Huy từ trên lầu đi xuống thì nghe tiếng động ở dưới bếp, tò mò anh bèn
lại gần, từ xa anh thấy Nhi đang nấu ăn đây là lần đầu tiên anh nhìn
thấy cô trong dáng vẻ như vậy, từ động tác của cô vô cùng thành thục và
chăm chút rất kĩ lưỡng. Anh thấy cô nêm nếm rồi lắc đầu lẩm nhẩm gì đó
trông rất đáng yêu, cô luôn cho anh cảm giác gia đình nhất là lúc này,
anh rất muốn cô mau chóng trở thành vợ của mình để hằng ngày được yêu
thương và chăm sóc như thế. Huy đi nhẹ nhàng lại gần Nhi, anh vòng tay
ôm cô từ phía sau, một cái ôm chứa đựng rất nhiều tình cảm, Nhi đang
loay hoay thì giật mình bởi cái ôm của Huy, ngay lúc này cô cảm nhận
được nhịp thở của anh đang ở sát bên mình, Nhi cười nhẹ ngoảnh mặt ra
sau nhìn anh chớp chớp mắt.- Dậy rồi đấy à? anh giờ ngủ nướng hơn cả em.
Huy cuối đầu hôn lên mái tóc Nhi, anh thích nhất là mùi hương trên người cô và cả mái tóc nữa, nó có mùi thơm rất nhẹ nhàng chỉ thoang thoảng đâu
đó thôi, không biết cô đã sử dụng nước hoa gì nữa.
- Hôm nay cuối tuần sao em không ngủ thêm chút nữa, bữa sáng có thể ra ngoài ăn mà.
Nhi lắc đầu nói.
- Em thích tự nấu hơn! bỏ tay ra nước sôi rồi!
Nhìn về phía chiếc nồi đang sôi trên bếp Nhi vội rời khỏi vòng ôm của Huy
trở về với việc nấu ăn của mình. Huy ở bên cạnh rãnh rỗi mà không chịu
phụ Nhi gì cả, anh chỉ đứng ngắm cô, khi thì xích lại gần nghịch phá đủ
thứ, bằng chứng là.....
- Này! đừng nghịch tóc em nữa.
Nhi đang nấu phở thì Huy đứng ở bên cạnh xoay xoay mấy sợi tóc của cô, Nhi
thật hết nói nổi cái tính trẻ con lâu ngày bộc phát của Huy, tổng giám
đốc Khắc Huy lạnh lùng của biết bao nhiêu cô gái trong công ty ngưỡng mộ đây ư? Cô nói chắc họ không tin đâu hôm nào cô sẽ lắp camera để quay
lại làm bằng chứng Phạm Khắc Huy trẻ con đến cỡ nào.
- Em nấu gì lâu thế? anh đói....
Hết chọc phá cô giờ thì ôm bụng nhăn mặt bảo đói, Nhi lườm lườm.
- Đói thì phụ em đi!
- Không thích... thích ngắm em nấu.
Nhi vỗ trán kêu trời một tiếng bảo.
- Vậy anh cứ ở đó ôm cái bụng đói mà ngắm đi.
Nhi nói thế đấy nào biết Huy làm thật, đối với Huy bây giờ ngắm Nhi là điều duy nhất khiến anh bớt đói hơn.
Sau 30 phút vật vã cuối cùng Nhi cũng hoàn thành xong bữa sáng, cô ngồi vào bàn nhịp chân hối thúc cái kẻ đang dọn bữa sáng ra bàn kia.
- Nhanh lên em đói, sắp ngất rồi.
Huy dọn bát, dọn đồ ăn ra, Nhi cười toe toét, cả hai bắt đầu dùng bữa sáng
vào lúc 9h. ( sớm nhỉ?). Ăn xong xui người dọn vào và rửa không ai khác
chính là Huy, giờ Nhi chính thức nhàn rỗi, cô lết cái bụng no căng ra
ngoài phòng khách xem ti vi, miệng nói lớn vọng vào trong.
- Lấy hộ em ly nước cam đi!
Một phút sau Huy đi ra với ly nước cam trên tay, anh vừa đặt xuống đã bị Nhi đuổi vào trong.
- Rửa bát xong chưa? nếu chưa xong thì vào rửa đi, tránh chỗ em xem phim.
Huy nghe lời lắm, anh đặt ly xuống rồi đi vào trong, Nhi nhìn theo cười cười, Huy dễ thương quá.
Ở bên trong nhà bếp, Huy đang úp chén vào tủ thì nghe một tiếng xoảng lớn hình như là tiếng ly thủy tinh vỡ, lo lắng anh chạy ra ngoài xem. Ra
đến ngoài Huy thấy Nhi dán chặt mắt vào màn hình ti vi miệng cứng đờ,
ánh mắt biểu lộ sự ngạc nhiên tột độ. Huy nhìn lên màn hình ti vi, anh
cũng bất ngờ không kém, trên đó là chuyên mục thời trang đang đưa tin về bộ sưu tập mới của H&H và W.F- một tập đoàn thời trang khá nổi
tiếng đứng sau H&H. Điều đó là bình thường nếu như không có những
mẫu thiết kế kia, chúng giống hệt nhau cả về màu sắc, kiểu dáng và cả
phụ kiện, cứ như nó là một và của một tập đoàn.
- " H&H và W.F là hai tập đoàn thời trang lớn nhất nhì của Việt Nam, từ trước
đến nay họ luôn mang màu sắc đối lập, nhưng thật bất ngờ khi các mẫu
thiết kế nằm trong bộ sưu tập mới của họ hoàn toàn giống hệt nhau chẳng
khác lấy một chi tiết, nhận định ban đầu của giới thời trang thì một
trong hai tập đoàn đã sao chép bản thiết kế của đối phương nên mới gây
ra sự trùng hợp ngạc nhiên như vậy. Vậy tập đoàn nào là đã đạo ý tưởng
và mẫu thiết kế? Tập đoàn W.F đã cho ra mắt bộ sưu tập sớm hơn H&H 1 giờ đồng hồ nên bây giờ tất cả sự nghi ngờ đều hướng về tập đoàn
H&H, hiện các nhà báo đã tụ họp trước tập đoàn này khá đông, câu trả lời không lâu sẽ được công bố......"
Đó là toàn bộ nội
dung của bản tin, trên màn hình ti vi đang chiếu cảnh các nhà báo nhốn
nháo trước cửa tập đoàn, điện thoại trong túi Huy reo lên, bàn tay Nhi
run lên, tại sao những mẫu thiết kế của cô lại trở thành mẫu thiết kế
của W.F thế này?? chuyện gì đang xảy ra? Huy nhìn màn hình điện thoại
rồi ấn nút nghe.
" Tổng giám đốc anh đến công ty ngay đi
xảy ra chuyện lớn rồi! Bộ sưu tập của chúng ta bị bên W.F kiện là sao
chép ý tưởng......."
- Được rồi tôi đến ngay!
Huy cắt ngang lời của thư kí, ném mạnh điện thoại vào tường bàn tay anh nắm chặt, có lẽ anh biết ai là người đứng sau chuyện này khi anh dừng mắt
lại ở phía ti vi vẫn đang phát. Nhi giật mình vì tiếng điện thoại chạm
vào cửa kính kêu 1 tiếng đổ vỡ lớn, cô mở to mắt ngạc nhiên lại càng
thêm ngạc nhiên khi nhìn thấy Khánh trên ti vi...... thì ra Khánh là
tổng giám đốc mới nhận chức của W.F, thật là bất ngờ, mọi chuyện đang
diễn ra làm Nhi chóng mặt, Khánh là con trai của Phùng Duy Khang chủ
tịch tập đoàn W.F vậy tại sao lại làm giám đốc thiết kế cho H&H,
chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Khánh? Đầu óc Nhi rối bời, cô bây
giờ bị cho là nhà thiết kế đạo ý tưởng của chính mình, buồn cười thật,
đây là chuyện rất buồn cười. Thật ra là ai đã sao chép bản thiết kế của
cô?
- Thay đồ đi, chúng ta đến công ty!
Tiếng Huy phát ra từ phía sau, anh cũng vội trở về phòng thay đồ. Ít phút sau Nhi và Huy bước xuống vội vã đến công ty.
Trước cửa chính của tập đoàn H&H từng hàng dài xe đậu bít cả lối đi, các
cánh nhà báo phóng viên đứng chắn cả lối đi, một cuộc hỗn loạn, ồn ào và náo nhiệt đang diễn ra. Một đoàn bảo vệ của tập đoàn cố gắng làm tròn
trách nhiệm của mình đó là ngăn tất cả mọi người lại, chưa bao giờ nơi
đây xảy ra chuyện như thế này, cũng chưa bao giờ H&H thu hút được
nhiều sự chú ý của mọi người nhiều đến như vậy.... tất cả cũng chỉ vì
đơn kiện của W.F.
Tất cả đổ dồn mắt về phía chiếc xe hơi màu đen đang tiến lại, có người hét lên.
- Đó là xe của tổng giám đốc!
Thế là chỉ một câu của người đó tất cả nháo nhào lên, xô đẩy nhau chạy về
xe của Huy, ai cũng muốn có được thông tin chính xác nhất từ tổng giám
đốc để về viết bài độc nhất dành cho trang báo của mình, họ không tiếc
mọi giá. Xe của Huy dừng lại, Huy và Nhi nhìn cảnh tượng đáng sợ bên
ngoài, bọn họ đập tay vào cửa xe của hai người nhất quyết moi cho kì
được tin tức. Nhi đổ mồ hôi, chưa bao giờ cô gặp những chuyện như thế
này cả, bọn nhà báo đáng sợ thật, Nhi lo lắng nắm chặt lấy tay Huy bây
giờ chỉ có anh mới tiếp thêm cho cô dũng khí để đối mặt với dư luận
ngoài kia, cũng chỉ có anh là người tin tưởng cô, còn bọn họ chắc chắn
sẽ công kích cô cho mà xem.
- Đừng lo có anh đây, không sao đâu.
Huy nhìn Nhi một cách trìu mến và chứa đựng một tình cảm không thể nói
thành lời, có câu nói này của Huy Nhi như thấy mình bình tĩnh hơn rất
nhiều, đúng sẽ không sao sự thật rồi sẽ được làm sáng tỏ, cô không sai,
cô không phải là người copy bản thiết kế mà đó là của cô vậy sao cô phải sợ. Huy thấy Nhi đã bình tĩnh hơn thì hướng ánh mắt ra ngoài, anh nhìn
bọn họ bằng một cặp mắt lãnh đạm.
- Giúp tôi chặn bọn họ lại!
Tắt máy Huy nắm tay Nhi chờ bảo vệ đến rồi mở cửa xe cùng cô bước xuống.
Mặc dù đã có rất nhiều bảo vệ vây quanh chặn họ lại nhưng vẫn không chặn được hết, tất cả đều làm náo loạn trước cửa tập đoàn,
- Tổng giám đốc tại sao tập đoàn H&H lại copy bản thiết kế của W.F? xin anh nói rõ ràng đi!
- Anh có suy nghĩ và quyết định gì về việc W.F kiện H&H về việc đạo mấu thiết kế?
- Cô Alice! cho hỏi tôi từng nghe nói cô là nhà thiết kế từng đi du học
Pháp sao lại phải đi copy mẫu thiết kế của nhà thiết kế khác vậy?
- H&H sẽ làm gì để vượt qua dư luận đây, hiện tại có rất nhiều khách
hàng thân quen của các vị đều đã hủy đơn đặt hàng, liệu H&H có vực
dậy được không?
Vô số máy ảnh đang chỉa về phía Huy và Nhi, rất nhiều nhà báo đặt ra những câu hỏi xoay quanh bản thiết kế, hầu như tất cả đều khẳng định H&H đích thực đã copy bản thiết kế của W.F,
qua màn hình ti vi đang trực tiếp Khánh nhấp 1 ngụm rượu nở nụ cười mỉa
mai.
Huy kéo Nhi nép vào người mình bước qua đám nhà báo,
nhưng chợt trong số đó có một cánh tay chìa ra kéo Nhi rời khỏi người
Huy Nhi mất đà ngã xuống nền. Và chộp lấy cơ hội hiếm có các tay nhà báo nhắm vào Nhi mà chụp mà dò xét.
- Cô Alice cô thật sự đã nhà thiết kế hay nhà sao chép vậy?
- Alice cô đã sao chép những mẫu thiết kế đó như thế nào?
- Tại sao cô không tự mình thiết kế mà phải làm chuyện đó.
...........................
Tất cả những câu hỏi không ngớt miệng ấy đã tạo nên một làn sóng dư luận
không hề nhỏ, Hiểu Nhi tức lắm bọn họ thật sự chưa phân biệt được phải
trái đã vội mổ xẻ mọi chuyện lớn lên tất cả đều nhắm vào cô và H&H.
Huy liếc mắt về phía cô gái vừa làm Hiểu Nhi ngã ánh mắt như muốn giết người, anh gắt lên.
- IM HẾT ĐI!
Giọng nói của Huy có uy lực và đáng sợ vô cùng bằng chứng là tất cả đều im
trong tít tắc. Huy đỡ Nhi lên anh nhìn thấy vết xước ở tay cô thì xót
lắm anh thật sự muốn giết cô gái kia mất.
- Đau không?
Nhi lắc đầu ý bảo không đau như thế Huy mới bớt tức giận, mấy người này quá lắm rồi. Nhi nhìn tất cả bọn họ một lượt rồi bắt đầu nói.
- Thôi đủ rồi cho tôi xin đi, các người nói mãi một chủ đề không mệt sao? các người đã tìm hiểu rõ sự thật chưa? chỉ vì đơn kiện chưa thành đó mà vội luận tội chúng tôi, là một nhà thiết kế bị người khác nói mình đi
sao chép những mẫu thiết kế là một sự sỉ nhục rất lớn và dù có giết chết tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều đó.
Bờ vai Nhi
run lên chẳng biết vì tức giận hay vì quá xúc động, Huy ở bên cạnh nắm
chặt lấy tay cô, Huy cảm nhận được tay Nhi cũng đang run lên bàn tay cô
ướt đẫm mồ hôi hình như mỗi khi cô sợ hãi hay xúc động mạnh đều sẽ như
thế.
Trước lời nói của Nhi một số người ý thức được hành
động của mình, một số người người vẫn liếc mắt làm ngơ và buông lời chế
nhạo.
- Ai biết được đó là do cô nói thôi!
- Đúng vậy bằng chứng nào chứng mình đó là những mẫu thiết kế của cô?
- W.F đã đệ đơn kiện chứng minh đó là thật.
.......................................
Lại là một màn tranh cãi chủ yếu là do các nhà báo quá khích, Hiểu Nhi biết chỉ có chứng minh họ mới chịu tin và chỉ có chứng minh uy tín của cô và H&H mới lấy lại được.
- Cho tôi 3 ngày! 3 ngày sau sự
thật sẽ rõ ràng, tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy Alice tôi không
phải là kẻ sao chép của người khác.
Cánh nhà báo quay sang thì thầm với nhau, một trong số đó có một người lên tiếng.
- Được, chúng tôi chờ 3 ngày sau chúng tôi sẽ quay lại, trắng đen phải trái sẽ rõ.
Mọi người gật đầu và tản đi dần, đám đông giải tán trả lại không khí thường ngày của nơi đây. Nhi và Huy đi vào trong, một cuộc họp cổ đông diễn ra ngay trong 30 phút sau.
Một cổ đông lớn của tập đoàn lên tiếng.
- Chúng ta cần làm rõ chuyện này nếu không cổ phiếu cứ sụt giảm chứ không có dấu hiệu phục hồi.
- Đúng rồi, Alice cô thực sự không sao chép đúng không?
Nhi đứng lên nhìn tất cả mọi người.
- Mọi người tin tôi chứ? Tôi thực sự không làm ra cái chuyện sỉ nhục bản thân như vậy được.
- Chúng tôi tin cô!
Một cổ đông khác nói với vẻ chắc chắn, tất cả đồng tình gật đầu, bấy nhiêu
thôi cũng đủ tiếp thêm cho Nhi sức mạnh để đi tìm sự thật rồi.
- Tôi hứa với các vị sẽ mau chóng làm rõ chuyện này!
Huy đứng dậy nói.
- Mọi người yên tâm tôi sẽ không để tập đoàn chúng ta xảy ra chuyện gì
đâu. Về đơn kiện của W.F tôi sẽ mời luật sư đứng ra giúp chúng ta kiện
ngược lại họ khi có đầy đủ chứng cứ.
- Vậy thì chúng tôi yên tâm, cậu Huy chúng tôi tin tưởng cậu.
Huy mỉm cười với mọi người, đôi khi sức mạnh là mọi người cùng nhau mà cố gắng cùng nhau hợp sức và tin tưởng lẫn nhau.
Tan họp, Huy và Nhi di chuyển ngay đến bộ phận thiết kế, nếu muốn làm rõ
mọi chuyện phải bắt đầu từ bộ phận thiết kế. Khánh đã lộ nguyên hình là
một tên gián điệp cấp cao của W.F, cậu ta đã nghỉ việc và đang thong
dong với chiếc ghế tổng giám đốc và một sự thắng lợi to lớn.
Gọi tất cả mọi người tụ họp lại đầy đủ Huy mới cất tiếng.
- Chắc hẳn mọi người đã biết đến chuyện lớn đang xảy ra ở công ty chúng
ta và cũng biết được tôi đến đây để làm gì. Tôi không nói vòng vo nữa,
chuyện bản thiết kế bị sao chép xuất phát từ bộ phận thiết kế, một là
Khánh hai là một trong những người có mặt ở đây sao chép và tiết lộ cho
W.F. Mọi người chắc hẳn cũng biết trong tập đoàn chúng ta mỗi bộ phận
điều có thẻ ra vào riêng, chỉ có người trong bộ phận đó mới có thẻ để
vào phòng ban của mình. dựa vào điều này, sau khi kiểm tra sơ bộ chúng
ta có kết quả như sau. Khánh là giám đốc bộ phận thiết kế tất nhiên có
quyền ra vào nhưng thẻ của Khánh hoàn toàn khác biệt và số lần Khánh
bước vào phòng thiết kế trong một tuần qua là 1 lần.
Mọi người im lặng lắng nghe Huy nói, đến lượt Nhi.
- Tôi còn nhớ rõ lần đó là Khánh vào phòng chủ động mời tôi đi ăn trưa,
lúc đó tôi đang thiết kế thấy Khánh đề nghị thì cũng cùng anh ta xuống
căn tin và tôi nhớ là tôi đã để mẫu thiết kế vừa mới hoàn thành ở trên
bàn, Khánh rời đi cùng tôi và đó là lần duy nhất anh ta vào phòng vậy
chắc chắn người sao chép không phải anh ta mà là một người khác. Đó chỉ
là một mẫu thiết kế nằm trong bộ sưu tập dù Khánh có khả năng ghi nhớ
tuyệt vời anh ta đã sao chép được mẫu đó thì những mẫu khác là ai làm?
Mọi người quay sang xì xào với nhau, họ không tin trong phòng thiết kế lại
có kẻ hai lòng đến như vậy, họ cũng không thể tin Khánh là gián điệp,
chuyện đời thật khó lường.
- Thật không thể tha thứ, tại sao lại tồn tại một con người hai mặt trong phòng thiết kế chứ!
Như bức xúc, cô làm việc trong tập đoàn đã mười mấy năm chưa từng xảy ra
chuyện này hôm nay lại xảy ra tại nơi mà cô quản lí thật không thể chấp
nhận nổi.
- Ai đã làm hãy nhận đi nếu để chúng tôi điều tra ra chỉ có thể ở tù thôi! tôi cho người này cơ hội, hãy nói ra đi tôi sẽ không báo cảnh sát.
Huy khoanh tay nhìn một lượt tất cả
mọi người, chẳng có ai lên tiếng, người này nhất quyết không nhận tội.
Huy cười nhếch miệng một cái buông một câu lạnh lùng rồi bước đi.
- Được thôi! Nếu đã không chịu nói vậy hãy chờ 3 ngày sau đến cục cảnh sát khai báo.
Huy rời đi Nhi thở dài nhìn mọi người.
- Tôi thật sự không muốn điều này xảy ra!
Thế rồi Nhi cũng rời đi. Cô đuổi theo Huy.
- Anh đi đâu vậy?
- Đến phòng giám sát!
- Để làm gì?
Cô hỏi của Nhi làm bước chân Huy dừng lại, anh quay sang cốc đầu cô một cái rõ đau.
- Ngốc! đi xem camera!
- Ờ nhỉ.... em quên..
Nhi ôm đầu cười rồi cũng đi theo Huy. Tổ trưởng tổ giám sát dắt Nhi và Huy
vào kho dữ liệu camera, Nhi nhìn tất cả các màn hình giám sát mà muốn
ngất, gì mà nhiều thế này gần một trăm cái màn hình chứ ít gì, cô tò mò
hỏi.
- tổng cộng có bao nhiêu camera vậy anh?
- 83 cái rãi đều các bộ phận và đại sãnh cũng như trong thang máy.
Tổ trưởng trả lời Nhi nhăn mặt gì mà nhiều vậy?
Anh ta ngồi xuống cái máy số 20 nói với cô và Huy.
- Trong công ty chúng ta hầu hết các phòng đều có camera quan sát, tuy
nhiên trừ phòng thiết kế là không bởi vì phòng thiết kế là phòng quan
trọng nhất và chứa nhiều thông tin bí mật của tập đoàn nên chỉ gắn
camera ở bên ngoài cửa để theo dõi người ra vào thôi. Điều này e là sẽ
gây khó khăn trong việc điều tra!
Anh tổ trưởng nói xong
làm cho Nhi chau mày, sao lại trùng hợp đến thế chứ? Huy vẫn bình thường điều này anh đã biết nhưng anh vẫn muốn đến đây là vì anh muốn thu hẹp
phạm vi và đối tượng để điều tra.
- Mở cho tôi xem đoạn ghi hình trong vòng 1 tuần qua đi.
Anh ta gật đầu gõ gõ vào bàn phím một lát sau hình ảnh hiện lên. Huy và Nhi chăm chú vào màn hình, Huy không xem từ đầu đến cuối mà chỉ xem ở 3 mốc thời gian đó là trước khi bắt đầu giờ làm việc, nghỉ trưa và tan ca.
Người ra vào vào những giờ nhiều nhất và Hạ Băng, Tiểu My,Như và Nhi.
- Còn đến những ba người ai sẽ làm chuyện đó đấy?
Nhi thắc mắc hỏi Huy, tra qua tra lại vẫn còn đến 3 người để tìm ra người cuối cùng vẫn còn khó khăn, chợt Huy hỏi.
- Trước khi nộp bản thiết kế để may thì em để chúng ở đâu?
- Em... không nhớ rõ...
Nhi lắc đầu Huy nói.
- Cố gắng nhớ lại đi điều này rất quan trọng!
Nhi vỗ vỗ vào đầu cô cố gắng nhớ lại, từng hình ảnh lướt qua trong đầu Nhi, chợt cô a lên 1 tiếng.
- Em nhớ rồi, trước khi giao cho phòng may em bị đau bụng nên đặt trên
bàn rồi vào phòng vệ sinh hôm đó là thứ 6 vào giờ nghỉ trưa.
Huy điều chỉnh đoạn băng vào trước giờ nghỉ trưa, đến giờ Hương là người đi ra đầu tiên sau đó mọi người cũng lần lượt đi ra ngoài và có cả Hạ
Băng, Như và Tiểu My.
- Sao lại như vậy họ rời đi hết rồi!
- Khoan đã! chờ chút! Người đó sẽ quay lại!
Huy nói với Nhi, và đúng như vậy,15 phút sau, sau khi Nhi rời đi Hạ Băng và Tiểu My quay lại nhưng người vào trong là Hạ Băng còn Tiểu My đứng bên
ngoài quan sát khoảng rất nhanh 5 phút sau Hạ Băng bước ra trên tay cầm 1 cái điện thoại, cô ta giơ lên nháy mắt với Tiểu My rồi cả hai rời đi, 3 phút sau Nhi quay lại.
Tất cả đã rõ người sao chép và
truyền tin tức cùng bản thiết kế cho W.F là Hạ Băng và Tiểu My. Hiểu Nhi tức giận nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cô đứng phắt dậy định tiến ra
ngoài thì bị Huy cản lại.
- Em định đi đâu?
- Đi bắt cô ta nhận tội!
Huy giữ tay Nhi lại từ tốn.
- Bình tĩnh đi Nhi, em nghĩ chỉ như vậy mà đủ để kết tội họ sao? Chúng ta đã bắt tận tay hay tận mắt chứng kiến họ sao chép đâu!
- Vậy chẳng lẽ cứ như vậy rồi bỏ qua!
- Anh có cách để họ không đánh mà khai!
Ánh mắt Huy biểu hiện sự chắc chắn Nhi nhìn anh thắc mắc vô cùng.
- Ý anh là cách gì?
Huy cười nhẹ kéo tay Nhi ra khỏi đấy, anh lái xe đưa cô trở về nhà.
Vừa vào cửa Nhi đã chịu hết nổi mà hỏi lại Huy.
- Nói cho em biết anh đã nghĩ ra cách gì rồi?
Huy ngồi xuống sofa rót một ly nước cho cô và nói.
- Ngày mai chỉ cần để bảo vệ nói một câu trước mặt hai người bọn họ thì tự khắc họ sẽ mắc bẫy của anh!
.........................................................
Sáng.
Mọi người đều đi làm bình thường giữa tâm bão của dư luận về tập đoàn, báo
đài hôm nay đã không còn đưa tin vô căn cứ nữa có lẽ là do lời hứa của
Nhi với bọn họ.
Nhi cùng Huy bước vào trong, Hạ Băng và
Tiểu My cũng vừa đến, hai cô mặt mày vẫn bình thản như chưa từng có
chuyện gì xảy ra, cả hai bước vào thang máy chợt có 2 người bảo vệ cũng
chen vào. Hạ Băng bực bội vuốt lại mái tóc bị họ đẩy vào lúc nãy nên
rối, cô và Tiểu My trò chuyện bình thường cho đến khi hai người bảo vệ
kia nói chuyện xì xầm với nhau, nội dung làm Cô chú ý.
- Nghe nói hôm qua Alice và tổng giám đốc xuống phòng giám sát tìm băng ghi hình đó.
- Rồi có tìm được gì không? Hôm qua tao không có trực.
- Nói nhỏ mày nghe thôi đừng nói ai khác nghe nha. Lúc rời khỏi tao có
nghe tổng giám đốc nói nhỏ với Alice là trong phòng thiết kế có một máy
theo dõi ngầm đặt sát vào mép tường bên tay trái, máy đó được nối với
một nơi đặc biệt nào đó không thuộc công ty mình, trưa nay tổng giám đốc sẽ đi tới đó á!
- Ghê vậy! Công ty này ghê lắm! Không theo dõi ngầm như vậy làm sao biết ai muốn hại công ty chứ! Người đó sắp ở tù rồi!
Cửa thang máy mở hai người đó rời đi, còn lại Hạ Băng và Tiểu My. Nghe xong mấy lời đó gương mặt của Tiểu My tái mét cô ta nói với Hạ Băng, hai cô
gái không để ý một vật nhỏ chớp đỏ đang đặt phía sau lưng.
- Tao lo quá mày ơi! Lỡ như....
- Không có gì phải sợ đó chỉ là lời nói của bảo vệ sao tin được.
- Nhưng, nếu là thật bọn họ sẽ điều tra ra được mày là người chụp lại bản thiết kế và giao cho Khánh.
Hạ Băng trừng mắt giơ tay lên bịt miệng Tiểu My.
- Ai đánh mà mày khai vậy? Cũng may chỉ có tao với mày chứ không mang họa rồi.
Tiểu My bị bịt miệng đến khi ra khỏi thang máy, Hạ Băng vẫn bình thường duy
chỉ có Tiểu My là hoang mang lo lắng tất cả hiện rõ trên khuôn mặt. Hiểu Nhi quan sát thấy thì cười nhẹ bước 1 đã xong, bước 2 đánh vào tâm lí
của kẻ sợ, đó là Tiểu My.
Một lúc sau thư kí của Huy đến
phòng thiết kế và mời Tiểu My đi, cô ta lo lắng không thôi, Hạ Băng cũng lo vì Tiểu My rất hay nói bậy.
Đứng trước mặt Khắc Huy tay chân Tiểu My run bần bật, sao Huy chỉ gọi mỗi mình cô ta lên thế?
- Ngồi đi!
Huy chỉ tay vào cái ghế còn trống phía trước, Tiểu My ngồi xuống không dám
ngẩng mặt lên nhìn Huy do cô ta sợ phong thái hay gương mặt lạnh tanh
này của Huy.
- Cô biết tôi tìm cô làm gì không?
- Không thưa tổng giám đốc.
Huy cười nhẹ xoay xoay đồng xu trên tay.
- Để tôi nói sơ qua nhé! Đại khái là trong thiết bị theo dõi đặc biệt và
camera giám sát cô đích thực là người sao chép bản thiết kế!
Tiểu My ngẩng đầu lên xua tay.
- Không có, tôi không có, không phải tôi!
Huy im lặng không nói gì chỉ xoay cái laptop cho cô ta xem một đoạn ghi
hình cảnh cô ta đứng lấp ló trước cửa phòng rồi anh tắt ngay, mặt Tiểu
My đã xanh mét.
- Thế nào?
Vẫn còn 1 chút bình tĩnh cô ta nói.
- Anh không bắt tận tay sao lại nói là tôi làm được.
" Vẫn còn thông minh" Huy nghĩ anh lại cười bật 1 đoạn ghi âm nhỏ đại
khái là cuộc đối thoại ngắn của cô ta với Hạ Băng trong thang máy. Nghe
xong cô ta hoảng sợ lắp bắp.
- Là Hạ Băng không phải tôi... là Hạ Băng bảo tôi canh cửa cho cô ta.....
Lần này thì Huy cười tươi, chiêu đánh vào tâm lí của anh cũng khá hiệu quả. Tiểu My đã chịu khai ra hết từ đầu đến cuối đều là do Hạ Băng và Khánh
làm không liên quan gì đến cô. Tiểu My còn đưa ra tấm thẻ ATM có 100
triệu trong tài khoản mà Khánh mở cho cô vì đã lập công lớn. Tất cả
những gì Tiểu My nói đều được ghi âm lại, Tiểu My còn cung cấp một số
tin nhắn và bằng chứng khác.... cô ta đã khai sạch...
- Anh hứa đừng cho tôi vào tù nhé tôi đã khai hết rồi đó cũng không phải chủ ý của tôi mà!
- Được tôi hứa, cô có thể đi được rồi!
Tiểu My nhanh chóng bay ra ngoài. Hạ Băng đã chờ cô ta ở trước cửa phòng thấy cô ta Hạ Băng vội kéo vào 1 góc hỏi.
- Sao rồi mày? Anh ta hỏi gì mày?
- Xin lỗi.... tao khai hết rồi!
- CÁI GÌ????MÀY.....
Hạ Băng trợn mắt nhìn Tiểu My.
- Tao khai rồi.
Chát.... một cái tát lên mặt Tiểu My, cô ta quát.
- Mày là đồ ngu nghĩ sao mà đi khai hả?
- Tao không ngu, cũng chỉ tại mày dụ dỗ tao, tao còn mẹ tao không thể ở tù.
Tiểu My quát lên rồi rời đi, Hạ Băng ôm đầu đau khổ. Cô ta gọi thông báo cho Khánh nhưng khi biết hết sự thật khánh liền quát cho cô ta đi chết đi
rồi cúp máy. Hạ Băng vì anh ta mà làm như vậy đến cuối cùng anh ta lại
đối xử với cô tệ như vậy.... cô phải cho anh ta trả giá....
Hôm sau tập đoàn
H&H tổ chức 1 buổi họp báo và giải đáp tất cả các câu hỏi của cánh
nhà báo. Tất cả bằng chứng đều được công khai, tập đoàn W.F và Khánh bị
lên án dữ dội. Kết thúc buổi họp báo tất cả phương tiện truyền thông đều đưa tin tổng giám đốc W.F là gián điệp cao cấp ấn nấp vào chức giám đốc thiết kế ở H&H. Ngoài ta cậu ta còn sao chép bản thiết kế của Alice Trịnh, các mặt báo đầy rẫy các thông tin. Tập đoàn H&H đệ đơn kiện
W.F với đầy đủ chứng cứ mà Tiểu My và Hạ Băng cung cấp, cổ phiếu W.F sụt giảm mạnh và có nguy cơ phá sản.
Khánh như kẻ điên đập phá tất cả, nỗi căm hận trong lòng của cậu ta ngày càng lớn.
Tức nước thì vỡ bờ.... chuyện gì sẽ xảy ra?