Hôm nay đã là ngay thứ tư,sau vụ án cậu chủ tập đoàn Âu Dương Phong bị bắn chết,hàng loạt các tờ báo lớn nhỏ đều đưa tin,xoay quanh những sự việc liên quan,kẻ mà họ nhắm đến không ai khác là lả tổng giám đốc Trương Thị,những chuyện trước kia cứ bị đám báo chí đào mộ. Nhà họ Âu lớn nhỏ đều đã chết,họ lại tìm tới thông tin con gái ruột ông Âu vẫn còn sống,vài tên nhà báo vẫn thường nhân cơ hội đến bệnh viện,chưa kể trong vụ nổ tại tập đoàn của Lâm Thần vừa rồi,việc anh vẫn còn sống,không bị tổn thương chút nào càng khiến đám báo chí tò mò. Nhưng Thần đã kịp sai tên Jackson đi lo chuyện này,chỉ vì anh không muốn đám báo chí làm phiền đến nó.
Tại sở cảnh sát,Nguyên Vũ vẫn đang bận rộn với những vụ án liên quan xảy ra liên tiếp,cùng với việc tìm bằng chứng cho vụ án của Tuệ Nhi 7 năm trước,anh sớm đã có bằng chứng vì Kiều Ân hai ngày trước khi xảy ra vụ bắt cóc,Ân đã đến khai báo và đứng ra làm chứng,cộng với cuộn băng của Thần đã được chuyên gia thẩm định,chắc chắn tên Âu Phong đó sẽ phải lĩnh án tử nhưng cuối cùng hắn lại chết như vậy. Chính vì vậy... mới biết thêm được những chuyện ẩn sau vụ án đầy bí ẩn này,chính là việc Nghiễn đã khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình,chính Nghiễn đã bắt cóc người con gái tên Thiên Hy để dụ Phong đến với mục đích trả thù cho Tuệ Nhi,cũng chính hắn năm đó đã ra tay gϊếŧ hại người tên Âu Lãnh.
Hắn không có ý định chối bỏ tội danh của mình,hắn cũng không cần luật sư bào chữa nên vụ án sẽ được sớm đưa ra xét xử.Sáng sớm hôm nay,tại trụ sở cảnh sát,những tên nhà báo đã sớm có mặt khắp mọi nơi để cập nhật thông tin,cũng chính hôm nay tên Tiểu Minh đến để ra đầu thú.
- Anh Nguyên Vũ! Bên ngoài có một người tên là Tiểu Minh,hắn muốn khai báo mọi chuyện
- Được,tôi sẽ ra ngay!?
Bước ra khỏi phòng làm việc,trên tay cầm một tập hồ sơ dày cộp,vẻ mặt suy tư theo ra đến ngoài,Vũ nghiêm chỉnh ngồi xuống,trước khi nghe đến tên hắn,Vũ cũng không ngờ hắn lại ra đầu thú sớm đến vậy,dù sao thì thế này vẫn tốt hơn là hắn cùng người vợ đang mang thai của mình cùng trốn đi. Minh mặc một chiếc áo kẻ đen,gương mặt hốc hác,đầu đội mũ lưỡi trai đen kéo sụp che gần nửa khuôn mặt,nhìn cậu ta có vẻ khá mệt mỏi,thấy Vũ cậu ta mới từ từ bỏ mũ xuống.
- tôi rất ghi nhận việc cậu đến đầu thú hôm nay,giờ thì cậu có thể khai báo mọi chuyện! Vũ lấy trên bàn giấy và bút,sẵn sàng nghe cậu ta trình bày mọi chuyện. Minh chỉ hít lấy một hơi dài rồi thở ra,giọng nói từ tốn.
- "Chính cậu chủ của tôi Âu Phong là người ra lệnh cho tôi tìm đến một đội nhập quốc chuyên về thuốc súng và chế tạo bom nổ để ám hại tên Lâm Thần vì một số lý do cá nhân.Cũng chính cậu Âu Phong 7 năm trước sau khi vào được đại học,cậu ấy tốt nghiệp và được cha cậu ấy là ông Âu nhờ mối quan hệ đã có tên trong một viện nghiên cứu sinh học nằm trong quân đội,họ đã nghiên cứu và chế tạo thành công một thứ chất rất phức tạp,khiến người dùng sẽ lên cơn nghiện và dần mất kiểm soát lý trí,sẽ khiến họ tuyệt đối trung thành về phần này tôi cũng không rõ lắm,nhưng thứ đó khiến cậu ta thu về hàng trăm triệu đô la mĩ mỗi năm, Phong sau khi tốt nghiệp cậu ta đã được cha mình lên kế hoạch bí mật để sản xuất thứ chất đó nhằm kiếm lợi nhuận,tôi không biết tại sao ông Âu có khả năng qua mặt được nhóm nghiên cứu trong quân đội đó,nhưng những mối quan hệ xung quanh ông ta khá phức tạp và thần bí,ông ta có thể hô mưa gọi bão thuận lợi trong rất nhiều vụ làm ăn. Nhưng chỉ khoảng hai tháng nay cậu chủ tôi đã có định muốn ngừng sản xuất thứ chất đó,và đã liên hệ với một lão tên Jonh nathal,lai lịch của ông ta khá bí mật,cả tôi và cậu chủ chỉ biết đến ông ta là một tay buôn bán khá nổi tiếng trong thế giới ngầm,hắn có vẻ rất hứng thú với mối hàng của Phong nên không ngại hợp tác. Cậu ấy chính là muốn không dính níu đến vụ này nữa. Và chúng tôi đã lên kế hoạch vận chuyển và giao hàng tại một nhà máy cũ tại xí nghiệp cũ cạnh quần đảo Zepfil... và cho đến khi cảnh sát mò được tung tích của tất cả lô hàng.
Vũ tỉ mỉ ghi chép mọi thứ,cùng những thông tin thu thập từ mấy ngày hôm nay,cũng có thể nói chuyện này phức tạp đến thế nào,Vũ nhìn Minh bằng nghiệp vụ của mình cùng trực giác của một cảnh sát nên anh rất nhạy bén,nhìn hắn có vẻ như có điều gì đó rất khó nói,Vũ từ tốn hỏi
- Cậu còn điều gì lo lắng sao? Vợ con cậu?
Thấy Minh im lặng không trả lời,chỉ thấy ánh mắt cậu ta vô cùng lo lắng,nhìn xung quanh,khi cậu ta đến đây đã như vậy rồi
- Đây là trụ sở cảnh sát,có điều gì cậu cứ nói,không phải sợ gì cả!
- tôi biết tôi sẽ không thể thoát tội,xin anh hãy bảo vệ vợ và đứa con trong bụng cô ấy!
- Anh yên tâm,chúng tôi sẽ có trách nhiệm liên hệ nếu có bất cứ điều gì ảnh hưởng đến cô ấy!
Vũ vừa nói vừa gập tập hồ sơ lại và yêu cầu anh ta kí vào bản lấy lời khai của mình,thì cũng là lúc một cuộc gọi được nối máy trực tiếp đến chỗ anh. Vũ nhấc máy,vài giây im lặng trôi qua sắc mặt anh không hề thay đổi,vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tên Tiểu Minh như hiểu ra chuyện gì,dầu dây bên kia chính là cấp trên của cậu,đích thân giám đốc sở cảnh sát ra lệnh cho anh ngừng điều tra ngay lập tức,vụ việc này sẽ được bàn giao lại cho một người khác,kể từ giờ phút này,khi cuộc gọi kết thúc. Vũ thất thần vài dây,đúng như những gì anh nghĩ,vụ án này không hề đơn giản như này,kẻ mà tên Tiểu Minh nói đến có liên quan tới ông Âu,nhân vật thần bí đó...
- Anh sao vậy?- Minh nhìn lên hỏi
- Tôi không sao!- những suy nghĩ trong đầu,Vũ chỉ dừng lại khi anh đặt điện thoại xuống và nghe thấy tiếng minh hỏi,hai tay chắp lại nét mặt ưu phiền nhìn cậu ta rồi thở dài
- Tôi biết anh cũng biết điều gì, kể từ giờ phút này tôi sẽ không có quyền điều tra vụ việc này,anh sẽ được đưa vào trại giam chờ xeta xử,hồ sơ của anh sẽ lập tức được môtk đội khác đảm nhiệm!- Vừa dứt lời bên ngoài một đội cảnh sát đi tới áp giải Mình đi, hắn không hề hoảng sợ,vì sớm muộn hắn cũng sẽ phải chết.Minh được đưa đi, Vũ chỉ biets ngoiif đó bất lực,chính anh biết rằng kẻ mà Minh nhắc đến là người rất có quyền lực,hắn có thể thâu tóm cả cục cảnh sát chứ nói gì đến một tên cảnh sát nhỏ bé như anh.có lẽ chuyện này chỉ có thể dừng ở đây.
Bà Diệp Hoa sau khi biết tin con trai mình chết,liền tập tức trở về,bà ta gần như phát điên lên khi nhìn thi thể con trai mình bất động. Bà ta cho ngươif điều tra thì được mọi chuyện,bà ta biết sớm muộn cảnh sát cũng mời bà đến,không tránh khỏi liên luỵ,nên bà ta đã vội vàng thu dọn hành lý,vơ vét hết mọi tài sản bỏ trốn, chuyến bay vừa đáp xuống một thị trấn nhỏ nằm ở vùng Nam Châu Phi. Theo tin báo,bà ta vừa gặp một tai nạn thảm khốc,khi trên đường lái xe,chiếc xe Aus A đen đã bốc cháy,sự việc đang được điều tra làm rõ nguyên nhân.Nhà họ Âu chỉ còn lại Kiều Ân,cô ta sau khi đưa Dương Khang gửi mẹ mình,đã đi đầu thú,cô ta đã khai nhận rằng mình đã cùng Âu Phong lên kế hoạch hại Tuệ Nhi 7 năm trước. Cô ta bị lĩnh án tù 5 năm vì tội danh cấu kết hãm hại người khác.Về phía Tử Di,không ai biết cô ta đã đi đâu ở đâu,chỉ biết ngày Minh ra đi,Di đọc được một bức thư Minh viết,biết Minh sẽ nhận án tử hình,Di oà khóc thảm thương,như hoá điên dại,trước đó khi biết mình không thể mang thai đứa con của Minh cô ta đã nói dối hắn,đến bây giờ vẫn tự lứa dối chính mình.Không còn người thân bên cạnh,người duy nhất cũng đã từ bỏ cô ra đi,có lẽ đây chính là báo ứng dành cho cô,khi năm xưa đã bỏ người con trai đó. Có người nói,có một cô gái trẻ,đã gieo mình tự vẫn tại một con sông nhỏ,không ai biết cô ta là ai,chỉ phát hiện,cái xác đã không còn nguyên vẹn.
Bên ngoài khuôn viên bệnh viện, Nam đang đẩy xe lăn đưa nó đi dạo,bác sĩ nói ngày mai nó có thể ra viện.
- Đã nói là em tự đi được rồi mà! Tự nhiên bắt em ngồi cái này!
- Đi thế này không phải sướng hơn hả!!
- Hix,làm như em còn yếu lắm ấy!- Nó nhõng nhẽo như đứa trẻ. Nam dừng lại,bước lên trước ngồi đối diện với nó,nhìn chăm chăm
- Anh làm gì thế!- nó ngạc nhiên hỏi
- Cho anh ngắm em một chút!- từng tia nắng chiếu rọi qua từng tán lá xanh,đã sang xuân,tiết trời vô cùng dễ chịu. Nam cứ thế ngắm nhìn gương mặt thiên thần đó,lúc này lòng anh lại trỗi dậy một cảm giác nhói đau,điều mà anh chưa từng bao giờ nghĩ đến rằng lại có một ngày chính anh sẽ rời xa nó,chỉ có thể ngắm nhìn nó từ trên kia,bầu trời hôm nay thật đẹp.
- Anh sao vậy?- nó cũng lặng lẽ nhìn vào mắt anh,hôm nay anh rất khác,không phải anh nhìn rất khác,mà là nhìn anh như thể anh đang chịu một nỗi đau nào đó,ánh mắt ấy rất buồn,nó không biết đã bao nhiêu lần phớt lờ tâm tư của anh
- Anh không sao cả! Em nhất định phải thật hạnh phúc nhé,hắn là người tốt,anh tin hắn sẽ bảo vệ em,không làm em tổn thương,hãy ở bên hắn,cuộc đời này được gặp em là điều hạnh phúc nhất đối với anh,Thiên Hy,hứa với anh được không,nhất định phải sống hạnh phúc!
- Chấn Nam,em hứa! Anh có chuyện gì giấu em phải không? Tại sao lại nói những lời này chứ!
- không,Thiên Hy,không có chuyện gì cả, đừng nghĩ ngợi nữa, hôm nay chỉ nghe anh nói thôi được không?
- Ừm...-nhỏ khẽ gật đầu
- Anh rất yêu em,từ lần đầu tiên thấy em,anh dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác,ở bên em anh thấy mình mới thực sự là chính mình,bất kể sau này tình cảm này cũng sẽ không bao giờ thay đổi...- nói rồi Chấn Nam liền vòng tay ôm lấy nhỏ,đặt lên môi nó một nụ hôn ấm áp, nhẹ nhàng lưu luyến không rời,nó không đẩy anh ra,không trách anh,mặc Nam ôm lấy nó cuối cùng Nam ngước lên đặt một nụ hôn lên trán nó,đó là tất cả những gì anh muốn nói
- Thôi được rồi,chúng ta vào trong thôi!
- Chấn Nam sao anh vẫn còn ở lại viện?...Đã hơn một tháng rồi!- Hy quay lại thắc mắc hỏi
- Khi nào em ra viện anh sẽ ra viện,ở lại cùng em không phải tốt hơn sao?
- thì ra là vậy!!- nó cười ngây ngô mắt,nhắm tít,nó chẳng biết lúc này mặt Nam đã khác đến thế nào,ánh mắt đã đỏ hoe từ lúc nào,Nam cố gắng giấu nhẹm đi từng giọt nước mắt của mình,nhưng thấy nó vui vẻ thế này anh cũng không lỡ nói cho nó biết sự thật,cứ thế này chẳng phải tốt hơn sao,nhìn nó cười anh cũng thấy lòng nhẹ nhõm đi được phần nào.
Trên đường vào phòng bệnh,cả hai bắt gặp Thần đang bước đến,trên tay vẫn là một túi đồ ăn lớn,từ ngày nó ở trong viện,Thần đều ở bên nó cả đêm,sáng sớm lại trở về biệt thự tự tay nấu đồ ăn mang đến bệnh viện cho nó,đều đặn mỗi ngày. Thấy Thần bước lại,đôi mắt nó sáng rực,mỉm cười thật tươi
- Anh Thần!!
Giây phút nó gọi tên hắn,Nam đã nhìn thấy sâu trong ánh mắt nó một niềm hạnh phúc vô tận,nụ cười ấy chưa bao giờ lại tự nhiên đến thế khi ở bên anh,giây phút đó anh đã biết nó mãi mãi không thuộc về mình,biết rằng nó yêu hắn đến thế nào. Nam hơi cúi xuống,cười gượng ngạo
- Hôm nay em thế nào,trong người không thấy khó chịu đâu chứ- Thần đến gần quỳ trước chiếc xe đẩy nó,ân cần hỏi
- em thấy khoẻ hơn rồi,Chấn Nam vừa đưa em đi dạo! Chấn Nam,anh vào ăn cùng em nhé,Anh ấy nấu ăn rất ngon!- nó kéo lấy tay Chấn Nam,năn nỉ,vẫn cười tít mắt
- Thôi anh không muốn làm phiền hai người đâu,nhờ anh đưa cô ấy vào trong,tôi ra đây một chút!!!- Nam nói rồi,cứ thế rời đi để lại hai người. Thần không nói gì ánh mắt cứ thế dõi theo hắn rồi lại quay về phía nó,nắm chặt tay Hy.
- Hy,anh muốn nói cho em một chuyện!!!
Nam sau khi rời đi,anh liền trở về phòng bệnh,bên trong mẹ anh và cha anh cùng Lạc Thành đều có mặt.Thấy anh, bà Quách chỉ đi lại,bà ôm chầm lấy đứa con mình,nước mắt tựa lúc nào đã lăn dài trên má,những nếp nhăn theo năm tháng đã trở lên nhiều hơn,trông bà đã tiều tuỵ đi rất nhiều.
- Chấn Nam,mẹ xin lỗi!! - bà Quách cứ thế nói trong nước mắt,ông Quách đừng bên cạnh đau lòng chỉ còn biết đỡ lấy bà,an ủi.
- Mẹ,mẹ đừng khóc nữa!! Con xin lỗi,đời này không thể báo hiếu cho cha mẹ!!- Nam ôm lấy bà,tựa cằm mình lên đầu bà,mái tóc đã hai màu,cảm giác kẻ đầu trắng tiễn kẻ đầu xanh khiến Nam không kìm lòng được mà khóc thành tiếng. Chỉ trách anh phải ra đi quá sớm,để lại cha mẹ già sống trên đời. Từ nhỏ đã phải trải qua đau đớn,khi vừa sinh ra,có lẽ mọi đứa trẻ đê