Hãy Vì Ta Mà Một Lần Rơi Lệ

Chương 15: Thật khó hiểu được bản thân




Sáng sớm ngày hôm sau, nam hài tỉnh lại với ánh mắt vô hồn. Dường như bé đã hoàn toàn khép kín trái tim của mình. Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn vậy mà ánh mắt kia của bé như nhìn ra xa xăm mà không có điểm dừng. Tề Minh thấy nam hài trở nên như vậy thì trong lòng không khỏi xót xa. Y đã mời thái y đến để kiểm tra rồi nhưng tất cả các thái y được mời đến đều lắc đầu và nói không thể tìm ra được loại bệnh này, và có khả năng đây là do tâm bệnh mà thành và phải tìm được nút thắt gây ra việc này. Mà Tề Minh căn bản là không biết một tí ti gì về nam hài này cả.

- Này tiểu tử... ai... có gọi thì ngươi cũng sẽ không đáp lại ta!

Nhìn bé nằm bất động trên giường mình y có chút thắc mắc, tại sao hài tử này lại chỉ sau một đêm hoá thành kẻ ngốc như vậy? Nam hài thật sự rất kì lạ, có những lúc khiến y dao động, có lúc lại khiến y bực tức không nên lời. Và bây giờ lại khiến y có chút lo sợ mất mát không rõ lí do.

Bé nằm đó không nói cũng không rằng ánh mắt lại trông thật kì lạ, nhìn thế nào cũng chỉ thấy như một kẻ vô hồn. Trước sau dù y có làm mọi hành động như thế nào thì bé cũng chỉ giữ nguyên một bộ dạng, y chọc cười bé thì bé cũng như kiểu ngó lơ y đi, y nói muốn phạt bé nhưng bé cũng như không có việc gì mà nằm bất động ở đó!

Chán nản, y tiến lại đỡ bé dậy đưa tay bắt mạch cho bé. Vốn là người học võ nên y đã thử dùng nội lực vốn có của mình thử xâm nhập vào bên trong bé. Y thấy được nội lực trong cơ thể yếu ớt so với những hài tử cùng trang lứa có khi còn yếu hơn rất nhiều. Cơ thể lại còn bị bầm tím đủ chỗ, có cả vết máu đã khô cùng với những vết sẹo trông đến ghê người. Nó có vẻ như đã khá lâu rồi chứ không phải là bị mới gần đây. Những vết thương kia có thể là bé bị từ trước khi đến đây, cũng có cả những vết thương mới đang trong quá trình đông máu.

Y ôm trán cảm thán, sao hài tử này vẫn sống được cho đến bây giờ vậy nhỉ!

Bỏ mọi thứ qua một bên, Tề Minh đích thân xuống nước phân phó đám hạ nhân kia giúp bé xử lí vết thương, không những thế y còn ngồi ngay bên cạnh để xem xét tình hình. Mà hình như bé đã thực sự mặc kệ thế giới ngoài kia có như nào mà bé vẫn một bộ dáng thờ ơ lãnh ngơ tất cả.

Ai có phải bé đã chịu quá nhiều thươnh tổn hay không? Mà y sao vậy này, cái cảm giác lồng ngực khó chịu này là sao? Không quản nữa, y mặc kệ bé vậy, ra ngoài cửa hóng gió cho bớt khó chịu một chút chứ ở trong này có chút khó thở.

Y vốn định bụng sẽ xem mấy người kia giúp bé băng bó, nhưng thấy cái ánh mắt vô tiêu cự kia của bé lại khiến y có những đợt cảm xúc thất thường thật khó nói nên y lại quyết đinh rời đi, lát nữa quay lại sau vậy!

- Ngươi thấy không tâm tư là thứ khó đoán nhất! - Nữ nhân 1.

- Sao ngươi nói vậy? - Nữ nhân 2.

- Nhá, ngươi xem trước không phải Bản Bản rất yêu Bự Bự sao? Vậy mà từ khi Tư Tư đến Bản Bản liền quay sang yêu Tư Tư liền kìa! - Nữ nhân 1 nói tiếp.

- Công nhận a, ngươi coi kìa Bản Bản giờ toàn vờn quanh Tư Tư thôi! Ngươi nghĩ Bự Bự có vì vậy mà giận không? - Nữ nhân 2.

- Ta thấy là không gì trước giờ Bự Bự đều không có thân thiết với Bản Bản, ta thấy từ đầu chỉ có mỗi Bản Bản là cứ cuốn lấy Bự Bự thôi! Có khi giờ Bự Bự rất cao hứng khi Bản Bản đi với Tư Tư đó! - Nữ nhân 1 nói.

Mà cái người nào đó định bụng đi dạo kia lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai nữ hạ nhân trong phủ mà đâm ra suy nghĩ một hồi. Y thấy có nét gì đó giống... rất giống với mình. Tề Minh len lén nhìn xem hai nữ nhân kia ruốt cuộc là ai và ăn phải gan gì mà lớn đến vậy lại dám đem hoàng đế cùng vương gia cao cao tại thượng như y đặt cho một cái tên kì quái đến như vậy! Thế là y không nói nhiều lén nhìn qua đám cây cối rậm rạm thì bắt được hai nữ nhân có gương mặt ưa nhìn đang ngồi chăm chú nhìn ba con mèo một lông đen, một lông vàng và một lông trắng.

Con mèo lông đen đang không ngừng quấn lấy con mèo lông trắng mà kêu ngao ngao vui vẻ. Con mèo trắng kia lại không có biểu hiện gì cho thấy sự chán ghét, chỉ là ngoan ngoan mặc mèo đen vờn qua vờn lại. Cách đó không xa con mèo lông vàng hời hợt nhìn lại, nhìn thế nào cũng thấy mèo vàng không quan tâm gì đến hai bé mèo kia. Y nhìn cũng biết được Bự Bự kia chính là con mèo vàng, còn Bản Bản và Tư Tư lại là một trong hai con mèo kia đang vờn nhau.

Y thần người ra... liệu có phải Tề Minh y cũng như vậy? Y chỉ là chưa xác định rõ trái tim của mình mà thôi. Y biết mình không phải đại nhân đại lượng gì mà đem hài tử kia về nếu là những đứa trẻ khác thì y sẽ không thèm quan tâm, nhưng ở bé y tìm thấy được gì đó quen thuộc. Y rất muốn bảo bọc bé... nhưng mà lí trí lại không nghe lời của trái tim khiến nó loạn nhịp. Vậy trước giờ thứ tình cảm lạ lùng đối với Huyền Vũ là gì? Là ái tình? Là tình thương? Hay nó là một cái gì đó gần với dạng đó?

Y bắt đầu cảm thấy không hiểu được bản thân mình, không hiểu được mình dạo này là bị làm sao nữa.