Hãy Quay Lưng Lại

Chương 11




Khi An Duệ tỉnh cũng là lúc trời đã sáng. Cảm nhận được cánh tay rắn chắc đang ôm lấy hông mình, đầu cô khẽ ngẩng lên. Ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đang an an ổn ổn ngủ của anh, xúc cảm muốn khóc của cô dâng trào 

" Hức... hức "

Như cảm thấy sự khác lạ của người trong ngực, đôi mắt lam của anh mở ra, luống cuống lau đi những giọt nước mắt đang vương trên khuôn mặt xinh đẹp kia 

" Duệ nhi, sao vậy? "

Cứ lau đi, những giọt nước mắt khác lại rơi xuống, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, hôn nhẹ lên khóe mắt cô rồi ôm cô tựa vào người mình.

Khung cảnh nam tựa nửa người vào tường, an tĩnh mà dịu dàng nhìn người con gái đang òa khóc trong lòng mình thật ấm áp làm sao!!

Khi chiếc áo sơ mi đã bị nước mắt thấm đẫm, khuôn mặt cô như in lên khuôn ngực rắn chắc của hắn, cô mới lưu luyến rời đi. Cảm nhận được những ngón tay ấm áp dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của mình, tâm trạng cô dần bình tĩnh lại. 

"Hàn Tử Tiêu, anh nghe cho rõ đây, cho dù anh không quý trọng bản thân mình, không lo cho sự sống chết của bản thân nhưng anh hãy nhớ kĩ một điều rằng: Cả thân thể và trái tim của anh đều thuộc về em, vậy nên anh không có tư cách làm tổn thương nó "

Nghe giọng nói tức giận tuyên bố quyền sở hữu của cô, độ cong khóe môi anh nâng lên, dịu dàng ôm cô gái nhỏ đang trợn mắt phồng má một cách đáng yêu kia vào lòng. Nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen tuyền của cô. Giọng nói trần ấm dịu dàng vang lên: 

" Của anh là của em, vậy có phải của em cũng là của anh không? "

Giật mình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cười tà đầy thâm ý của anh, cái đầu nhỏ quay phắt đi, lồng ngực phập phồng, giọng nói hậm hực vang lên: 

" Nếu thân thể và trái tim này em không cho anh, chẳng lẽ anh cũng sẽ không cho em thân thể và trái tim của mình? " 

Ý nghĩ tưởng anh sẽ tức giận và bá đạo như mấy tổng giám đốc lãnh khốc nói: Thân thể và trái tim của em đều phải là của tôi, đã tan thành mây khói khi nhìn thấy anh cưng chiều nhéo chiếc mũi nhỏ của cô. Nói: 

" Không. Bởi vì thân thể và trái tim của anh đã sớm thuộc về em từ lâu rồi " 

Cô hơi giật mình, đôi mắt mở to nhìn khuôn mắt đang phóng đại trước mắt mình. Một nụ hôn thoáng qua khẽ dừng lại phút chốc trên môi cô.

" Ngoan, ngủ đi " 

Chỉ thấy cô khẽ dụi đầu vào chiếc áo đã thấm ướt kia, đôi mắt đầy kiên định nhìn thẳng vào anh. 

" Hàn Tử Tiêu, thân thể và trái tim của An Duệ này đã thuộc về anh rồi. Chúng ta trao đổi bằng giá "