Các bậc trưởng bối muốn giúp đỡ, nhưng những người trẻ tuổi không dám đòi hỏi.
Lục Thiều và Nhiễm Ninh không quan tâm đ ến vật chất, họ có đủ khả năng để lo cho cuộc sống hàng ngày. Tổng tiền lương của hai người cũng khá nhiều. Hiện tại, họ đã cảm thấy hài lòng với một ngôi nhà và một chiếc xe hơi.
Sau khi trở về từ bữa ăn hôm đó, Lục Quốc Châu và La Ngọc Thư nghĩ đến chuyện này. Cuối cùng sau khi bàn bạc xong, họ quyết định mua một căn hộ khác cho hai người. Căn hộ đang ở có thể cho thuê hoặc bán đi. Hai đứa trẻ có năng lực là một chuyện, nhưng bản thân cha mẹ cũng nên làm gì đó phải không?
Về phương diện này, cả Lục Quốc Châu và La Ngọc Thư đều có chung suy nghĩ.
Đám cưới được lên kế hoạch sẽ tổ chức trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài.
Lúc đó Thương Nam và Bạch Lê vẫn còn trong khoảng giai đoạn mập mờ, hẳn là đã quá muộn để tổ chức cùng nhau. Ai mà biết được họ còn chờ đến bao giờ?
Bạch Lê nói Lục Thiều là một con khỉ lông lá từ núi Nga Mi.
"Nhiễm Ninh có thể bỏ trốn được sao? Tôi thấy cậu gấp đến nỗi muốn bay lên nóc nhà."
Lục Thiều không quan tâm, nhíu mày nhìn cô rồi bắn trả:
"Cậu cứ bắt tôi chờ tiếp đi, rồi cậu sẽ thấy tôi có thể bay lên nóc nhà hay không! Cậu có thời gian rảnh rỗi hù dọa tôi, sao không suy nghĩ xem nên đối phó với Thương Nam như thế nào. Một người ba mươi tuổi lại giống như một chiến binh tình yêu thuần khiết. Hai người định là bạn bè tốt suốt đời hả?
"Cậu" Bạch Lê ném một cái gối qua.
Quay đầu ôm lấy cánh tay Nhiễm Ninh, tức giận trừng mắt nhìn Lục Thiều:
"Được rồi! Tối nay cậu có thể ngủ một mình!"
"Này, cậu..."
Thấy Lục Thiều lại sắp lo lắng, Nhiễm Ninh đành phải đứng dậy xoa dịu, sờ đầu Bạch Lê trước, sau đó mới dỗ dành Lục Thiều.
Trong lúc nàng dỗ dành, nàng dẫn người về phòng ngủ nhỏ.
Lục Thiều túm lấy áo nàng, không chịu buông tay, ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt căm phẫn, suýt chút nữa hét lên hai lần.
Ngón tay của Nhiễm Ninh luồn vào tóc người này từ trước ra sau, cuối cùng dừng lại ở phía sau đầu cô, xoa nhẹ và nói:
"Ngoan ngoãn tí, được không?"
Lục Thiều nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, kẹp chặt cổ tay Nhiễm Ninh, thể hiện sự bất đắc dĩ.
Nhiễm Ninh cũng bất lực, cảm thấy như mình đã trở lại thời trung học một lần nữa, nhìn hai người bọn họ cãi nhau mỗi ngày.
"Ai bảo cậu nói người ta là chiến sĩ tình yêu thuần khiết, cậu không biết bây giờ Bạch Lê không thích nhắc đến điều này nhất sao?"
"Cậu ấy cũng nói tôi là con khỉ lông lá từ núi Nga Mi".
Nhiễm Ninh mím môi.
"Phải không?"
"Tôi"
Lục Thiều đột ngột dừng lại, sắc mặt thay đổi, trong lúc Nhiễm Ninh không phòng bị, cô đột nhiên dùng sức kéo người vào lòng.
Nhiễm Ninh ngồi trên đùi người này một cách chính xác, tay vô thức quấn quanh cổ cô, và trước khi não kịp phản ứng, giây tiếp theo, đôi môi ấm áp của người này đã đến, ngặm lấy d ái tai của nàng và cắn mạnh. Trước đó, nàng vừa tháo bông tai, nghĩ rằng để thuận tiện, nhưng không ngờ nó lại thuận tiện cho chuyện này trước.
Khi Nhiễm Ninh bước ra khỏi phòng ngủ nhỏ và trở lại phòng ngủ chính.
Ngay khi cửa mở ra, nàng thấy Bạch Lê đang dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn nàng.
Nhiễm Ninh không thoải mái kéo cổ áo lên, sau đó vươn tay vén chăn, "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Nụ cười của Bạch Lê ngày càng đậm, "Nhìn tiểu cô nương hạnh phúc kìa."
Nói xong, Bạch Lê rời khỏi giường, mang dép lê của mình vào.
Nhiễm Ninh: "Cậu đi đâu vậy?"
Bạch Lê: "Đi gọi con khỉ xù lông về."
Mặt Nhiễm Ninh hơi đỏ, "Không cần."
"Thôi đi, tên đó hay để bụng lắm. Có khi sau này cậu ấy lại nói xấu tôi với Thương Nam. Nhưng đó chỉ là việc nhỏ, trì hoãn hạnh phúc của cậu mới là chuyện lớn."
"Bạch Lê!"
Bạch Lê cười cười, lẻn ra khỏi cửa.
Lục Thiều nghe rất rõ tiếng mở cửa, ngay khi Bạch Lê rời đi, cô lập tức đi vào.
Khóe miệng mỉm cười, hàm răng trắng và đều đặn, cô vừa đi đến vừa cởi nút áo sơ mi.
"Tôi không chỉ là một con khỉ lông lá của núi Nga Mi, mà còn là một con khỉ hoang với bàn tay và bàn chân đầy lông!"
.....
.....
Đám cưới diễn ra đúng như dự kiến.
Không có những nghi thức phức tạp, sau khi tuyên thệ, trao nhẫn, cuối cùng là một nụ hôn để kết thúc buổi lễ.
Nhiễm Ninh sững sờ nhìn giấy chứng nhận kết hôn. Nàng đã sững sờ một lúc lâu. Vậy là kết hôn rồi sao? Nàng tính toán thời gian, từ đầu đến cuối chưa đến nửa tiếng.
Lục Thiều gãi gãi tai khi thấy nàng như vậy, "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Nhiễm Ninh chỉ vào giấy chứng nhận kết hôn, "Có lớn quá không?"
"Lớn hả?" Lục Thiều trợn tròn mắt, "Mình đóng khung rồi treo lên đi."
"Treo ở đâu?"
"Phòng khách"
Lập tức một hình ảnh hiện lên trong đầu Nhiễm Ninh, ngay khi nàng bước vào nhà, chẳng phải sẽ thấy giấy đăng ký kết hôn đầu tiên sao?
"Không tốt."
"Có gì không tốt."
"Ba mẹ sẽ nhìn thấy."
"Không hiểu."
"Cậu nghiêm túc chứ?"
...
Ngủ với nhau sau khi kết hôn cũng có chút khác biệt.
Ban đêm ở nước ngoài, lạ giường là chuyện bình thường. Bên cạnh đó nàng còn phải thích nghi với thân phận mới của mình.
Điều quan trọng nhất là tâm tư của Lục Thiều dường như không để ý đến chuyện này. Nãy giờ, ánh mắt của cô đang dừng lại trên chiếc hộp.
Bình thường vốn ưa bạo lực, nhưng Nhiễm Ninh đặc biệt không quen với tình hình hiện tại, nàng luôn cảm thấy tâm trạng lên xuống, như thể có thứ gì đó bị mắc kẹt giữa chừng, chọc vào tim gan.
Cô không thể không vỗ về nàng.
"Làm hay không?! Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ xuống!"
"Làm đi."
Kết thúc chỉ sau ba lần.
Nhiễm Ninh ngồi dậy đi tắm. Ra khỏi phòng tắm thì thấy Lục Thiều mặc áo lót nhỏ đang ngồi xổm bên một chiếc rương, nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn.
"Cậu đang nhìn gì vậy?"
Lục Thiều quay đầu lại, rũ mắt nhìn Nhiễm Ninh, nói rất nghiêm túc: "Tôi muốn làm một mặt dây chuyền nhỏ."
Lúc đó nàng không hiểu người này có ý gì. Cho đến một ngày sau khi trở về Trung Quốc, Nhiễm Ninh phát hiện dưới điện thoại di động của Lục Thiều có thêm một mặt dây chuyền, không phải gì khác, đó là bản thu nhỏ giấy chứng nhận kết hôn của họ.
Nàng chợt nhận ra rằng mặt dây chuyền mà cô ấy muốn vào ngày đó chính là cái này.
Sau ngày đầu tiên, cả hai dần thích ứng vào ngày thứ hai.
Đêm đó, hai người khá tích cực, lúc đầu Nhiễm Ninh vẫn đi theo sự dẫn dắt của cô. Lục Thiều vỗ về nàng, ánh mắt ra hiệu nàng thay đổi tư thế. Kết quả là, ai biết được đã bấm trúng công tắc gì của người này?
Sáng sớm, vẫn còn mơ đẹp, nàng cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng trên không trung, giống như được bế lên, và sau đó nàng mở mắt ra. Quả nhiên, đôi mắt của Lục Thiều rực lửa, một tay ôm lấy và tay kia tắm rửa cho nàng.
"Đứng dậy đi, chúng ta ra ngoài đi dạo."
Nhiễm Ninh sắp phát điên rồi.
Dù là đầu xuân nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh.
Lục Thiều ăn mặc đơn giản, mặc áo phông trắng bên trong áo khoác thể thao. Dáng người cô cao gầy, nên vẫn rất bắt mắt.
Nhiễm Ninh đã ngáp một trăm lần, và nàng chưa bao giờ đứng vững kể từ khi ra ngoài. Một nửa cơ thể dựa vào Lục Thiều. Nếu không có Lục Thiều hỗ trợ, chắc nàng đã ngã xuống.
Đi đến cầu vòm, Nhiễm Ninh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
"Tôi không đi nữa, cậu tự đi một mình đi."
Người phụ nữ nhỏ bé ngồi xuống băng ghế trong cơn giận dữ, hai tay siết chặt tay vịn.
Lục Thiều không vội, nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt người này xanh mét, mặt bơ phờ, miệng mím chặt, lông mày hạ thấp, nhịp tim yếu.
Lục Thiều giơ tay lên, dùng mu bàn tay sờ mũi, sau đó liếc nhìn phía trước, có một chiếc xe tải bán thức ăn nhanh. Cô bảo Nhiễm Ninh ngồi yên ở đây, một mình đi qua đó mua bữa sáng.
Nhiễm Ninh ngoan ngoãn không nhúc nhích, thành thật chờ cô quay lại, dường như nàng đã ngửi thấy mùi xúc xích.
Lục Thiều đang mua bữa sáng, thì bị chặn lại giữa chừng bởi một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng suôn dài, dáng người tuyệt vời!
Nhiễm Ninh nghiêng đầu nhìn một lúc. Sau đó nàng thấy Lục Thiều duỗi ngón tay về phía mình, người phụ nữ tóc vàng cũng quay đầu nhìn. Nhiễm Ninh lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt và cử chỉ thờ ơ. Khi liếc nhìn một lần nữa, Lục Thiều đã trở lại, đi đến trước mặt và đưa nàng xúc xích.
Nhiễm Ninh nhận lấy xúc xích, sự buồn ngủ vừa rồi đã mất đi, nàng cắn hai miếng, vẻ mặt vô cảm, "Vừa rồi.. Là ai?"
"Tôi còn tưởng rằng cậu không quan tâm."
Lục Thiều đang chờ nàng hỏi, một tay cầm chiếc bánh hamburger, tay kia giơ ngón tay lên lau khóe miệng Nhiễm Ninh, sau đó đưa vào miệng m út lấy, vị mayonnaise, không ngọt không mặn, chỉ có chút chua và béo, mỉm cười nói:
"Cô ấy xin số điện thoại."
Nhiễm Ninh không lên tiếng, quay đầu nhìn cô, "Và sau đó."
"Và sau đó, tôi nói với cô ấy rằng tôi đã kết hôn, và vợ tôi đang ở đằng kia."
Ánh sáng ban màu mai vàng kim in hằn trên mặt Lục Thiều, nụ cười dịu dàng, giống như những ngày còn nhỏ.
Nhiễm Ninh giống như có một con nai nhảy xung quanh trái tim mình, nó khiến nàng xúc động mọi lúc mọi nơi.
Đêm cuối cùng của tuần trăng mật.
Cả hai đều điên cuồng.
Không ai chịu thua ai, Lục Thiều phụ trách nửa đầu, nửa cuối liền bị Nhiễm Ninh vượt mặt.
Cuối cùng, Nhiễm Ninh cảm thấy mình có rất nhiều chiêu thức, và chắc chắn, thứ này không nằm trong sách vở, nó hoàn toàn không ngoại tuyến.
————
————
Từ trước đến nay, ngoài giường ngủ còn có phòng tắm. Mặc dù Lục Thiều có thể lực tốt, nhưng yêu cầu về vị trí rất khắt khe, ghế sofa có thể tạm chấp nhận được, nhưng xe thì tuyệt đối không thể, cho dù bầu không khí tốt, thể lực tốt, cô cũng không muốn.
Nhiễm Ninh tỏ ra bất lực về điều này, chuyện gì sẽ xảy ra nếu thử một lần trong xe chứ?
Trong xe cảm thấy rất tốt, Bạch Lê đã nói với nàng.
Vốn dĩ sau chuyện của Diệp Dung, Bạch Lê cũng cảm thấy không thoải mái khi ở trên xe. Sau khi ở bên Thương Nam một thời gian dài, nàng cảm thấy mình bị làm sao vậy? Quan tâm đ ến quá khứ để làm gì? Càng quan tâm, càng không thể quên đi. Vì vậy nàng đã thử trên xe một lần.
Chết tiệt! Nó thực sự...
Xương cốt muốn vỡ vụn.
Một trải nghiệm tốt như vậy, nàng đương nhiên muốn kể lại cho bạn thân của mình. Bạch Lê không thể đợi đến ngày hôm sau, gọi điện trực tiếp cho Nhiễm Ninh ngay sau đó.
"@#¥%...... "
Nhiễm Ninh nghe với khuôn mặt đỏ bừng, lời nói được rót vào tai, nhưng những hình ảnh nhanh chóng hiện lên.
Có thực sự tuyệt vời như vậy không?
Bạch Lê cong môi nói: "Cứ thử đi, rồi cậu sẽ biết."
Trong hai ngày liên tiếp, mỗi đêm là một trận chiến.
Nhiễm Ninh tự làm với chính mình, hóa ra nàng là một người phụ nữ đầy h@m muốn như vậy sao?
Thứ bảy, Lục Thiều từ đội trở về.
Hai người cùng nhau lên đ ỉnh núi ngắm sao.
Đi được một nửa, điện thoại di động của Nhiễm Ninh reo lên, đó là Bạch Lê, "Trăng mờ và gió lớn, quấn lấy cậu ấy đi!!"
Nhiễm Ninh bị phân tâm, quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái.
Đột nhiên, nàng nhích tới.
Lục Thiều ngạc nhiên, hai mắt mở to:
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Cậu có muốn trên xe không?"
Chuyện quá đột ngột, khiến người nghe xong bối rối, người nói ra càng thêm hoang mang.
Lục Thiều chớp mắt:
"Cậu..."
"Tôi nghe Bạch Lê nói, trong xe cảm giác rất tốt. "
"..."
Nhiễm Ninh nhận thất bại, ngoại trừ ở nhà, những nơi khác, cô thật sự không muốn làm. Ngay lập tức, nàng quay trở lại vị trí ghế phụ.
Chính là như vậy.
Lục Thiều không biết nên khóc hay cười:
"Sao cậu lại nghe Bạch Lê nói linh tinh? Cảm nhận của mỗi người đều khác nhau."
"Vậy tại sao cậu không muốn trên xe?"
"Không có lý do, cũng không phải là muốn hay không, chỉ là thói quen thôi." Lục Thiều kéo cửa sổ xuống, để gió thổi vào, "Tôi không thể thích ứng."
Nhiễm Ninh sững sờ một lúc, và trước khi nàng định nói, một chiếc xe Hyundai màu xám bạc cách đó không xa, phát ra tiếng động và lắc lư từ bên này sang bên kia.
Lục Thiều quay đầu nhìn người bên cạnh, mặt đỏ bừng nóng rát, cô không khỏi trêu chọc nàng: "Vẫn muốn làm?"
"Cái đó..."
"Về nhà!"
Khi về đến nhà, Lục Thiều ôm lấy Nhiễm Ninh và đặt người lên chiếc ghế sofa đơn trong phòng khách.
"Cậu cậu cậu... Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi tôi tôi... Tôi làm cái cậu muốn!"
————
————
Về chuyện con cái
(1)
Món quà của số phận luôn không thể đoán trước.
Ngoại trừ người lớn trong nhà, bản thân họ cũng thực sự không muốn có con. Họ luôn cảm thấy rằng nếu có con, không biết phải xưng hô thế nào?
Học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, hơn mười lăm năm của một đứa trẻ không phải là một cái búng tay. Một sai lầm nhỏ nhất sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.
Lục Thiều không thể chấp nhận, nếu một ngày đứa trẻ hỏi, tại sao mình không có ba?
Cô nên trả lời như thế nào? Nghĩ đến ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, Lục Thiều nhất định sẽ rơi nước mắt.
Nhiễm Ninh hiểu Lục Thiều. Cô ấy hoặc là không nghĩ, nhưng khi đã suy nghĩ nghiêm túc, chắc chắn sẽ cầu toàn. Đứa trẻ vẫn chưa được sinh ra, nhưng chắc hai mươi năm đầu tiên đã được cô ấy nghĩ tới.
Mặc dù không quan trọng có sinh con hay không, đôi lúc vẫn cảm thấy ghen tị.
Bản chất con người luôn tham lam những thứ bản thân không có.
Có lần đến nhà ông bà ngoại, tình cờ gặp được đứa con của người hàng xóm, một bé gái ba bốn tuổi. Bé chạy quá nhanh, vô tình té xuống đất. Đứa bé vô cùng tủi thân, ngẩng đầu lên nhìn Lục Thiều, nhìn hai bàn tay nhỏ bé rồi giơ về phía cô, bĩu môi "Ôm."
Trái tim ai mà không mềm nhũn khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh đó?
Lục Thiều lập tức cúi xuống bế đứa trẻ lên, phủi đất trên người em, xoa xoa đầu gối, xoa xoa bàn tay nhỏ bé.
"Đừng khóc, đừng khóc. Cô mua kẹo cho cháu nhé!
Trước khi kịp mua kẹo, mẹ của đứa trẻ đã đến và cảm ơn Lục Thiều.
Sau đó, đứa trẻ bị mẹ bế đi.
Lục Thiều đi về phía trước, nhìn lại, điều kỳ diệu là đứa trẻ đang nằm trên vai mẹ, em đang vẫy tay với Lục Thiều.
"Cô nhóc này dễ thương quá.
"Nếu cậu thích, chúng ta cũng sinh một đứa đi."
Nhiễm Ninh nghiêm túc nói, nhưng Lục Thiều lắc đầu.
"Nếu sinh con, chúng ta phải có trách nhiệm. Hơn nữa, tôi chỉ nhìn vào sự đáng yêu của con người khác, có lẽ khi sinh ra sẽ không dễ thương."
"Cái miệng vẫn cứng như vậy."
Vấn đề con cái tạm gác sang một bên.
Mãi đến hai năm sau, Bạch Lê sinh con.
Như búp bê nhỏ đang quấn tã, và người ta nói rằng làn da của trẻ sơ sinh rất hồng hào. Bác sĩ đỡ đẻ còn nói đứa trẻ này sẽ là một mỹ nhân trong tương lai. Khi trẻ sơ sinh có làn da đỏ, sau này sẽ rất trắng.
Trong thời gian ở cữ, Lục Thiều thì đang huấn luyện, ngày nào Nhiễm Ninh cũng đến, thứ nhất là để gặp Bạch Lê, trò chuyện với nàng, thứ hai là để gặp đứa bé.
"Mộc Nam thật sự rất ngoan."
Nhiễm Ninh đắm chìm trong khuôn mặt đang ngủ của em bé và không thể thoát ra được.
Nếu không phải vì đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, nàng thực sự muốn ôm và hôn lên.
Người phụ nữ trong thời gian ở cữ được đào tạo chuyên nghiệp. Chị Trương tình cờ phụ trách Bạch Lê, chị ấy đã hơn năm mươi tuổi, làm công việc này bảy tám năm. Lúc cho bú, chị ấy khen ngợi khi nhìn Bạch Lê.
"Mới chào đời nên chỉ cần sữa và nước là đủ rồi, không cần thiết phải thúc ép, những cái khác cũng không cần."
Sau khi cho bú, chị Trương vỗ nhẹ vào lưng để giúp em bé ợ hơi và giải thích một số biện pháp phòng ngừa trước khi rời đi.
Chị ấy vừa rời đi, Bạch Lê lập tức chỉnh lại áo, nhíu mày nhìn Nhiễm Ninh: "Cậu đang nhìn cái gì?
Nhiễm Ninh mỉm cười: "Bây giờ của cậu tốt hơn của tôi rồi."
Bạch Lê: "Bớt đi, chỉ trong một thời gian thôi, sớm muộn gì cũng phải quay lại như lúc trước."
Nhiễm Ninh: "Tôi đã thấy từ khi có con, cậu thường hay offline, Thương Nam cũng vậy."
Bạch Lê cười không nói gì, nhìn xuống đứa trẻ, lại nghe Nhiễm Ninh nói: "Mộc Nam rất ngoan, con bé không khóc hay quấy, ngay cả khi cậu mang thai, cũng không bị ốm nghén nhiều. Đứa trẻ này có tâm tình thật tốt. Tiểu Mộc Nam, dì là mẹ đỡ đầu của con nhé."
Nhìn thấy ánh mắt mong muốn của Nhiễm Ninh, Bạch Lê hiểu được hoàn cảnh. Họ là bạn bè lâu năm, những điều cần nói, chỉ cần nói ra.
"Cậu rất thích trẻ con, sao không tự mình sinh một đứa. Lần trước bà ngoại cậu đến thăm và hỏi chuyện sinh con. Thật ra có con cũng tốt, không phải để hoàn thành bổn phận gì cả. Đó chỉ là kết tinh của tình yêu, rất đẹp đúng không?"
Nhiễm Ninh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, khẽ lắc đầu.
"Lục Thiều không đồng ý."
"Cậu ấy không đồng ý cái gì?"
Nàng nói: "Không biết làm thế nào để giải thích với đứa trẻ trong tương lai."
Bạch Lê cau mày: "Cậu ấy suy nghĩ nhiều quá!"
Nói xong, Bạch Lê nắm lấy tay Nhiễm Ninh nhẹ nhàng lắc lắc: "Còn cậu, cậu nghĩ sao?"
Nhiễm Ninh dừng lại.
"Tôi muốn."
_____
(2)
Một bên thì muốn, một bên do dự, đến cuối cùng, đều là thuận theo tự nhiên.
Một mùa xuân nữa lại đến.
Tiểu Mộc Nam có thể vừa đi vừa bám vào tường, trong miệng bập bẹ nói, cô bé trông rất tự hào, tựa như muốn nói cho mọi người biết mình không chỉ có thể đi được, mà còn có thể nói chuyện sớm!
Thương Nam có một cô con gái rất ngoan ngoãn, cô yêu con gái mình lại càng yêu Bạch Lê hơn.
Nếu không có Bạch Lê, cô sẽ không có tổ ấm này.
Lục Thiều và Nhiễm Ninh trở thành mẹ đỡ đầu của đứa trẻ, những phong bao đỏ được họ gửi đến đặc biệt lớn. Lục Thiều thích trẻ con, nếu bế lên sẽ không thể bỏ xuống. Có thể nói đứa bé này đặc biệt quấn quýt với cô. Bạch Lê mắng cô, bảo tự mà đi sinh lấy một đứa.
Người này lập tức không lên tiếng, còn chạy sang phòng khác với đứa trẻ trên tay. Sự mất mát lóe lên trên mặt Nhiễm Ninh, Bạch Lê liếc nhìn Thương Nam, cô hiểu ý ngay, và đi tìm Lục Thiều.
Trong phòng em bé, Lục Thiều đang bế đứa trẻ. Trước đó cô không thể bế, vì em bé bận bú sữa, mắt cô nheo lại. Khi Thương Nam đi vào, em bé đã ngủ.
Lục Thiều đặt đứa trẻ lên cũi, chỉ đứng nhìn.
Cô thậm chí còn không biết rằng Thương Nam đã đi vào.
"Nếu thích như vậy, có thể sinh một đứa mà."
"Quên đi, tôi..."
"Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì, nhưng cậu có bao giờ nghĩ xã hội ngày càng phát triển không. Chúng ta bây giờ không còn là thiểu số nữa. Ngày đó, tôi đưa con đi tiêm phòng, đã gặp hai cặp khác, và nhân viên y tế không đối xử khác biệt, với mọi người đều rất thân thiện.
Thấy Lục Thiều không lên tiếng, Thương Nam nói tiếp: "Hơn nữa, cậu đã bao giờ hỏi Nhiễm Ninh có muốn sinh con chưa? Nếu nàng muốn, mà cậu vẫn như vậy chẳng phải là ích kỷ hay sao?"
Lục Thiều có chút kinh ngạc, "Sao bây giờ, cậu lại cởi mở vậy?"
Phải biết rằng trước đây, Thương Nam còn nghĩ nhiều hơn cô.
"Không phải nhìn tôi là thấy hay sao, cảm giác này thật tuyệt vời. Cậu chưa có con nên khó hình dung ra được, còn tôi..." Thương Nam hơi nheo mắt lại, nhìn cô con gái đang ngủ trong cũi, ánh mắt ấm áp sáng ngời, "Không gì có thể so sánh với đứa bé."
"..."
"Lục Thiều, sinh mạng rất thiêng liêng, và cậu sẽ hiểu điều đó khi có con.
Chỉ là đợi thêm hai năm nữa.
Hai năm sau, Lục Thiều thật sự cởi mở hơn, thật sự đã quyết định.
Gia đình quây quần bên nhau để bàn bạc về hai người họ.
Lục Thiều có ý để mình sinh, dù sao cơ thể của cô tốt hơn Nhiễm Ninh. Nhưng Nhiễm Ninh không nghĩ vậy, Lục Thiều là phi công, nếu cô mang thai, điều đó tương đương với việc cô không thể bay trong một năm rưỡi. Sau đó thể lực có thể bị suy giảm, giấy phép bay, chất lượng chuyến bay, đều là những vấn đề. Việc đào tạo phi công trong nước vốn không dễ dàng gì, Nhiễm Ninh không muốn Lục Thiều từ bỏ sự nghiệp mà cô yêu thích vì điều này, và nàng không muốn cô phải nghỉ hưu sớm.
Còn nàng thì khác, nàng không cần phải lo lắng về chuyện này. Bác sĩ và bà bầu không mâu thuẫn, nàng có thể thuê bảo mẫu. Lời nói của Nhiễm Ninh được hỗ trợ nhiều hơn về mặt lý thuyết, và cũng lấy Bạch Lê làm ví dụ, khi nàng ấy mang thai, cũng không cần làm việc nặng, và được nghỉ thai sản khi ngày dự định sinh sắp đến, Mộc Nam đang được nuôi dạy tốt như thế nào, mọi người đã nhìn thấy.
Nói đến đây, cả nhà lập tức không phản đối, mà trở nên hưng phấn, đặc biệt là người già hai bên. Họ nghĩ cuối cùng có thể nhìn thấy chắt của mình, cảm thấy cuộc sống không còn gì để hối tiếc.
Buổi tối, Lục Thiều không yên lòng, xoay người ôm lấy Nhiễm Ninh.
"Sẽ rất vất vả."
Nhiễm Ninh cũng ôm cô, xoa đầu cô và mỉm cười:
"Đổi lại sẽ rất hạnh phúc."
Khoảnh khắc đứa trẻ ổn định trong bụng mẹ, Lục Thiều trở nên phấn khích và nói rằng cô muốn lưu lại. Vì vậy cô cầm điện thoại di động lên và không ngừng chụp ảnh mọi lúc mọi nơi. Bộ nhớ của hai chiếc điện thoại đã lưu đầy ảnh. Cô rất ngạc nhiên khi thấy bụng của Nhiễm Ninh ngày càng lớn.
Lục Thiều mua một thiết bị để nghe nhịp tim của thai nhi. Mỗi ngày cô đều phải nghe trong bụng của Nhiễm Ninh, nói chuyện với em bé bên trong, thỉnh thoảng lại hát.
Nhiễm Ninh không thể nén cười, bịt miệng và không cho cô hát:
"Cậu hát dở quá, sẽ làm hư đứa nhỏ."
Lục Thiều không chịu, vừa hát, nước mắt vừa rơi xuống.
Nhiễm Ninh vội vàng nhìn cô.
"Có chuyện gì?"
"Tôi không biết, chỉ là tự nhiên thôi."
Rõ ràng Nhiễm Ninh mới là người mang thai, nhưng tâm trạng Lục Thiều lại có chuyển biến lớn. Có thể khóc mọi lúc, rồi cười sau khi khóc, nụ cười lúc ngớ ngẩn, lúc ngốc nghếch hoặc đau khổ.
Vào những ngày này, Bạch Lê thường đến gặp Nhiễm Ninh. Ánh mắt của người từng trải luôn sắc bén, Bạch Lê nhìn bụng Nhiễm Ninh và cảm thấy có gì đó không đúng lắm - Hỏi nàng:
"Cậu đã khám thai chưa?"
Nhiễm Ninh: "Ngày mai tôi sẽ đi, có chuyện gì vậy?"
Bạch Lê: "Không phải, tôi chỉ nghĩ sao bụng cậu to như vậy?"
Nhiễm Ninh: "Cậu có ý gì?"
Bạch Lê chớp chớp mắt: "Có thể là sinh đôi không?"
Nhiễm Ninh giật mình, và nhìn xuống bụng mình. Có lẽ bụng nàng to hơn phụ nữ mang thai bình thường thật, nhưng làm sao có thể?
"Không, sẽ không. Nào có thể như vậy được?
Ngày hôm sau, Nhiễm Ninh bước ra khỏi văn phòng bác sĩ với tờ báo cáo.
Lục Thiều nghiêng đầu nhìn nàng, cảm thấy vẻ mặt không đúng lắm, tim nhảy lên: "Có chuyện gì?"
Nhiễm Ninh không nói, đưa báo cáo cho Lục Thiều, để cô tự đọc.
Lục Thiều phải thừa nhận rằng tay cô đã run rẩy ngay khi cô ấy nhìn thấy nó, cô nhìn xuống và đọc kỹ.
Sau đó, cô sững sờ.
Nhiễm Ninh giễu cợt, nhìn cô ngốc trước mặt
"Cậu sẽ bận rộn hơn đó, còn phải nghĩ ra hai cái tên nữa."
Không có gì ngạc nhiên khi...
Lục Thiều lại khóc, đứng ở hành lang bệnh viện, khóc như một đứa trẻ.
Cô y tá trẻ đi ngang qua nghĩ có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lục Thiều ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên:
"Tôi vui quá!"
Mang thai mười tháng, khó khăn nhất vẫn là người mẹ.
Chăm sóc phụ nữ mang thai cẩn thận, còn chăm sóc phụ nữ mang song thai phải cẩn thận hơn nữa.
Chăm sóc Nhiễm Ninh bây giờ đã trở thành ưu tiên hàng đầu. Nhiễm Ninh về sống với ông bà ngoại. Gia đình đã thuê một bảo mẫu, nhưng Lục Thiều không thoải mái, chỉ cần có thể về nhà, cô sẽ chạy về ngay. Đôi khi, ngay cả khi đã quá muộn, cô vẫn phải đi về.
Nhẹ nhàng vào phòng ngủ.
Vừa bước vào, Nhiễm Ninh đã quay lại:
"Sao cậu ở đây?"
Nàng nói giọng mũi, như vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ.
Lục Thiều ghiền dỗ dành nàng, xoa đầu, bóp vai nàng, "Cậu ngủ đi, tôi sẽ bóp chân cho cậu."
Bàn chân Nhiễm Ninh bị sưng nặng. Vào mùa hè nàng có thể đi dép, nhưng nếu là mùa đông, chỉ có cách chịu đựng.
"Nhanh lên đi ngủ đi, cũng không còn sớm nữa.
"Uh-huh, được rồi, tôi biết rồi."
Lục Thiều trả lời, nhưng tay vẫn đang bóp chân cho nàng, hết lần này đến lần khác, cho đến khi người đó ngủ thiếp đi hoàn toàn, vẫn không dừng lại.
Cô thấy đau lòng, cô muốn giúp nàng chịu đựng những điều khó chịu này.
Bàn tay của Lục Thiều đặt lên cái bụng căng phồng của Nhiễm Ninh, cô lẩm bẩm:
"Con yêu, hãy ngoan ngoãn, đừng khiến mẹ mất sức, có được không? Nếu không khi sinh ra mami sẽ đánh đòn con.
Nhiễm Ninh khịt mũi.
Lục Thiều lập tức im lặng, nghĩ rằng mình đang quấy rầy nàng.
Đợi mãi không thấy nàng tỉnh dậy.
Lục Thiều lại không nhịn được cười.
Cô nghĩ thầm: Con ngoan, có thấy mẹ yêu các con thế nào chưa. Mẹ đã phải chịu nhiều vất vả như vậy, nhưng vẫn cố gắng không để mami đánh đòn các con.
Sau mười tháng mang thai thì ngày sinh đã đến.
Ngày Nhiễm Ninh sinh cũng là ngày quan trọng của lục Thiều.
Hôm đó, tình cờ cũng là ngày cô đi làm nhiệm vụ. Khi quay lại, đã nghe thấy Thương Nam nói bên tai.
"Nhiễm Ninh đã sinh"
"Cái gì!"
Lục Thiều vẫn đang nói với mọi người về độ cao của chuyến bay này và hét lên trong giây tiếp theo, sau đó chạy đến bệnh viện.
Cô nàng này giống như bị điên, Thương Nam không đuổi kịp, dùng hai tay ôm đầu gối, nửa cúi đầu nói với theo:
"Hai cô con gái đã được sinh ra."
Biết rằng cặp song sinh sẽ được sinh sớm hơn dự định, nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Khi Nhiễm Ninh bị đau bụng, là lúc ba giờ sáng. Lúc La Ngọc Thư và mọi người đưa nàng đến bệnh viện, miệng tử c ung mở hai ngón tay, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Để sinh được thì phải chờ mở rộng hơn, người vốn mạnh mẽ bây giờ đã rơi nước mắt.
Không phải là Nhiễm Ninh muốn khóc, chỉ là nàng không thể không ngã xuống. Nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nước mắt lúc này hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế của não.
Cơn đau kéo dài gần một đêm, cho đến bình minh nàng mới được chuyển vào phòng sinh.
Đau quá lâu, nhưng chỉ mất chưa đầy một giờ để sinh con.
Hai cô con gái lần lượt ra đời, bác sĩ bế đứa trẻ lên để cho người mẹ xem, và giới tính được báo cáo - Con gái.
Nhiễm Ninh vô cùng mệt mỏi, nhìn con gái rồi ngủ thiếp đi.
Lục Thiều vội vàng chạy đến bệnh viện:
"Mẹ! Nhiễm Ninh đâu?!"
La Ngọc Thư kéo cô chỉ vào phòng.
Khoảnh khắc Lục Thiều nhìn thấy, nước mắt rơi xuống.
Nhiễm Ninh nằm trên giường, trông có vẻ mệt mỏi, có hai em bé gái nằm bên cạnh. Cảnh tượng này giống như một giấc mơ, não của Lục Thiều suy sụp, mỗi khi tiến lên một bước, cô dừng lại một lát.
Mãi cho đến khi hoàn toàn đứng trước đầu giường, cô mới cúi người xuống.
Nhiễm Ninh dường như có cảm giác, đột nhiên mở mắt ra, tràn đầy hạnh phúc. Dù kiệt sức vẫn giơ tay sờ đầu Lục Thiều, đưa ngón tay vào mái tóc mềm mại, không kìm được, mũi lại bắt đầu chua xót:
"Cậu khóc cái gì?"
Lục Thiều nắm tay Nhiễm Ninh, che ngực.
"Cảm ơn, cảm ơn."
"Đồ ngốc."
Mặt trời đang chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, và hai người họ đang tỏa sáng rực rỡ, và họ đã lên chức.
"Cậu đã nghĩ ra tên cho con chưa?"
"Lục Thanh Hảo, Nhiễm Sơ."
____________
Kịch nhỏ 1:
Nhiễm Ninh thấy rằng cái tên được đặt cho con gái lớn của mình quá yên tĩnh. Nhưng từ nhỏ, đứa trẻ này không hề yên tĩnh chút nào.
"Lục Thanh Hảo, Lục Thanh Hảo"
"Cậu đang nói cái gì?"
Nhiễm Ninh đột nhiên kéo Lục Thiều lên, nghiêm túc nói: "Cậu có muốn đổi tên cho Thanh Hảo không?"
"Tại sao phải đổi? Không tốt sao?"
"Không phải là không tốt, quá yên tĩnh.
"Yên tĩnh không tốt sao?"
Nhiễm Ninh liếc nhìn cô, "Con gái Cậu yên tĩnh ở điểm nào?"
Khóe miệng Lục Thiều cứng đờ, "Vậy điểm nào không yên tĩnh?"
Lời vừa rơi xuống, Nhiễm Sơ từ phòng đồ chơi khóc chạy đến
"Mẹ..." giơ con búp bê trong tay lên.
"Chị tháo đầu búp bê của con"
Nhiễm Ninh cắn môi. Lục Thiều lập tức nhảy dựng lên,
"Để đó cho mẹ!"
Nhiễm Sơ được Nhiễm Ninh dỗ dành trong vòng tay, Lục Thiều đi đến phòng đồ chơi để gặp người kia.
Đôi mắt của cô bé nhỏ sáng ngời, trông rất giống với Nhiễm Ninh. Cô đang định đối phó với tiểu nghịch ngợm này, sau đó ý định này biến mất không còn dấu vết. Lục Thiều bước tới xoa đầu con gái.
"Tại sao con lại làm hư búp bê của em?"
Lục Thanh Hảo há hốc mồm "Tóc của búp bê xấu quá."
Lục Thiều dù có miễn cưỡng, nhưng giáo dục con cái vẫn là điều phải làm, với khuôn mặt nghiêm nghị cô nói:
"Con biết mình phải làm gì chưa?"
"..."
Lục Thanh Hảo có trí tuệ cảm xúc cao và học hỏi nhanh, nhưng cô bé thích tháo dỡ đồ chơi và không thể thoát khỏi nó. Nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thiều, cô bé sợ hãi, và ôm lấy Lu Qu bằng cánh tay trắng nõn và mềm mại của mình.
"Mami, mami đừng giận, con sẽ xin lỗi em."
Khi vào phòng ngủ, Nhiễm Sơ vẫn đang lau nước mắt, em sẽ không thể chơi búp bê trong vài ngày.
Lục Thanh Hảo nắm bàn tay nhỏ bé của em gái, lại nhìn Nhiễm Ninh, cái đầu nhỏ rũ xuống.
"Chị biết sai rồi." Nhiễm Sơ có tính cách tốt, ít khi tức giận và hiếm khi khóc, trừ khi đồ chơi bị hỏng, nhưng nước mắt đến rồi đi rất nhanh, mỗi lần Lục Thanh Hảo xin lỗi, em liền bỏ qua.
Lúc này, hai cô bé lại nắm tay nhau chơi đùa vui vẻ.
Sau đó, Nhiễm Ninh và Lục Thiều xem xét, suy nghĩ về nguyên nhân khiến Lục Thanh Hảo thích tháo dỡ đồ chơi. Sau khi nghĩ lại, Lục Thiều yếu ớt giơ tay lên: "Là do tôi."
Cô có sở thích tháo dỡ đồ đạc.
Lục Thanh Hảo cũng như vậy, hoàn toàn giống nhau.
Lục Thiều: "Trong tương lai, con bé có thể trở thành một kỹ sư hàng đầu về máy móc chỉ từ việc thích tháo dỡ đồ chơi."
Nhiễm Ninh: "..."
——
Kịch nhỏ 2:
Bạch Mộc Nam lớn hơn Lục Thanh Hảo và Nhiễm Sơ, nhưng cô bé lại không giống chị gái, làn da của cô bé trắng như sữa.
Theo lời của Bạch Lê, con bé không muốn ngủ trong phòng nữa, và đổ lỗi cho Thương Nam.
Đối với chủ đề này, Nhiễm Ninh và Bạch Lê trò chuyện rất nhiều- "Thanh Hảo và Sơ Sơ cũng vậy,
Lục Thiều cũng rất chiều chuộng, mỗi lần thấy nàng giơ tay lên, cô ấy liền chặn lại.
"Thương Nam cũng vậy!"
"Chúng ta thì nghiêm khắc, bọn họ chỉ biết chơi đùa."
"Đúng rồi, tức thiệt mà!"
Trước khi nói xong, nàng nghe thấy một tiếng trẻ con từ bên cạnh phòng Nhiễm Ninh. Nhiễm Sơ đứng ở cửa gọi mẹ, sau đó bật khóc. Trong tay em là hai con búp bê đã bị tháo bỏ tay và chân.
Nhiễm Ninh vỗ bàn.
"Lại là Lục Thanh Hảo!"
Bạch Lê không trì hoãn, vội vàng cúp video, đột nhiên dừng lại, cảnh giác.
Lạ thật. Sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?
"Mộc Nam, Nam Nam"
Không ai trả lời, rồi chuông cửa reo lên.
Bạch Lê mở cửa, Bạch Mộc Nam quấn một chuỗi côn trùng quanh cổ, ngẩng đầu lên.
"Mẹ, dây chuyền nè!"
Bạch Lê xù tóc "Bạch Mộc Nam!!"
____
Kịch nhỏ 3:
Bữa tiệc sinh nhật của con cái hàng xóm mời rất nhiều trẻ em, Bạch Mộc Nam, Lục Thanh Hảo và Nhiễm Sơ cũng được mời.
Mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Đứa nhỏ nhắm mắt lại ước nguyện, ngay lúc mở mắt ra, Bạch Mộc Nam đột nhiên nghiêng người về phía trước, thấy cô bé sắp thổi tắt ngọn nến trên bánh sinh nhật ngôi sao nhỏ trước mặt, Lục Thanh Hảo liền che miệng em lại.
Cô bé Tuy nhỏ nhưng rất khỏe mạnh, vì vậy Bạch Mộc Nam không thể đẩy ra được.
Cuối cùng, khi kéo tay ra được thì bánh sinh nhật cũng đã được chia.
Bạch Mộc Nam: "Lục Thanh Hảo, em đang làm gì vậy?!"
Lục Thanh Hảo khịt mũi, vẫy bàn tay nhỏ bé của mình: "Em là vì lợi ích của chị, nếu chị thổi nến trên bánh của người khác, mẹ chị sẽ đánh chết chị".
Ban đêm, Bạch Lê đi cùng Bạch Mộc Nam ra ban công, trên đ ĩa có một cái bánh nhỏ và một ngọn nến. Bạch Mộc Nam thổi một lần, Bạch Lê châm lửa một lần, lặp đi lặp lại cho đến khi Thương Nam trở về.
"Có chuyện gì?"
"Cô gái của chị bị Lục Thanh Hảo ngăn cản."
Sau đó kể với Thương Nam về bữa tiệc sinh nhật, Bạch Lê không tức giận, còn cảm thấy rất tốt, gãi gãi cái mũi nhỏ của con gái.
"Cuối cùng cũng có người trị được con rồi. Xem ra tiểu quỷ vương của thế giới hỗn loạn này sẽ phải thay đổi."
Bạch Mộc Nam há hốc mồm, "Em ấy cứ chờ đó, đến sinh nhật của em ấy để xem em ấy có thổi nến được không!"
Thương Nam sờ đầu con gái, vừa nói vừa đi vào phòng tắm: "Không được đầu hàng."
Bạch Lê trợn tròn mắt khi nghe lời này, lập tức đi theo:
"Chị nói cái gì?"
Thương Nam sững sờ, "Tôi nói cái gì?"
Bạch Lê: "Đầu hàng chuyện gì, ai đầu hàng ai?"
Thương Nam sững sờ một lát, lập tức phản ứng lại: "Uh, tôi không nói gì, tôi không nói gì cả!"
Bạch Lê -
Aha~
Có ý nghĩa ~
Đó là một ý tưởng tuyệt vời!
——
Tác giả có lời muốn nói:
Rất nhiều người dễ thương muốn nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của Nhiễm Ninh Lục Thiều và con gái. Trước đó, tôi đã không thể tiếp tục viết, bởi vì tôi rất do dự về việc ai sẽ sinh em bé. Dù là ai, tôi cũng có nguy cơ bị mắng (đề cập đến tình huống có con trong bài viết trước đây của tôi. Bất kể người nào sinh cũng không thể làm hài lòng hết mọi người. Tôi đã bị mắng đến mức tôi không dám viết cốt truyện của đứa bé). Vì vậy tôi đã do dự hoàn thành nó. Khi tôi đang sắp xếp tài liệu tối qua, tôi thấy một bản nháp được viết một nửa, vẫn miễn cưỡng xóa nó. Tôi quyết định không hối tiếc, tiếp tục viết cho xong. Chỉ cần là một cặp song sinh, dùng họ của cả hai người là được (Tôi thực sự thông minh).
_____
Editor: thấy bên Trung vì bỏ tiền ra đọc truyện nên mấy bả không hài lòng là chửi ác lắm. Cũng tội tác giả.