, cô tiếp tục.

"Lục Thiều, tôi không có ý khen Nhiễm Ninh tốt như thế nào, ngược lại, tôi muốn nói cho cậu biết... Nhiễm Ninh căn bản không mạnh mẽ, cậu ấy chỉ là mang trên mình một cái vỏ cứng, một khi cái vỏ này tan vỡ, bên trong rất mong manh... Có lẽ môi trường sống đã tạo nên tính cách của cậu ấy. Hãy để Nhiễm Ninh nói cho cậu biết sự thật. Với tư cách là bạn tốt của cậu ấy, tôi sẽ nói rằng nếu các cậu thực sự đến được với nhau thì nhất định phải yêu cô ấy thật nhiều. Cậu ấy khác với cậu, có thể một ngày nào đó cậu sẽ trốn thoát, nhưng Nhiễm Ninh có thể sẽ bị mắc kẹt trong đó cả đời, cậu có hiểu không?"

Lục Thiều trịnh trọng nói: "Tôi hiểu rồi, yên tâm đi... Ngoại trừ Nhiễm Ninh, tôi không cần ai cả."

Bạch Lê ngậm kẹo trong miệng, vẻ mặt thoáng giật mình, nhưng sau đó lại thả lỏng, cười ra vẻ hiểu chuyện, nắm tay đánh vào vai cô – Tôi tin cậu!

Cuộc họp kéo dài khoảng bốn mươi phút, cuối cùng mẹ Tiểu Hàm đã quyết định nên làm gì, lúc Nhiễm Ninh tan làm thì đã gần chín giờ.

Vừa bước ra, nàng đã chạm phải ánh mắt của Lục Thiều.

Lục Thiều nhìn nàng, trên môi nở nụ cười, trong mắt tràn ngập niềm say mê không thể kiềm chế.

Nhiễm Ninh sợ hãi trước ánh mắt thiêu đốt của người này, nàng thực sự không hiểu sao người này lại có vẻ... quang minh chính đại như vậy.

Nàng vén tóc ra sau tai để che đi cảm xúc, khi nàng ngẩng đầu lên, Lục Thiều đi tới, vai kề vai, sánh bước cùng nàng.

Một nhóm người đi ngang qua, Lục Thiều cũng được coi như quen biết một trong số đó, y tá chào cô, cô còn gật đầu đáp lại.

Nhiễm Ninh không nói nên lời: "Cậu gật đầu cái gì?"

Lục Thiều tự tin nói: "Bọn họ chào tôi."

Nhiễm Ninh buồn cười: "Chào cậu à? Cậu là bác sĩ sao?"

Lục Thiều nhướng mày, nghiêm túc nói: "Tôi là người nhà bác sĩ."

Nghe vậy, Nhiễm Ninh cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, lập tức đỏ mặt, lẩm bẩm: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy..."

Lục Thiều mỉm cười và liếc nhìn nàng.

"Bác sĩ Nhiễm, sao cậu lại đỏ mặt? Đang nghĩ ở đâu vậy? Người tôi nói đến là Viện trưởng La, mẹ của tôi."

Sau một lúc im lặng, nàng thốt lên một tiếng ồ dài.

"Tôi biết rồi! Đừng nói là cậu nghĩ tôi nói về cậu đấy nhé?"

Nhiễm Ninh sắc mặt càng đỏ hơn khi suy nghĩ của mình bị vạch trần, nàng tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy nàng như vậy, Lục Thiều càng muốn trêu chọc, càng trêu chọc... nàng đi càng nhanh, nhưng cô chân dài hơn, nên sẽ đuổi kịp nàng, chạy về phía nàng, vượt qua nàng rồi vừa đi vừa lùi về phía sau, vừa bước đi vừa cười nham hiểm.

Mãi đến trước cửa phòng thay đồ, Nhiễm Ninh mới có đủ tự tin để chặn Lục Thiều ngay tại cửa.

"Cậu không thể vào được!"

"Tại sao? Phòng thay đồ nữ, tôi cũng là nữ."

Nhiễm Ninh lại chỉ một dòng chữ khác trên cửa - Người không phận sự miễn vào.

Trở tay không kịp, Lục Thiều bị chặn ngoài cửa.

Lúc này, Lục Thiều mới ngừng cười, đứng trước cửa phòng thay đồ, tư thế đứng thẳng, giống như thủ môn, bảo vệ người bên trong.

Năm phút sau, Nhiễm Ninh đã thay đồ đi ra.

Lục Thiều đút hai tay vào túi quần, lảo đảo đứng dựa vào tường, vẻ ngoài có chút giễu cợt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy tình cảm, nếu nhìn kỹ... hình bóng của Nhiễm Ninh đều ở trong đôi mắt tươi cười của cô.

Nhiễm Ninh nhìn cô nói: "Cậu ăn gì vậy?"

Lục Thiều rất hào phóng, há miệng lộ ra viên kẹo màu hồng.

"Làm sao cậu có được?"

"Bạch Lê cho."

Nói xong, Lục Thiều lấy cái túi từ tay Nhiễm Ninh, khoác lên vai mình.

Lúc đi học ngoài xách cặp ra, Lục Thiều chưa từng đeo cái túi nào khác, túi xách của Nhiễm Ninh không lớn, màu đen tuyền, hình lưỡi liềm, mặt ngoài có một chiếc khóa màu vàng...

Nó không xấu, chỉ là không hợp với cô thôi... có cảm giác kỳ lạ.

Có lẽ vì khuôn mặt quá khí chất, cô lại để tóc ngắn và mặc áo phông đen, chiếc túi này không những không tạo điểm nhấn mà còn tạo thêm chút gánh nặng.

Nhiễm Ninh nhịn không được, "Trả túi cho tôi."

Lục Thiều nắm chặt quai túi, "Cậu làm gì vậy?" Cô cúi đầu nói: "Xấu sao?"

Nhiễm Ninh không biết nên nói thế nào: "Không xấu, chỉ là không thích hợp thôi."

"Thật sao?" Lục Thiều soi qua tấm kính, "Hình như có một chút."

Nhưng cô không có ý trả lại cho Nhiễm Ninh, ngược lại cầm quai túi nâng lên: "Sau này cậu phải từ từ làm quen, chỉ cần quan sát thêm là được."

Nhiễm Ninh: "...."

Lục Thiều xoay người, tiến lên một bước, hạ thấp giọng, hơi thở ngưng trệ: "Sau này khi ra ngoài, tôi sẽ xách đồ, cậu chỉ cần ôm tôi thôi."

Hơi nóng truyền vào tai, Nhiễm Ninh đứng im chết lặng.

Hai người đang cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, Lục Thiều không nói dối, cô nói thật, mặc kệ Nhiễm Ninh nghĩ thế nào, từ nay trở đi, nàng là của cô.

Bàn tay bên cạnh đang định vươn ra ôm lấy nàng.

"Bác sĩ Nhiễm."

Hai người dừng lại và quay lại nhìn.

Đó là Ngu Tình.

Lục Thiều theo bản năng cau mày, người này... Vẫn còn đang ám ảnh sao?!

Nhưng Lục Thiều lần này đã nghĩ sai, Ngu Tình liền không nhìn cô một cái, đi thẳng đến Nhiễm Ninh.

"Bác sĩ Nhiễm, tôi có chuyện muốn bàn với cô."

Nhiễm Ninh: "Có chuyện gì vậy?"

Ngu Tình nhẹ nhàng cười: "Công việc thôi."

Cô tuy nói không rõ ràng, nhưng ý tứ rất rõ, có người ngoài thì không tiện.

Lục Thiều cũng không phải ngu ngốc, cô ấy chỉ là muốn đuổi cô đi mà thôi.

Nhiễm Ninh dừng lại một chút, nói với Lục Thiều: "Vào thang máy đợi tôi."

Nói xong, nàng vỗ nhẹ vào cánh tay Lục Thiều như dỗ dành cô.

Lục Thiều mặc dù không muốn nhưng cũng không thể làm khó Nhiễm Ninh.

Ngay khi người đó rời đi, Ngu Tình nói.

"Chúng tôi muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với Tiểu Hàm, cô thấy có được không?"

Nhiễm Ninh: "Cái này còn phải theo ý mẹ của Tiểu Hàm. Gia đình đồng ý thì không sao, nếu không thì bệnh viện chúng tôi chỉ có thể tôn trọng gia đình họ."

Ngu Tình gật đầu: "Đương nhiên."

Thấy Ngu Tình không có ý định rời đi, Nhiễm Ninh lại hỏi: "Phóng viên Ngu, còn có chuyện gì nữa không?"

Ngu Tình lắc đầu: "Không còn nữa."

Bầu không khí trở nên khó hiểu, Nhiễm Ninh nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi.

Vừa đến cửa thang máy, đã có một bàn tay kéo nàng đi, Lục Thiều đang đợi.

Ngu Tình nhìn bọn họ thân mật như thế này, cô không biết cảm giác đó là gì, có chút ghen tị, có chút bất lực.

Có thể đúng là đồ của người khác thì tốt hơn?

Nhiễm Ninh được Lục Thiều ôm vào thang máy, cũng không có ý định buông ra.

Nhìn lén, Nhiễm Ninh bị thu hút bởi quai hàm mịn màng, sống mũi cao và đôi mắt sáng.

Thôi bỏ đi... cứ để cậu ấy ôm, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào.

"Cô ấy vừa mới nói với cậu cái gì vậy?" Lục Thiều bỗng nhiên nói.

"Không có gì, cô ấy muốn độc quyền phỏng vấn Tiểu Hàm nên hỏi ý kiến ​​của tôi."

"Chỉ vậy thôi?"

"Ừm."

Lục Thiều cau mày, sau đó thả lỏng tâm tình: "Đứa bé kia thế nào...?"

Sắc mặt Nhiễm Ninh trầm xuống: "Tôi chỉ có thể khiến em ấy bớt đau đớn, nhưng tôi không thể làm gì khác."

Bàn tay vốn đang đặt trên vai của Lục Thiều đột nhiên siết chặt: "Nhiễm Ninh, cậu cũng là con người, không phải thần tiên, cậu đã cố gắng hết sức rồi, đừng tự trách móc bản thân được không?"

Nhiễm Ninh không phải là một đứa trẻ ba tuổi, nàng biết bệnh viện là một nơi tàn khốc, sẽ không ưu ái bất cứ ai chỉ vì họ giàu có hay có địa vị xã hội cao. Nàng sẽ không dừng lại vì ai đáng thương hay ai đau khổ hơn ai. Ngàn cân treo sợi tóc, ở đây cụm từ "cắt đứt" không được áp dụng, sợi tóc ở đây không phân biệt dày mỏng, chỉ là cắt đứt thôi.

"Được, tôi biết rồi."

Hai người rời khỏi bệnh viện, ngẫu nhiên tìm được một quán bún, thay vì ngồi trong quán, họ ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên ngoài, trước cửa có một chiếc quạt điện quay vù vù, gió không mạnh, nhưng âm thanh không hề yên tĩnh.

Nơi này không có người, trên đường cũng không có nhiều xe cộ.

Bún ra nhanh chóng, có hai tô, một tô chứa đầy dầu đỏ và một tô đựng nước súp trong.

Lục Thiều đẩy tô có nước súp trong cho Nhiễm Ninh, lấy đôi đũa dùng một lần ra, theo thói quen cẩn thận gỡ ngạnh trên đó ra, sau khi chắc chắn rằng chúng không chích vào tay, cô mới đưa cho Nhiễm Ninh.

Trong khi ăn, hai người rất im lặng, không ai lên tiếng, mãi đến khi ăn xong, Lục Thiều mới lấy điện thoại ra gõ vài cái.

"Trần Hoa sắp kết hôn, anh ấy là phi công trong đội của chúng tôi."

Nhiễm Ninh không hiểu ý của cô, sau khi lại chờ đợi, Lục Thiều nói tiếp.

"Trước đây chúng tôi đã trò chuyện và bàn về chuyện kết hôn. Họ đều nói rằng lý tưởng của họ là kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp. Lúc đó tôi không nói gì. Tôi nghĩ điều đó thật buồn cười. Làm sao có ai mới vừa mặc đồng phục học sinh lại có thể mặc một chiếc váy cưới thực sự được? Nhưng... sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ, tôi thấy rằng không phải bản thân không làm được thì người khác cũng vậy".

Lục Thiều mỉm cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nhiễm Ninh, tôi thích cậu, suốt nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi. Tôi cảm thấy... cậu là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này. Tôi biết những lời này có chút kêu ngạo, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi nghĩ cậu cũng giống tôi, nếu không... hôm nay chúng ta đã không ngồi cùng nhau ăn bữa cơm này. Tôi không biết liệu mình có thể đợi được cho đến khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp hay không, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng dù luật pháp không được thông qua, tôi cũng chỉ có thể yêu mình cậu mà thôi. Thay vì để một mảnh giấy chứng minh, thà tôi tự dùng cuộc đời mình để chứng minh. Vậy nên... dù cậu muốn thế nào đi nữa, tôi cũng tự nguyện chấp nhận, cho dù là vô dụng hay lãng phí thời gian, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, không giấu diếm. Với tôi như vậy là đủ rồi, được sống đúng với chính mình."

Lục Thiều ánh mắt thẳng thắn, nóng bỏng như tia lửa nhảy múa, khiến lòng người loạn nhịp.

"Cậu không cần phải cảm thấy gánh nặng tinh thần, cậu muốn nói gì cũng được, vì tôi luôn sẵn lòng."

Nhiễm Ninh đặt đũa xuống và nhìn Lục Thiều.

"Lục Thiều, tôi muốn kể cho cậu một chuyện."