Diệp Nghi nhìn chằm chằm Thượng An Quốc, cười nhẹ nói: “Có người chờ
Quý thị phá sản, chờ vô cùng vất vả rồi. Bác nói có đúng không, bác
Thượng?”
Mọi tiếng động như ngừng lại. Trong phòng họp, từng ánh
nhìn như sóng mây quỷ quyệt, có người nhìn chằm chằm Thượng An Quốc, có
người thì nhìn chằm chằm Diệp Nghi, còn có vài người nhìn bà Quý, nhưng
càng nhiều hơn những ánh nhìn cứ đảo qua đảo lại giữa họ.
Mắt Thượng An Quốc tối lại: “Cô Diệp đúng là thích nói đùa.”
“Nói đùa à?” Diệp Nghi chống cằm, đầu nghiêng nghiêng: “Có lắm người đợi xem trò cười của Quý thị đấy, cớ gì bác Thượng phải phủ nhận sự thật.”
Sắc mặt Thượng An Quốc càng lúc càng khó coi. Nhiều người trông chờ Quý thị xảy ra vấn đề là đúng, ông vội vã phủ nhận, quả thực có hơi giấu đầu
lòi đuôi.
Diệp Nghi cũng không đợi ông thanh minh, trực tiếp mở
văn kiện trước mặt ra: “Tôi còn nhớ, dự án vay tiền của Thượng thị, là
được thông qua dưới tình huống Quý Thừa vắng mặt tại cuộc họp hội đồng
quản trị. Hiện giờ tôi muốn hỏi một chút, đáp ứng với điều kiện hà khắc
như vậy của Thượng thị, lúc ấy các vị nghĩ gì?”
Lật giở tài liệu,
cô nói: “Lỗ hổng tài chính của Quý thị là lâu dài, kỳ hạn mượn tiền của
Thượng thị lại chỉ có một tháng ngắn ngủi. Thời điểm chấp nhận vay tiền, chắc các vị đã biết, Quý thị không có khả năng xoay sở ra số tiền đó
trong vòng một tháng. Nhưng mặc dù vậy, đề án này vẫn đươc thông qua.
Chẳng lẽ, các vị đối với chuyện này đã có đối sách khác?”
Thành viên trong hội đồng quản trị nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào.
Bà Quý cười lạnh: “Chẳng lẽ cô Diệp đây đã quên, lỗ hổng hai mươi triệu
kia là làm sao mà có? Cũng đúng, hình như là họ Diệp âm thầm đâm sau
lưng, làm cái gì mà thanh tra sòng bạc, ngay sau đó lại rút lại lời hứa
cho chúng tôi vay tiền, mới khiến Quý thị rơi vào tình cảnh như hiện
nay! Nếu không phải đến đường cùng, ai lại muốn chấp nhận điều kiện khắc khe đó?”
“Cho nên, bác gái cũng biết điều kiện cho vay tiền của
Thượng thị hà khắc sao?” Diệp Nghi như cười như không, lại nói: “Bác
Thượng là thành viên hội đồng quản trị của Quý thị, dưới tình huống biết rõ không thể quay vòng tiền được, đưa ra điều kiện trong một tháng phải trả hết, đây được gọi là hành vi gì? Sao thế nào tôi cũng cảm thấy,
Thượng thị là muốn mượn số tiền này, cố ý hãm hại Quý thị phá sản vậy?”
Lần này lại đưa đến náo nhiệt. Diệp Nghi biết, mình đã đâm trúng chổ hiểm
rồi. Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch mà cô đã bàn bạc với Lý Hằng:
ly gián.
Mục đích Thượng An Quốc cho vay tiền vô cùng rõ ràng: nắm giữ Quý thị. Nếu ông ta thật sự muốn giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không đưa ra kỳ hạn trả tiền hoàn toàn không có khả năng thực hiện.
***
Lý Hằng đã phân tích như vậy: “Thượng An Quốc đã sớm tính toán hết rồi, kỳ hạn một tháng, Quý thị chắc chắn không trả tiền được, đến lúc đó nếu
không muốn phá sản, chỉ có thể tiếp tục tái cấp vốn.”
Diệp Nghi
hiểu ra: “Đến hạn mà Quý thị vẫn chưa trả tiền, Thượng An Quốc sẽ đề
nghị tái cấp vốn, miễn trừ nợ nần, nhưng đổi lại, yêu cầu số tiền tương
ứng đó xem như Thượng thị đầu tư vào, có cổ phần trong Quý thị!”
“Đúng vậy.” Lý Hằng gật đầu, “ Như thế, tất cả ban quản trị của Quý thị, bao
gồm cả bản thân cậu chủ, đều phải dâng tặng một phần cổ phần trong tay
cho Thượng thị. Theo giá trị tương đương với hai mươi triệu đô, quyền
điều hành của Quý thị hơn phân nửa phải thuộc về Thượng An Quốc.”
“Thật thâm độc mà.” Diệp Nghi cười lạnh, “Bẫy này đến bẫy khác, nhìn như ra
tay giúp đỡ, thực tế là ngầm hại. Thượng An Quốc thủ đoạn thật hay.”
“Thành viên ban quản trị cũng không phải lũ ngốc, ai cũng không muốn để cổ
phần công ty thất thoát không công.” Lý Hằng thở dài, “Nhưng họ cũng hết cách, bà Quý và Thượng An Quốc chắc chắn đã sớm ngầm đạt thành thỏa
thuận rồi, lúc ấy cậu không ở đó, người khác lại có ít cổ phần, mặc dù
đã nhìn ra, nhưng chỉ có thể giận mà không dám nói gì. Cô, sự tức giận
của ban quản trị, chính là cơ hội của chúng ta.”
***
Hiện
tại, Diệp Nghi dứt khoác đâm thủng cánh cửa sổ giấy này. Vì thế, cô liền cùng với các thành viên khác trong ban quản trị đứng vào phe đối lập
với bà Quý và Thượng An Quốc.
So với Thượng An Quốc muốn thâu tóm
lợi ích của Quý thị về nhà họ Thượng, thì vấn đề thân phận của Diệp Nghi liền có vẻ chẳng mảy may quan trọng. Quả nhiên, họ không còn cân nhắc
đến chuyện thân thận họ Diệp của cô nữa. Toàn bộ ánh nhìn của ban quản
trị đều lặng lẽ hướng về Thượng An Quốc, chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Thượng An Quốc cười xòa: “Cô Diệp đúng là xử oan người tốt. Hai mươi triệu đô
không phải là con số nhỏ, Thượng thị cũng là chắp vá lung tung, mượn món nợ lớn bên ngoài, mới có đươc số tiền này để Quý thị chữa cháy. Người
ta cho tôi kỳ hạn cũng chỉ có một tháng, tôi muốn để Quý thị thư thả
cũng không có cách nào. Trong chuyện này, tôi cũng gánh chịu mạo hiểm
rất lớn mà.”
“Đúng là lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ sói!” Bà
Quý ở bên cạnh phụ họa theo, “Nếu Thượng thị không đem số tiền này ra,
một tháng trước Quý thị đã phá sản rồi. Hiện giờ tốt xấu gì cũng tranh
thủ được thời gian một tháng, oán giận người cho vay, đây là gia giáo
của họ Diệp chăng?”
“Gia giáo của họ Diệp, chính là không thể quên tổ quên tông.” Diệp Nghi nhìn thẳng vào bà Quý, chậm rãi nói, “Hiện giờ tôi là đại điện cho con gái tôi mà lên tiếng, nó mang họ Quý. Bác gái,
bác là đứng về bên kia à?”
Bà ta bị nghẹn đến đỏ mặt tía tai.
Thượng An Quốc lại tỉnh bơ như không: “Hiện tại không phải lúc để thảo luận
trách nhiệm. Quá khứ đã qua đều là chuyện đã định rồi, bất luận có vừa
lòng hay không, hợp lý hay không, giấy trắng mực đen đã ký, đều phải
tuân thủ. Tôi còn chờ Quý thị trả nợ để còn mang trả người khác, bằng
không Thượng thị cũng phải phá sản, cô Diệp, đừng làm tôi khó xử.”
“Hửm?” Diệp Nghi lơ đãng nói, “Không trả số tiền này, Thượng thị sẽ phá sản sao?”
Mắt Thượng An Quốc có một thoáng ngưng trệ, nhưng ông ta lập tức lấp liếm:
“Cô Diệp đúng là thích nói đùa. Cũng không đến mức phá sản, nhưng phiền
toái sẽ không nhỏ đâu.”
Diệp Nghi nhìn kỹ ông một lát, thản nhiên
chuyển mắt: “Chỉ là, hiện tại Quý thị quả thực không đào đâu ra tiền.
Bác Thượng, bác có đề nghị gì không?”
Khóe môi Thượng An Quốc hiện lên nụ cười: “Tôi đồng ý cấp vốn. Nếu Quý thị đồng ý dùng cổ phần đổi lấy…”
“Đợi đã.” Diệp Nghi cắt lời, “Bác là muốn bỏ quyền chủ nợ, đổi lấy cổ phần
của Quý thị? Nếu như vậy, bác vẫn không lấy được tiền đâu. Chẳng phải
bác mới vừa nói, Thượng thị đang đợi tiền mặt để trả nợ sao? Giờ lại
không cần tiền mặt nữa à?”
Thượng An Quốc tự biết lỡ lời, nhất
thời không nói được gì. Diệp Nghi cười cười, nói: “Cho nên, đề nghị này
không thể được, tôi có một đề nghị khác, mọi người có muốn nghe hay
không?”
***
Một giờ sau.
Diệp Nghi mặt không chút thay đổi ngồi vào trong xe: “Quay về bệnh viện.”
Lý Hằng vẻ mặt căng thẳng: “Cô, sao rồi?”
Diệp Nghi chậm rãi nở nụ cười: “Thông qua rồi.”
“Thật sao?” Lý Hằng án ngực, “Ban quản trị đồng ý bán sòng bạc sao? Thật sự
là quá tốt rồi! Cô chủ, cô thuyết phục họ thế nào vậy?”
“Chỉ là
theo lời chú nói thôi, ly gián. Ban quản trị đã sớm nhìn ra, bà Quý và
Thượng An Quốc có âm mưu gây rối, hôm nay nói toạc việc này ra, mọi
người liền công khai đứng về một phe. Chỉ cần là thứ bà Quý và Thượng An Quốc muốn, người khác sẽ phản đối. Cổ phần của họ nhiều thật, nhưng
cũng không thể vượt qua khi mọi người góp lại cùng nhau.”
Lý Hằng
gật đầu: “Trước mắt Quý thị chỉ có ba con đường để đi, tặng cổ phần cho
Thượng An Quốc, bán đầu tư ở Đại Lục, hoặc là bán đi sòng bạc. Thượng An Quốc đã có suy nghĩ muốn tăng số cổ phần trong tay từ lâu, bà chủ thì
chỉ mong bán đầu tư ở Đại Lục đi, quay về kinh doanh sòng bạc. Thành
viên ban quản trị thì đối nghịch với họ, tự nhiên sẽ không chọn hai con
đường kia, kết quả liền như chúng ta mong muốn, lựa chọn bán đi sòng
bạc.”
“Đây cũng chính là nguyện vọng xưa nay của Quý Thừa.” Cụp mi ngã lưng về sau, “Anh ấy không thích kinh doanh sòng bạc, luôn muốn
thoát khỏi nó, trở về làm ăn ngay thẳng. Tôi sẽ giúp anh ấy toại
nguyện.”
Lý Hằng im lặng hồi lâu không nói gì. Lát sau, ông mới
nặng nề lên tiếng: “Cậu mà tỉnh lại nhìn thấy được, nhất định sẽ rất
vui.”
Ngực Diệp Nghi bỗng dưng co thắt, ngột ngạt sinh đau. Cô đưa tay lên xoa xoa, hít thật sâu vào: “Lý Hằng, chúng ta phải thành công.”
Lý Hằng ngồi thẳng lưng lên:”Cô chủ là nói… tình trạng tài chính của Thượng thị?”
“Đúng.” Diệp Nghi đáp, “Từ phản ứng của Thượng An Quốc cho thấy, lần này ông ta vì để khống chế Quý thị, quả thự đã mạo hiểm rất lớn. Số tiền hai mươi
triệu kia, chắc phần lớn là do đi vay.”
Mắt Lý Hằng nhất thời sáng lên: “Cho nên…”
“Cho nên, chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch.” Diệp Nghi nhếch khóe môi,
“Trừng phạt kẻ ác, biện pháp hữu dụng nhất chính là lấy đi thứ ông ta
coi trọng nhất. Trong mắt Thượng An Quốc, tiền còn lớn hơn trời. Cho
nên, lúc này chúng ta phải làm ông ta phá sản.”
***
Lúc trở
về bệnh viện đã là giữa trưa. A Phỉ nhìn thấy Diệp Nghi, vội vàng chạy
ra đón: “Cô chủ có khỏe không? Không ai ăn hiếp cô chứ?”
Diệp Nghi bật cười: “Chị cứ như vậy mà chắc chắn tôi sẽ bị người ta ăn hiếp à?”
A Phỉ vò đầu: “Cô chủ tốt tính mà. Cô đã quên, lúc trước người làm trong nhà nói lung tung, cũng đều là tôi đuổi họ giúp cô.”
Diệp Nghi à một tiếng: “Tôi quên thật.”
A Phỉ cười hì hì: “Cô còn chưa ăn cơm chứ gì, đã chuẩn bị xong rồi, mau đến ăn đi.”
“Tôi đi thăm Quý Thừa đã.” Diệp Nghi lắc đầu, đưa túi xách trong tay cho chị, “Chị đói thì ăn trước đi.”
“Ai…” A Phỉ vừa định ngăn cản, người đã không thấy bóng.
Chị không khỏi lắc đầu, “Hai người này đúng là… Quá khứ cậu chủ làm cái gì
cho cô đều giấu giếm, sợ cô biết. Hiện tại đến lượt cô chủ làm giúp cậu, cậu chủ lại nằm đó… Ôi đúng là trớ trêu.”
***
Sau trưa nắng đỡ gắt hơn, bức rèm phòng bệnh để ngỏ, chỉ để lại một lớp màn ren mỏng, ánh nắng chiếu vào căn phòng nhợt nhạt, người tái nhợt, đều cẩn một lớp ánh sáng nhu hòa ấm áp.
Quý Thừa lúc này không còn thấy lạnh lùng cao ngạo nữa, chỉ là mày còn hơi nhíu lại, giống như có chuyện gì cực
kỳ phiền muộn, ngay cả hôn mê cũng có thể gặp phải hiện thực đen tối.
Diệp Nghi lấy miếng bông gòn thấm nước, từng chút từng chút thấm môi cho anh.
Môi anh rất mỏng, còn thường hay mím lại, có vẻ lạnh lùng
cứng ngắt, giống như con người anh, chỉ e, dù gần trong gang tấc, cũng
làm cho người ta cảm thấy xa cách thờ ơ, như bị khinh rẻ.
Cúi
người nhìn chăm chú một lát, Diệp Nghi nhẹ nhàng hôn lên đó. Thực sự
người đàn ông này tuyệt đối không khó tiếp cận, thực sự, môi anh cũng
rất mềm mại ấm nóng. Anh chỉ là có thói quen giấu mình sau chiếc mặt nạ
lạnh lùng, dùng phương thức không phô trương thể hiện mà âm thầm làm tất cả.
“Quý Thừa.” Đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt anh, “Anh phải mau
tỉnh lại nhé. Kế hoạch tiến triển thuận lợi lắm. Có lẽ chỉ vài ngày nữa
thôi là có thể nhìn thấy báo ứng của Thượng An Quốc và bà Quý. Nếu anh
tỉnh lại quá muộn, không chừng sẽ bỏ lỡ nó…”
Cảnh tượng này giống
như đã từng thấy ở đâu đó, chẳng qua, vai diễn của họ đã hoán đổi cho
nhau. Diệp Nghi nhắm mắt, rơi vào hồi tưởng.
Khi đó, họ ở
Santorini. Một buổi sáng trời trong, cô vùi mình trong chăn, như thế nào cũng không muốn mở mắt. Xúc cảm mềm mại xẹt qua đôi má, như giám định
và thưởng thức vật trân quý, cứ vuốt ve qua lại.
Nhột quá, cô rụt đầu vào chăn.
“Diệp Nghi.” Giọng nam trầm ấm có chút buồn cười, “Mau thức dậy đi.”
Cô giả nai.
“Mau lên.” Quý Thừa thúc giục nói, “Em mở mắt ra, nhìn anh một cái nào.”
Cô miễn cưỡng nhướn mí mắt phải ra. Hai giây sau, mí mắt trái cũng nhanh
chóng mở ra: “Oa, Quý Thừa, anh muốn đi thi người mẫu à?”
Anh mặc
một bộ vest tiêu chuẩn. Quý Thừa mặc dù luôn mặc đồ tây mang giày da,
nhưng Diệp Nghi cảm thấy được, anh là cố ý biến trang phục thành áo
giáp, ngụy trang thành bộ dạng người lạ chớ đến gần, bởi vì trông rất
điển trai, nên anh chỉ cần thản nhiên đứng thẳng, liền tự động đem đến
hiệu quả tỏa sáng. Và vẻ lạnh lùng trầm ngâm có thể làm giảm bớt vầng
sáng, để anh chừa ra một khoảng cách với vạn vật xung quanh.
Lúc
này, anh đứng đó, nụ cười trên mặt như ánh nắng trên biển Aegean. Vốn
khép kín nay thoải mái mỉm cười, tuyệt đối là lóa mắt người nhìn. Diệp
Nghi ngây người, thì thầm lặp lại: “Chẳng lẽ thật sự là đi thi người
mẫu?”
Quý Thừa khụ một cái, đưa tay nắm lỗ tai cô: “Mau rời khỏi giường!”
“Anh thật sự đi thi người mẫu thì em thức dậy liền.”
Anh với dáng vẻ không thể chịu nổi nữa, trên mặt lại hiện lên màu khả nghi: “Mau thức dậy, có người muốn vào đây, ngoan ngoãn nghe lời đi.” Nói
xong, cứ thế mở cửa ra ngoài.
Lúc này, một nhóm phụ nữ chậm rãi đi vào: “Anh ấy có hoạt động quan trọng ở bờ biển, đây là để trang điểm cho chị.”
Tiếp theo là một trận giày vò. Người giúp cô trang điểm, người giúp cô làm
tóc, còn có người mặc quần áo giúp cô. Diệp Nghi không quen bị nhiều
người như vậy vây quanh, lúng túng: “Để tôi tự làm, tôi tự làm.”
“Chị đừng nhúc nhích.” Người nọ đang làm tóc cho cô, “Xong rồi xong rồi. Chị, đẹp thật đấy.”
Diệp Nghi nhìn vào gương. Đây là cô sao? Vải lụa mềm rũ, tóc xoăn gợn sóng,
nụ cười nhẹ nhàng… Cô như biến thành pho tượng Hy Lạp tiêu chuẩn. Diệp
Nghi càng chột dạ: “Đây rốt cuộc… định làm gì?”
Người nọ đưa cho cô một bó hoa hồng nhạt, dùng thứ tiếng Trung cứng nhắc đáp: “Anh đưa.”
Có lẽ là cô ấy muốn nói ‘đây là của anh ấy đưa chị’? Diệp Nghi thầm hỏi,
chẳng lẽ Quý Thừa thật sự định đi thi người mẫu à, cho nên lôi kéo cô đi tặng hoa cổ vũ?
Quý Thừa, dự thi người mẫu… Cô bị cảnh tượng này
làm cho bật cười. Mấy người họ dùng loại ánh mắt quái dị và vui vẻ nhìn
cô: “Chúc mừng chị.”
Chúc mừng? Diện mạo Quý Thừa quả nhiên quá
chuẩn, còn chưa thi, mọi người liền ngầm thừa nhận anh ấy thắng. Cô suýt nữa bật cười thành tiếng. Chỉ là đi được một lát, cô bỗng nhiên không
cười nổi nữa. Làm sao là thi người mẫu được? Tại sao chỉ có một mình Quý Thừa?
Vách núi đen ven biển, Quý Thừa lẳng lặng đứng đó. Sau lưng anh, biển Aegean phô bày màu xanh thẳm vô hạn vô biên của nó, giống như bức họa thuần khiết, quay đầu lại, mỉm cười, chậm rãi đưa tay về phía
cô. Gió biển thổi nhẹ, như nhạc điệu du dương của khúc ca mừng hôn lễ.
Diệp Nghi không biết làm thế nào mà cô đi được đến bên cạnh Quý Thừa. Con
đường đá trước mặt với ngàn vạn cánh hoa hồng nhạt mềm mại rải đầy, mỗi
một bước đều như thể giẫm lên kẹo bông gòn. Quý Thừa kéo tay cô qua, đi
thẳng về phía trước, đi đến cổng vòm kết bằng hoa tươi.
Cô líu lưỡi: ”Đây, đây là…”
“Lễ cưới.”
Họ đã kết hôn được vài năm, đây hệt như một đồng thoại xa xôi không thể
thành, chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Diệp Nghi đột nhiên
có chút ngạt thở: “Cái, cái gì…”
Bọn họ không phải còn hơp đồng ư? Vì sao…
Quý Thừa giống như không nhận ra thắc mắc của cô, chỉ cúi mắt nhìn cô chăm chú: “Thích không?”
“… Thích.”
“Đợi sau khi quay về Macao, sẽ đền cho em một hôn lễ đặc biệt long trọng.”
Anh cúi người ghé vào bên tai cô, “Nhưng đây là của chúng ta, chỉ có anh và em.”
Viền môi cong lên, cách cô càng gần: “Anh đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chân chính kết hôn với em, chị Quý.”
***
Hồi ức như một cái giếng phủ đầy bụi, một khi mở ra liền ào đến, không ngừng.
Tích, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống đôi mắt nhắm chặt của Quý Thừa, không phân biệt được là của anh hay của cô.
Hóa ra, họ còn có ký ức đẹp như vậy. Chỉ là cô quá nhút nhát, không tin
tưởng trên đời còn có thể có chuyện tốt xảy ra. Cho nên, khi cô phát
hiện, Quý Thừa không thực hiện lời hứa tổ chức lễ cưới, cô liền lùi
bước.
Nếu cô dũng cảm hơn một chút, nếu cô không trốn chạy, có lẽ
hiện giờ Quý Thừa sẽ không nằm ở đây, có lẽ tất cả đều sẽ trở nên rất
khác. Từ nay về sau, cô không thể làm người nhát gan nữa, cô muốn nói
hết mọi suy nghĩ thật sự của mình cho anh nghe.
Cúi xuống bên tai
Quý Thừa, cô nói rành mạch: “Quý Thừa, anh nghe cho rõ đây, hiện tại
chúng ta không còn là vợ chồng, nếu như anh dám như vậy mà bỏ lại em,
con anh cũng sẽ không tìm anh, hai đứa nó cả đời sẽ gọi người khác là
cha. Không muốn trong lòng ấm ức như vậy, thì thực hiện lời hứa của anh
đi, cưới em về nhà. Nói không giữ lời, em sẽ xem thường anh.”
Nói
xong, cô lau mắt, quay người đứng lên rời đi. Cô đi khá vội, cho nên
không nhìn thấy, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, ngón tay người nằm trên
giường hơi giơ lên.