Đó là lần đầu tiên trong đời Thượng An Quốc biết, cái gì là điên cuồng đố kỵ.
“Một người cái gì cũng không bằng mình, mà mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn
hắn cướp đi thứ bản thân yêu thích nhất.” Thượng An Quốc nhắm mắt lại,
nhẹ giọng hỏi, “Quý Thừa, nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?”
Quý Thừa
liếc mắt với Diệp Nghi, đáp: “Có lẽ sẽ ép cô ấy ở lại, có lẽ sẽ thả cô
ấy đi, nhưng bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không hủy hoại cô ấy.”
“Cậu cảm thấy tôi hủy hoại bà ấy à?” Thượng An Quốc bỗng trợn mắt, “Không,
là Quý Phong hủy hoại bà ấy, còn có Phương Huệ Lan, hai người họ cùng
nhau hủy hoại Hàn Y!”
***
Sự xuất hiện của Phương Huệ Lan
khiến Thượng An Quốc có được đồng minh. Trong một buổi tiệc rượu, Phương Huệ Lan để ý đến Quý Phong. Nhà họ Phương và nhà họ Quý môn đăng hộ
đối, người lớn hai bên luôn mong cuộc nhân duyên này được tác thành.
Nhưng Quý Phong lại một mực từ chối: “Cô Phương, thật xin lỗi, tôi đã có người muốn kết hôn rồi.”
Phương Huệ Lan từ bé đến lớn chưa từng nếm qua mùi vị của sự cầu mà không
được. Mà khi bà ấy biết tình địch là Hàn Y, cảm giác bất lực lại càng
sâu, xúc cảm mang tên ganh ghét cứ thế mọc rễ nẩy mần, xâm nhập vào từng tế bào. Chính là có người còn vượt trội mọi mặt hơn cả bà. Xinh đẹp hơn bà, giàu có hơn bà, được nhiều nhiều yêu mến hơn bà.
Nhưng chỉ
sau vài ngày ngắn ngủi, tin tức gia đình Hàn Y gặp chuyện không may đã
gây chấn động cả Macao. Ngoại trừ Hàn Y, mọi người trong nhà họ Hàn đều
chết hết trong một vụ tai nạn giao thông.
Thời điểm người ta còn
khóc lóc, Phương Huệ Lan lại nhìn ra có điểm kỳ lạ. Trong một bữa tiệc
từ thiện không lâu sau đó, Thượng An Quốc nói với bà một câu không đầu
không đuôi: “Nếu người thân của Hàn Y không còn, cô còn không nắm được
Quý Phong, vậy thật quá vô dụng.”
Lúc đó, bà phái người đi tìm
hiểu xung quanh, nhanh chóng tìm được Thượng An Quốc trong một quán bar: “Chuyện của gia đình Hàn Y là do anh làm?”
Thượng An Quốc không
đáp, chỉ lắc lắc ly rượu vang, khóe môi nhếch lên: “Người nhà Hàn Y bạc
phúc, giữ không được tiền tài. Cô Phương trông rất giống với người có
phúc.”
Phương Huệ Lan bị ông ta nhìn đến lạnh gáy, nhưng cũng
không chịu yếu thế, kiên trì đáp: “Đó là đương nhiên. Anh nói vậy là có ý gì?”
“Tôi là suy nghĩ giúp cô Phương.” Thượng An Quốc ngửa ly
rượu, uống một ngụm, “Người nhà Hàn Y gặp chuyện không may, Quý Phong
đối với cô ấy một bước không rời, cứ tiếp tục như vậy, hai người họ sẽ
tách không ra. Cô Phương nếu còn muốn có cơ hội, phải tự mình tranh
thủ.”
Phương Huệ Lan nhìn ông ta hồi lâu, hỏi: “Vậy còn anh?”
“Đương nhiên là hợp tác với cô rồi, theo nhu cầu của cô.” Thượng An Quốc vẫy tay, người phục vụ bưng đến ly rượu khác.
Thượng An Quốc nhét nó vào tay của Phương Huệ Lan, chạm ly cùng bà: “Dốc sức
sử dụng ưu thế của người phụ nữ đi. Người mất tất cả hay được tất cả,
đều dựa vào một ý niệm của cô.”
Vì thế, Phương Huệ Lan liền thành
bạn thân của Hàn Y. Vào một buổi chiều nọ, hai người hẹn nhau ở biệt thự ngoại thành của nhà họ Phương, Hàn Y đến nơi đó, lại chỉ thấy có mỗi
mình Thượng An Quốc.
Sau đó, không còn người nào biết được tung tích của bà.
***
Mọi âm thanh đều im lặng. Trong phòng khách rộng lớn, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Quý Thừa nhìn chằm chằm cây súng màu đen trên bàn trà: “Còn hai câu hỏi
nữa, là chúng ta có thể kết thúc.” Anh nhấn mạnh từng chữ, “Câu hỏi đầu
tiên, mẹ tôi, ông giết mẹ tôi khi nào?”
“Ai nói tôi giết bà ấy?
Tôi là muốn sống hạnh phúc bên bà ấy!” Thượng An Quốc đứng đó, hai tay
vỗ mạnh cửa tủ: “Nhưng ai biết bà ấy đã mang thai rồi! Tôi đã sớm muốn
lật đổ cậu! Đều là do Phương Huệ Lan ngu xuẩn kia, phát hiện mình không
chiếm được trái tim của Quý Phong, liền mất đi lý trí, đáng lẽ không nên gọi cậu về báo thù lại chúng! Nếu không có bà ta, tôi đã không ra nông
nỗi như hôm nay!”
Phương Huệ Lan muốn Hàn Y phải chính mắt thấy
tất cả. Ảnh cưới trong hôn lễ của bà ấy và Quý Phong, cảnh tượng con
trai bị người ta bắt đi, chi tiết cuộc sống gia đình họ, tất cả đều được chụp lại thành một tập ảnh, đưa đến tay Hàn Y.
Thượng An Quốc chỉ thờ ơ nhìn qua. Ông ta không tin Hàn Y có thể kiên trì được nữa. Quý
Phong đã phản bội lại bà, sớm muộn gì cũng có ngày bà nghĩ thông suốt,
sớm muộn gì cũng có một ngày bà hiểu được, Thượng An Quốc ông mới là
người xứng đôi với bà.
Tinh thần của Hàn Y chính là bắt đầu từ lúc đó mà thất thường. Đầu tiên bà dần mất đi khả năng biểu cảm, sau đó
giữa đêm khuya tĩnh mịch đột nhiên khóc la quậy phá.
Mới đầu
Thượng An Quốc nghĩ, bà chỉ vì mất con mà chịu đả kích. Như vậy, để bà
sinh thêm một đứa con nữa, là con của hai người họ. Cũng chính vì chuyện này, đã hoàn toàn đẩy Hàn Y đến bên bờ sụp đổ.
Bà oán hận Thượng
An Quốc, càng thêm oán hận con của hai người. Bà bắt đầu đi lên chỗ cao
nhất có thể, sau đó liều mạng nhảy xuống; hoặc là cả ngày không ăn không uống, cố ý đập đầu vào cạnh bàn. Đến cuối cùng, Thượng An Quốc không
thể không sai người cột bà vào giường, cho đến khi đứa bé chào đời.
“Sau khi em gái cậu ra đời, bà ấy dường như cành lúc càng hồi phục bình
thường, tôi cũng lơ là cảnh giác.” Thượng An Quốc hãy còn cười cười,
“Cho đến một ngày nọ, bà ấy cầm lấy khẩu súng trên bàn kia, dùng nó chỉa vào tôi.”
Quý Thừa ngồi yên như phỗng, dường như đang nhìn cây súng đen ngòm trước mặt kia, chậm rãi nói: “Vậy sao ông lại không chết?”
“Bà ấy bắn tôi ba phát, tiếc là không trúng chỗ hiểm. Trước kia có người
đến, bà ấy chỉa súng vào chính mình, bắn trúng chỗ hiểm.” Thượng An Quốc thản nhiên nói, “Câu hỏi đầu tiên tôi đã giải đáp xong rồi, hiện giờ sẽ trả lời cậu câu hỏi thứ hai. Thực ra thì cậu không nói, tôi cũng biết
cậu muốn hỏi gì.”
Quý Thừa không tiếp lời, chỉ chậm rãi vươn tay, cầm lấy cây súng đó, cạch, đạn đã lên nòng.
“Quý Thừa…” Diệp Nghi ngồi chết trân tại chỗ, ngay cả tay cũng không động đậy được.
Thượng An Quốc lại làm như không biết, bình tĩnh nói tiếp: “Thực sự cậu đã
đoán ra được rồi, phải không? Niệm tình hai đứa là anh em, từ nhỏ đến
lớn, tôi đều cho nó ở bên cạnh cậu. Mỗi ngày cậu nhìn nó lấy lòng cậu,
tiếp cận cậu, trong lòng cậu lại giờ giờ phút phút tính kế làm thế nào
khiến nó lầm lạc, lợi dụng nó, cuối cùng đẩy nó vào vực sâu. Quý Thừa,
cảm giác này thế nào?”
Diệp Nghi hoắc mắt đứng bật dậy. Bởi vì
dùng sức quá mạnh, các đốt ngón tay đều kêu lên răng rắc: “Thượng An
Quốc… hai người họ là anh em, ông lại có thể… rốt cuộc ông có phải là
con người hay không?”
“Con bé thật đáng thương, nhưng chuyện này
phải trách tôi à? Ngay cả mẹ ruột của nó còn không thương nó, còn bởi vì sự tồn tại của nó mà muốn giết tôi, tôi để nó ở bên cạnh anh trai nó,
không phải đã vô cùng thấu tình đạt lý hay sao?”
Thượng An Quốc
nghiêng người dựa vào cánh cửa tủ bên cạnh, vô thức kéo ngăn kéo: “Nghe
nói lúc nó chết, các người đều ở bên cạnh trơ mắt nhìn nó chết, không ai cứu nó hết. Nếu nói là độc ác, các người với tôi có gì khác nhau? Bản
tình con người vốn ác mà, tôi ác, mẹ cậu cũng ác, con Vi cũng ác, hai cô cậu cũng ác thôi. Yêu mà không được, chỉ có thể lấy hận mà báo. Cậu nói xem, mẹ cậu nhìn thấy kết cục hôm nay của cậu, bà có hài lòng không?”
“Thượng An Quốc.” Quý Thừa cúi đầu, cẩn thận luồn ngón trỏ vào phần cò súng,
“Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, nên xưa giờ ông đã làm nhiều chuyện ác, thì tôi cũng chỉ muốn dùng pháp luật để trừng trị ông. Tôi không
muốn vì ông, mà bản thân cũng bị kéo vào. Nhưng hiện tại, tôi đổi ý rồi. Chuyện mẹ tôi chưa làm xong, tôi phải hoàn thành thay bà.”
Anh chậm rãi đứng lên, giương mắt, đáy mắt tối đen lạnh băng: “Thượng An Quốc, hôm nay, tôi phải đích thân giết ông.”
Kịt, một tiếng động cực nhỏ, Quý Thừa giật chốt bảo hiểm.