Tề Minh đem hài tử bế đến đại điện gặp vị hoàng đế kia. Trên đường đi, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về con người băng lãnh này. Vì sao ư? Đơn giản vì y đang bế trên tay môt hài tử khoảng chừng năm sáu tuổi và hơn thế nữa hài tử này trông thật lôi thôi. Y phục rách nhiều nơi, mặt mũi bẩn thỉu cùng bụi bặm dính đầy người vậy mà cư nhiên được vị vương gia lãnh nhãn vô cảm theo lời đồn ẵm trên người.
Ánh nhìn kì quái với mật độ ngày càng dày đặc, Tề Minh không khỏi nhíu mi. Hắn ngẩng đầu nhìn đám hạ nhân vô công rỗi nghề trong cung với ánh mắt nhìn nữa là ta móc mắt các ngươi ra. Đám hạ nhân nhanh chóng nhận ra ánh mắt có mức sát thương trí mạng kia liền cụp mắt xuống tiếp tục làm công chuyện của mình.
Nhanh chóng tiến đến đại điện, Tề Minh lập tức nhìn thấy Lôi Vũ. Y có chết cũng không quên được người này - vị huynh đệ đồng sinh với Huyền Vũ. Tề Minh không nhanh không chậm kêu đám hạ nhân của mình đi ra ngoài. Lôi Vũ thấy vậy cũng cho hạ nhân của mình lui ra. Không để Tề Minh nói, Lôi Vũ cướp lời:
- Tề vương gia có nhã hứng ghê! Cư nhiên đến đây gặp Lôi Vũ ta! Phải chăng nóng lòng muốn gặp Huyền Vũ của ta chăng!
Từ của ta được Lôi Vũ nhấn mạnh cố ý khẳng định chủ quyền của bản thân. Tề Minh khó chịu ra mặt, y thề rằng trời đất này ngoại trừ Huyền Vũ ra thì gã chính xác là khắc tinh của y. Lôi Vũ hắn luôn cướp tay trên tất cả mọi thứ của y lúc y còn bé. Cho đến tận bây giờ Huyền Vũ cũng chỉ tin tưởng gã chứ chưa lần nào đặt niềm tin vào y. Dù Tề Minh có làm nhiều thứ cho Huyền Vũ đi chăng nữa thì cũng không bằng một phần của Lôi Vũ. Điều này khiến y không cam tâm nên tận sâu trong đáy lòng luôn thầm ganh ghét với Lôi Vũ.
- Cái gì mà của ngươi! Vả lại ta cũng không gặp được người!
- Trên tay ngươi là... hài tử của mình sao? Ha ha ta không ngờ ngươi lại có hài tử như thế đó!
Từ khi Tề Minh bước vào thì Lôi Vũ đã để ý đến thứ nho nhỏ trên tay của y. Quả thực nếu đem đi gột rửa thì cũng không đến nỗi nào, bất quá hiện tại hài tử này có vẻ là đã ngất đi. Như vô tình mà cố ý trêu ghẹo Tề Minh lên Lôi Vũ mới nói vậy.
Nào ngờ câu nói sau khiến cho Lôi Vũ hắn một phen chấn động, tâm can sâu sắc co giật.
- Đây còn không phải đại hoàng tử con của Huyền Vũ. Ngươi nói vậy bằng không ta với Huyền Vũ có mối quan hệ thực thắm thiết nha!
Thực ra đây lại là một câu nói có chủ ý của Tề Minh. Y làm vậy là muốn sỏ mũi cái tên trước giờ luôn làm bộ dạng cao cao tại thượng trước mặt người khác, thủ đoạn trâm chọc sau lưng người khác và đặc biệt là y. Tuy nhiên đó là cách nhìn nhận từ một phía mà thôi!
Lôi Vũ khó chịu ra mặt, gã đập tay xuống bàn lớn giọng chửi mắng:
- Thật không ra gì! Hài tử này không bao giờ là nhi tử của Huyền Vũ. Hắn là tên có danh tính không minh bạch. Do một phi tần không biết xấu hổ cùng nam nhân khác hạ sinh. Hắn lẽ ra không được sinh ra, hắn lẽ ra nên chết từ cái ngày mà ả ta sinh hắn ra! Vì hắn khiến tâm tư Huyền Vũ rối loạn, cũng vì hắn mà khiến Huyền Vũ mấy đêm loạn mộng! Hắn là đứa con nghịch thiên không nên được sinh ra. Huyền Vũ chỉ cho hắn cái dang nhưng sẽ không màng đến hắn!
Thấy thái độ bất bình thường này của Lôi Vũ, Tề Minh có chút trấn động. Vì Lôi Vũ trước giờ dù có tức giận đến đâu thì sẽ chỉ tím tái mặt mũi mà chửi vài ba câu nhưng gã hôm nay lại tỏ ra vô cùng bực tức, gã lại còn chửi đứa trẻ này cùng những lời nói khó nghe. Y cúi xuốn nhìn đứa trẻ trong lòng, thầm nghĩ đến Huyền Vũ những lúc lâm vào trầm tư do biết mình bị thê tử cắm sừng. Cộng thêm với phản ứng vừa rồi của Lôi Vũ càng khiến y thêm mù quáng tin rằng đứa trẻ này là cội nguồn của mọi sự muộn phiền gây ra trên người của Huyền Vũ. Y lắc đầu trấn an lại bản thân, y quay ra nhìn Lôi Vũ nói:
- Hài tử này nếu ta đem đi thì Huyền Vũ sẽ ra sao?
Lôi Vũ cố lấy lại bình tĩnh nhưng trong giọng điệu vẫn có chút gì đó run run của sự tức giận, gã nói:
- Đem hắn đi chắc chắn Huyền Vũ đệ ấy sẽ chẳng thèm bận tâm! Mà không phải Huyền Vũ đệ ấy đến phủ của ngươi sao!
Bấy giờ Tề Minh mới để ý, phải rồi nếu Huyền Vũ đến phủ của y thì chắc chắn hai người họ sẽ đụng mặt nhau trên đường chứ nhưng tại sao lại không thấy.
Nhưng sau một hồi suy luận thì Tề Minh như nhớ ra điều gì, y lập tức cười trừ:
- Ha ha ta quên mất! Vì muốn gặp hắn mà ta đã đi đường tắt đến đây! Có khi nào Huyền Vũ đang đợi mong ta ở phủ thì sao!
Tề Minh cười tà mị quay đi, trước khi đi y còn nói:
- Có lẽ ta nên đem hài tử này qua đó một chuyến!
Tề Minh phất áo rời đi, y kéo theo đám thị vệ cùng mình đi theo. Tề Minh cấp tốc lên đường, y đi với tốc độ nhanh nhất để mau chóng gặp được ái nhân. Mà hài tử được y bồng về cũng tuỳ tiện được ném vào một góc của mã xa (xe ngựa) y sau khi nghe đến thân phận của hài tử này thì cũng không còn thấy có hảo cảm nào đối với hài tử nữa mà chỉ muốn đem hài tử này về chỉnh đốn, muốn hài tử này thay nương của mình trả nợ.
Nằm trong mã xa, trên đường đi lại với tốc độ nhanh như thế khó tránh khỏi việc rung lắc. Mã xa càng đi nhanh thì mật độ rung sóc càng mãnh liệt, hài tử nằm trong xe do vậy mà cũng bị sóc nẩy lên. Những vết thương cũ lẫn mới như vô ý cọ sát vào xe khiến nó rách ra một chút nhưng cũng đủ khiến hài tử trong xe cau mày tỉnh dậy.
Hài tử mở mắt, bên tai nghe được tiếng ngựa hí, tiếng gió thổi cùng những tiếng chim bay toán loạn. Cơ thể đau đớn từng hồi, ngồi trong mã xa hài tử có cảm giâc như ngồi trên một bàn đầy kim nhọn, mỗi một lần xe chuyển động là một lần cơ thể đau đớn. Mặc dù đau đớn là vậy tuy nhiên ánh mắt kia vẫn chỉ nhìn về một phía, nhìn về nơi có nam nhân anh tuấn với khí phái uy nghiêm kia.
Bất chợt Tề Minh ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt y là đôi con ngươi trong sáng thánh thiện. Đôi con ngươi này đang nhìn y với cặp mắt đầy mê luyến.
Tề Minh cất giọng phá tan đi bầu không khí yên tĩnh:
- Ngươi nhìn đủ chưa?
Hài tử giật mình quay sang chỗ khác không dám nhìn trực diện vào mặt nam nhân trước măth mình. Hài tử cất giọng:
- Ách... cái này... xin lỗi... Chỉ là vô tình lướt qua mà thôi!
Tề Minh cũng không nói gì thêm, không gian cũng chính vì thế mà dần lại chìm dần trong yên lặng. Chỉ duy có đôi con ngươi của ai kia vẫn một nam nhân tiêu sái mà thôi!