“Ông Hàn tại sao lại quan tâm chuyện này?” Thượng Vi cố giữ bình tĩnh, “Nhà họ Hàn nổi tiếng làm việc rất chuyên nghiệp, chuyện không liên quan sẽ không hỏi nhiều.”
“Ha ha.” Hàn Thiệu Thành cúi đầu cười vài tiếng, “Thấu đáo lắm! Chuyện không liên quan đương nhiên tôi không hỏi, đã hỏi nhất định có liên quan, cô Thượng vẫn nên trả lời đi.”
Mặt Thượng Vi trắng bệch, tay bấu mạnh mép bàn, “Là con của chị họ tôi.”
“Hửm?” Hàn Thiệu Thành ra vẻ tò mò, “Cô Thượng vì bắt cóc con của Quý Thừa, cô thà lôi cháu ruột của mình vào? Chậc tính cách này, ngay cả người nhà họ Hàn cũng tự thấy thẹn không bằng.”
“Ông…” Thượng Vi sợ sệt, “Ông dựa vào cái gì nói tôi bắt cóc…”
“Hàn Thiệu Thành tôi đây tuy đã già, nhưng chút mánh lới đó tôi thấy rất rõ.” Hàn Thiệu Thành cười khẩy, “Cho nên cô Thượng à, cô tốt nhất đừng nên gạt tôi. Khi nào muốn nói thật, bất cứ lúc nào tôi cũng kính cẩn đợi nghe.”
Điện thoại cắt đứt. Cùng lúc đó, điện thoại trong tay Thượng Vi rớt mạnh xuống mặt bàn. Trợ lý vội vàng tiến lên, “Thưa cô, vậy là…”
“Thằng nhóc đó nhất định có lai lịch đặc biệt, mà Diệp Sóc giấu không nói với chúng ta.” Thượng Vi ngồi phịch xuống ghế, “Hàn Thiệu Thành uy hiếp tôi. Hơn nữa, ý của ông ta… ông ta hẳn biết thằng bé ở đâu.”
“Hàn Thiệu Thành là vì…”
“Mặc kệ tại sao, ông ta là biện pháp duy nhất để tìm ra thằng bé!” Thượng Vi nghiến răng, “Tìm người theo dõi ông ta!”
“Cái gì?” Trợ lý sợ mất vía, “Cô ơi, Hàn Thiệu Thành là ai, nếu ông ta phát hiện chúng ta theo dõi ông ta thì…”
“Dù sao cũng là chết. Không tìm được thằng bé, Diệp Sóc cũng không buông tha chúng ta.” Thượng Vi run run nói, “Hàn Thiệu Thành còn chưa thăm dò được nội tình của thằng bé, đưa thằng bé về chỗ Diệp Sóc sớm một chút, thì sẽ trở thành vấn đề của hai người họ, nếu không thì tôi và anh cũng không tránh thoát liên quan! Không muốn chết thì bảo thuộc hạ của anh cố gắng dốc bản lĩnh làm việc!”
***
“Anh cho người theo dõi em?” Diệp Nghi khó tin hỏi, “Tại sao?”
Trong mắt Quý Thừa hiện lên vẻ bối rối. Anh phản bác theo bản năng: “Anh không có.”
“Anh đột nhiên quay lại bệnh viện, đến sản phụ khoa khám gãy xương, còn đúng lúc đụng phải em?”
Quý Thừa nghẹn lời. Diệp Nghi nhíu mày, hoài nghi đánh giá anh: “Quý Thừa, rốt cục anh muốn biết chuyện gì?”
Theo trực giác của Diệp Nghi, Quý Thừa đã có lòng nghi ngờ chuyện sẩy thai của cô. Dù sao hôm đó cô và Nghiêm Hàn đang nói được một nửa, Quý Thừa đúng lúc từ trên lầu đi xuống, rất có thể đã nghe được gì đó. Lòng bàn tay cô bắt đầu rịn mồ hôi. Quý Thừa biết rồi sẽ làm thế nào?
“Anh…” Quý Thừa siết nắm tay.
Chuyện đứa bé anh đã biết, nói hay không nói đây? Diệp Nghi không muốn anh biết, nếu phát hiện anh đã biết, có thể trốn tránh anh hay không? Hiện tại, ít nhất anh còn có thể đến thăm mẹ con cô.
Vì thế, anh lùi bước: “Hôm đó ở bờ biển, em vì cứu người suýt nữa gặp nguy hiểm. Lúc ấy anh… trùng hợp ở đó, nếu chuyện không trùng hợp như vậy, em phải làm sao?”
Diệp Nghi nhẹ nhàng thở ra: “Bên cạnh em vẫn có người của Diệp Tông, ngày đó là em bảo họ đừng đến gần quá. Sau này sẽ không như vậy nữa. Bất luận thế nào cũng cám ơn anh, thế nhưng Quý Thừa à…”
Cô hít sâu, nói: “Em đã không còn là trách nhiệm của anh nữa rồi, anh không cần như vậy.”
Cô không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh. Còn Quý Thừa không nói được gì, giống như đã không còn đứng đó. Lòng tốt của anh đến chỗ cô chỉ là điều thừa thải.
Thật lâu sau, anh cười nhạt: “Em là đang trách anh dây dưa không rõ? Em đang hy vọng, anh cách em càng xa càng tốt, đúng không?”
Diệp Nghi cụp mắt, hàng mi dài che khuất tâm trạng, “Em không có ý này, nhưng hiện giờ chúng ta quả thật không có quan hệ gì, chẳng phải sao?”
Xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, đến cuối cùng, gần như có thể nghe được âm thanh không khí lưu chuyển. Diệp Nghi từ từ ngẩng lên, chỉ thấy Quý Thừa nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, gò má trắng bệch, tròng mắt lại tối đến dọa người.
Màu đen tối nặng nề kia khiến cô phải rùng mình, khóe môi anh lại nhích lên độ cong không đáng kể: “Không có quan hệ gì sao? Thực tế bởi vì đây là điều em muốn, mới cương quyết biến cục diện thành ra thế này, đúng không?”
Lời này khá mơ hồ, Diệp Nghi đang run run, lại nghe anh nói tiếp: “Diệp Nghi, cho dù anh không còn là chồng em, thì cũng là ba của con em, điểm này, em vĩnh viễn đừng mong phủ nhận.”
Anh cúi người đối mặt với cô: “Anh đồng ý kể chuyện cho con nghe rồi. Tám giờ mỗi tối, anh sẽ đúng giờ đến cửa.” Dứt lời, anh xoay người bỏ đi.
***
Diệp Nghi cảm thấy có cái gì đó không đúng. Biểu hiện của Quý Thừa ban nãy rất kỳ lạ. Tự nhiên lại chuyển cổ phần cho con, tự nhiên lại đuổi theo đến khoa sản, lại tự nhiên nổi giận.
Vẻ mặt anh lúc nãy, rõ ràng có viết hai chữ ‘tổn thương’. Nhưng ngoại trừ chuyện cô giấu mình mang thai, những gì cô nói đều là thật. Mà Quý Thừa hiển nhiên không biết chuyện cô có thai, nếu không thì tuyệt đối sẽ không thờ ơ như thế. Diệp Nghi thật sự không rõ, rốt cuộc anh bị cái gì làm tổn thương.
Suy nghĩ hồi lâu, mới vừa đến tầng của Nghiêm Hàn, một đám y tá và bác sĩ chạy ào qua. Trong lòng Diệp Nghi đột nhiên cảm thấy lành lạnh. Sau khi mọi người ùa vào phòng của Nghiêm Hàn, cảm giác ớn lạnh này đột nhiên lên đến cực điểm.
Cô chạy vội đến, nhưng mà cửa phòng bị khóa, chỉ có một ô cửa kính nho nhỏ để lộ tình hình bên trong. Đến gần ghé mắt nhìn vào, hơi thở cô lập tức đông cứng.
Nghiêm Hàn đang co giật. Giống như ở tay anh có vô số con bọ tàn nhẫn trườn bò, vài ba y tá liều mạng đè anh xuống, mới có thể khống chế anh nằm trên giường. Cơn co giật nọ giống như mấy con vật kia muốn bò ra, giãy dụa, gào thét tê tái, như muốn xé rách anh.
Lời nói của Giang Minh vang vọng bên tai: “Anh ta bị tiêm liều ma túy trí mạng, khống chế cơn nghiện là một quá trình dai dẳng đầy thống khổ, nên chuẩn bị tâm lý trước…”
Nhưng Nghiêm Hàn rất giỏi. Ban ngày họ ở cùng nhau, anh không có biểu hiện gì khác thường. Bình thường cũng vậy, mỗi lần cô đến thăm, anh vẫn là bộ dạng điềm đạm ấy.
Thậm chí chính miệng anh còn nói, tình trạng đã sắp khống chế được hết, tiếp tục nằm viện chỉ là điều dưỡng. Lúc ấy Giang Minh còn ở đó, chỉ thản nhiên nhìn anh một cái, cũng không phản bác gì. Giang Minh không phải là bác sĩ thiên tài trong miệng Diệp Tông sao? Anh ngầm đồng ý, như thế nào có thể là giả được?
Diệp Nghi không ngờ, Nghiêm Hàn có thể lừa cô. Anh sợ cô lo lắng, cho nên chỉ những lúc không có gì mới xuất hiện trước mặt cô.
“Nghiêm Hàn!” Cô kêu lên thất thanh.
Cánh cửa dày ngăn trở tiếng nói cô, nhưng Nghiêm Hàn giống như có cảm ứng, bỗng dưng ngước lên, đối diện với ánh mắt cô. Cơ thể anh như chiếc lá bay bay trong gió, đồng tử gần như tan rã, khoảnh khắc nhìn đến cô chợt co rút nhanh.
“Nghiêm Hàn…” Nước mắt Diệp Nghi vỡ òa. Cô cố nhích đến dần, lại chỉ có thể chạm vào mặt kính lạnh băng, “Nghiêm Hàn, em ở đây, em ở đây…”
Nghiêm Hàn đột nhiên nắm lấy tay một y tá, môi anh run rẩy dữ dội, dường như đang nói gì. Y tá cúi người xuống, lúc đứng thẳng dậy liền buông tay, lập tức đi về phía Diệp Nghi, mở cửa.
“Bệnh nhân bảo cô đi đi.” Cô ấy chỉ để lại vài câu, “Anh ấy không muốn cô ở đây. Xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi.”
Xung quanh ù ù, hóa thành một khoảng hư không. Diệp Nghi đờ đẫn lùi về sau, cứ lùi dần đến khi không thể lui được nữa mới ngồi phịch xuống hàng lang dài.
Nghiêm Hàn thay cô gánh chịu mọi đau đớn, ngay cả lo lắng cũng không để cô chịu đựng. Còn cô làm gì? Hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Quý Thừa biết thân phận của đối phương, còn cô ngay cả tin tức đơn giản nhất cũng không tra ra được.
Không biết qua bao lâu.
Reng reng reng…
Điên thoại reo rồi tắt, tắt rồi reo, đến khi y tá đến nhắc nhở: “Nếu không bắt máy vui lòng tắt tiếng, đừng ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Lúc này cô mới bừng tỉnh nhận máy: “Là ai?”
“Chị là Lê Ly.” Giọng nữ dễ nghe vang lên lại có chút nặng trĩu: “Diệp Nghi, hung thủ tập kích Nghiêm Hàn đã tỉnh. Chị đã dùng chút thủ đoạn, từ miệng của hắn moi ra chủ mưu.”