Ngày hôm sau.
Không phải cậu coi sở cảnh sát này như nhà của mình rồi đấy chứ! -Vũ ngồi trên bàn làm việc,nở nụ cười bất đắc dĩ,cậu ta hiểu rõ Thần hơn ai hết,trước đây khi còn học chung trường,cậu ta biết giữa hắn và Âu Lãnh anh trai mình vô cùng thân thiết,khi anh trai mình mất,cậu ta đã trở thành một người hoàn toàn khác,chỉ mới vài năm không gặp,đến giờ cậu ta mới tìm tới mình,thì thực sự Vũ cũng không đành lòng bỏ mặc.
- tôi nghĩ cuộn băng video này có thể đưa ra làm bằng chứng kết tội hắn,tôi đã đưa chuyên gia giám định,cuộn băng này đã dùng kĩ xảo để chỉnh sửa,hơn nữa...-Thần chưa nói hết câu...Vũ đã ngắt lời Thần,thở dài rồi đưa tay đẩy cuộn băng sang bên cạnh.
- Lâm Thần! so với cậu thì tôi là người hiểu rõ vụ án này nhất, từ hôm gặp cậu tôi đã đọc hồ sơ này trên dưới chục lần,cũng biết vụ án này còn nhiều điểm nghi vấn,nhưng vấn đề quan trọng không phải là việc tiếp tục mở lại vụ án để điều tra mà là vụ án này vốn được giám đốc sở cảnh sát tiền nhiệm trước niêm phong vào hồ sơ lưu trữ không được phép tái điều tra lại, vì nể cậu là bạn tốt tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây... Lâm Thần,cậu nên nhớ người nhà cô ấy chính là người đưa ra yêu cầu này, hơn nữa cậu lại không hề có mối liên quan nào đến nhà họ Trương,cho dù cậu có tìm trăm chứng cứ thì cũng không đủ tư cách để tái phúc thẩm lại vụ án và tố cáo hắn... Thần xin cậu hiểu cho tôi!!
- Vũ!! Cậu thực sự không thể vì tôi mà điều tra lại vụ này sao,rõ ràng hắn mới chính là nguyên nhân khiến cô ấy tự sát,nhưng cậu biết không chính vì lúc đó hắn thoát lên người vô tội như anh ấy mới là người thế mạng... là Âu Lãnh,anh ấy không hề hại cô ấy,cậu có thể thấy chuyện này thật vô lý,nhưng đó là sự thật,cái chết của Âu Lãnh không tình cờ đến vậy.
- Bình tĩnh,cậu dựa vào đâu mà đưa ra lời lẽ đó!
- Là anh trai tôi đã gϊếŧ anh ấy!- Thần cũng không ngại nói ra sự thật đó,vốn dĩ tới đây,Thần cũng không định giấu diếm bất cứ điều gì vì anh ta tin tưởng Vũ...
- Thần,cậu không điên chứ,tôi có thể coi như chưa nghe thấy gì- Vũ phủi tay,cố gắng vào nhìn vào nét mặt khó coi bây giờ của Thần coi như cậu ta vừa nói chuyện phiếm,nhưng trông anh ta không có vẻ như muốn đùa,chẳng có ai lại đi kết tội anh trai mình gϊếŧ người,hơn nữa lại nói với cảnh sát.
- Được,tôi sẽ không làm phiền cậu nữa! -Thần tức giận quay người rời đi
- Lâm Thần! Bình tĩnh đã! Cậu định làm gì?
- Tôi sẽ đi kết thúc mọi chuyện! - Thần dứt lời rồi rời khỏi sở cảnh sát, Vũ không đuổi theo,càng không hỏi thêm cậu ta bất cứ điều gì,Vũ biết chuyện mấy năm về trước,biết hắn ta đã từng khổ sở truy tìm ra kẻ đã gϊếŧ Âu Lãnh,càng biết cậu ta đã khiến chúng trở nên thế nào,tưởng chừng mọi việc đã kết thúc nhưng thật không ngờ mọi chuyện trở nên thế này,Vũ chỉ sợ một ngày người đến đưa cậu ta vào tù lại là mình. Vũ thở dài rồi lắc đầu,cầm lấy cuộn băng video mở trên máy tính...
Đến tối,Thần không trở về nhà liền đến ngay biệt thự nhà họ Quách,chính là để để gặp Nhất Thiên,lỗi lầm lớn nhất cuộc đời này của anh chính là đã không ở bên cạnh người con gái anh yêu thương,cùng cô ấy chăm sóc đứa trẻ này. Ôm chặt đứa trẻ trong tay,thằng bé thật giống anh đến từng nét trên gương mặt,Nhất Thiên "sau này con nhất định phải thay cha bảo vệ mẹ con,cha yêu con..."
- Lâm Thần,cháu định làm gì!- Bà ôm lấy Nhất Thiên,bà biết mọi chuyện,càng biết Thiên Hy yêu cậu ta thế nào,nên không khỏi lo lắng
- xin bác hãy chăm sóc Nhất Thiên,đây là tâm nguyện cuối cùng của cháu,cháu nhất định sẽ đưa Thiên Hy trở lại,cô ấy sẽ sống thật hạnh phúc...
Ra đến cửa,Thần đứng lặng người nhìn thằng bé một lúc rồi quay người rời đi. Giây phút ấy khiến từng bước chân của anh trở lên nặng nề,anh biết chuyện gì rồi cũng sẽ đến,cũng biết kế hoạch của anh trai mình sẽ kéo theo nhưng hệ luỵ gì,chỉ hy vọng những dự tưởng của anh không đúng,chỉ hy vọng người con gái đó được an toàn. Đêm mai,sẽ là lúc vụ giao dịch giữa hắn và Anh Nghiễn sẽ diễn ra... chắc chắn Nghiễn sẽ không bỏ qua căn biệt thự của Phong. Điều đó có nghĩa là anh cần đưa nó rời khỏi căn biệt thự đó trước sáng mai, tất cả kế hoạch đã được chuẩn bị, Thần liền quay trở lại công ty lấy chiếc máy tính của mình trước khi đột nhập vào biệt thự họ Âu. Thần phóng xe nhanh đến công ty,nên không để ý có cuộc gọi điện đến,nhìn qua gương chiếu hậu hai chiếc xe con màu đen đã bám theo mình nãy giờ, chắc chắn là người của Anh Nghiễn đưa tới,muốn cắt đuôi bọn chúng cũng không phải chuyện khó khăn.Thần lập tức tăng tốc độ,rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ nằm bên trái,trên thiết bị định vị hiện lên đoạn đường quanh co dẫn đến trung tâm thành phố, chỉ cần đi qua được con đường này sẽ khiến bọn chúng mất phương hướng...
[Trước đó vài tiếng,tại biệt thự họ Âu, nó đang tìm cách thoát ra khỏi đây,sau khi biết rõ mọi chuyện,biết Phong sẽ gϊếŧ Thần bằng mọi cách,nó đã sợ hãi tột độ,nó biết nó có căm ghét Thần đến thế nào đi chăng nữa,nhưng sâu thẳm trong trái tim nó, anh đã chiếm một vị trí quan trọng. Khi mọi chuyện chưa quá muộn,nó không muốn mất đi cả người con trai ấy,nó không muốn mình tiếp tục mắc phải sai lầm nữa... thì ra cuối cùng nó cũng hiểu ra rằng chỉ cần có người con trai ấy,tất thảy mọi thứ đều có thể từ bỏ...
Bên ngoài cửa tiếng của Y trân vọng lại,cô ta đang trao đổi gì đó với đám vệ sĩ, Hy chợt vui mừng vì ít nhất thì vẫn còn Y Trân,có thể giúp nó rời khỏi đây.
- Y Trân!!- Nó thấy Y Trân đang bê khay đồ ăn lại liền chạy tới,mấy hôm nay Phong đều cho người khác vào thay phiên nhau đưa đồ ăn tới, hôm nay gặp Y Trân ở đây thật là may mắn. Trân đặt khay đồ ăn lên bàn,hôm nay cô ta nhìn không giống mọi hôm,mỗi khi nhìn thấy nó đều hồ hởi tiếp chuyện nhưng hôm nay giống như miễn cưỡng trả lời.
- Tiểu thư dùng bữa!- giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, Hy dễ dàng nhìn ra sự thay đổi không còn thấy thoải mái,bàn tay cầm lấy tay Trân chợt buông xuống
- Y Trân,hôm nay cô lạ quá!- Hy chỉ định hỏi vu vơ ai ngờ Trân lại dùng ánh mắt có chút giận dữ nhìn nó rồi nhếch môi cười
- đến hôm nay tiểu thư mới nhận ra sao?
- cô nói vậy nghĩa là sao?
- hahaa,cô đã quá ngây thơ đến nỗi không nhận ra mình đã bị lừa thế nào rồi hay là do tôi diễn quá đạt,đã đến lúc cô cần phải hiểu rõ mọi chuyện rồi- Trân liền bước tới nắm lấy vạt áo Hy dúi mạnh xuống,nó chưa kịp lùi lại nên theo phản xạ ngã mạnh xuống sàn nhà,gương mặt cô ta lúc này trông thật giống ác quỷ,hai tay khoanh lại
- cô biết tôi là ai không? 4 năm trước,tôi chính là người mua lại cô từ bà mẹ kế của cô,cô biết gương mặt tôi đã bị tên khốn Âu Phong huỷ hoại thế nào không? 4 năm tôi phải khổ sở đau đớn khi bị từng mũi tiêm,từng nhát dao kéo đặt trên da thịt mình,để có được khuôn mặt này chính là quay về đây để trả thù hắn và cô chính là điểm yếu của hắn,hâhhah,hôm nay chính là ngày cô phải bị dày vò,hành hạ...- Trân vừa nói vừa cừoi điên dại,từ từ tháo một lớp mặt nạ trên mặt mình ra để lộ một vết sẹo lồi dài trên da mặt,nhìn qua cũng biết cô ta đã phải khổ sở thế nào với vết sẹo đó,so với Di cô ta có phần đáng sợ hơn,thì ra bấy lâu nay cô ta chỉ đang đóng kịch trước mặt nó,làm bao nhiêu việc, rốt cuộc sao phải chờ đến hôm nay,chỉ một nhát súng cũng có thể khiến nó ra đi nhanh chóng. Chính là còn có một chuyện khác,chính là kẻ đứng sau tất cả mọi việc, thì ra mọi chuyện đã được sắp xếp từ khi cô bị mẹ kế đưa đi, nghĩ đến đây Hy chợt cười cay đắng.
- rốt cuộc ai là người đứng sau mọi chuyện này?- Hy bình tĩnh hỏi lại
- cô rất thông minh! Có thể bình tĩnh hỏi tôi chuyện này,nhưng cô sẽ sớm biết mọi chuyện thôi! -nói rồi Trân liền quay lại sau nhìn ra phía cửa chính,đám vệ sĩ hàng ngày vẫn canh gác bên ngoài xem ra đã đang trực chờ lệnh của Trân sẽ lập tức xông vào,bọn chúng không phải người của Phong
- Làm đi!!
- các ngươi!!!!- một trong số bọn chúng vừa nhanh tay đặt một mảnh vải đã được tẩm thuốc mê vào miệng nó,Hy liền thấy nhức đầu rồi nhanh chóng chìm vào cơn mê không còn biết chuyện gì nữa...]
Sau khi cắt đuôi được bọn chúng,Thần liền phóng nhanh hết tốc độ chẳng mấy chốc đã đến trước công ty,Thần không có thói quen để xe dưới hầm,nhưng hôm nay anh chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào,Thần lại phóng xuống hầm gửi xe. Cũng cùng lúc điện thoại rung,hơn chục cuộc gọi nhỡ từ số của tên Jackson,anh biết hắn là tên quản lý không thích chờ đợi,nếu không phải việc gấp nhất định không gọi nhiều cuộc thế này,hoặc nếu là việc gấp hắn sẽ đến gặp anh
- cậu chủ!! Cậu chủ!- đầu giây là giọng tên Jackson vô cùng yếu ớt
- Ngươi sao thế?
- cậu chủ đang ở đâu? Nhất định không được đến công ty bây giờ,có người đặt bom!- hắn sốt sắng hỏi cũng không để Thần kịp trả lời,vội vàng đưa đến thông tin
- Jackson,ngươi nói gì!... ngươi đang ở đâu!!- Vừa hỏi xong,đầu dây liền cúp máy,không còn nghe thấy giọng hắn nữa,chính xác là từ khi anh bước vào đây đã có kẻ theo dõi,theo lời hắn,chắc chắn chỉ cần anh bước khỏi xe,bom lập tức sẽ được kích hoạt,bọn chúng muốn tận mắt thấy anh chết
- chắc chắb là hắn!! - Thần liền nhanh tay lấy trong ngăn kéo xe một chiếc súng thiết kế khá tinh xảo,cửa kính xe từ từ mở,chỉ trong vài giây ngắn ngủi,Thần nhanh tay chía súng về phía nguồn điện của tầng hầm,đèn điện lập tức tắt,đèn xe cũng không bật,cả căn hầm trở nên tối đen,chớp lấy thời cơ,Thần liền bật chế độ lái tự động sau đó rời khỏi xe,tiếng xe khởi động cũng là lúc trong một căn phòng bí mật,nơi một nhóm mật vụ bí mật quan sát tình hình,chính là lúc chờ hắn rời khỏi xe,nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện không ngờ đến này,bọn chúng không khỏi bất ngờ,một tên cầm đầu tức giận,đập tay xuống bàn
- chết tiệt!
- đại ca làm sao bây giờ!
- không cần biết! Ấn đi!
- vâng!! Thưa đại ca!!!
Một tiếng động lớn giống như rung chấn,cả toà nhà cao cấp trong phút chốc đổ sụp,tiếng động lớn này khiến người đi đường xung quanh không khỏi giật mình,dù trời đã về đêm nhưng trên đường vẫn khá đông người qua lại,tiếng nổ đã khiến đám đông trở nên náo loạn,từng bức tường đổ sụp,không ai ngờ đến một toà nhà cao tầng này có thể bị ai đó đánh bom,cũng không ai biết giờ có còn người ở bên trong hay không,nhưng người đứng cách đó không xa người hoảng loạn,người gọi xe cấp cứu,người gọi xe cứu hoả,tất cả dồn vế phía toà nhà dần một đông.