Sáng hôm sau,anh đã dậy từ trước,còn nó vẫn đang ngủ ngon lành, điện thoại vừa đến,đầu giây bên kia là giọng người phụ nữ, gương mặt anh tối sầm lại khi vừa nghe thấy giọng nói đó.Nói rồi anh tắt máy, mặc vội bộ quần áo rồi bước ra ngoài,trước khi đi anh không quên đến cạnh đắp lại chăn cho nó.Ra ngoài anh dặn dò tên Lục Tiểu Minh rồi nhanh chóng lên xe phóng đi
Chiếc xe dừng lại ở khu biệt thự cổ kính nằm trong một khu đất khá rộng,dòng họ Âu Dương từ xưa đến nay nổi tiếng là gia đình giàu có và quyền lực vì thế mà mọi việc trong nhà đều có người hầu kẻ hạ tất cả đều được chuẩn bị thật tỉ mỉ và chu đáo,mọi việc đều do quản gia sắp xếp và ít khi những người chủ quan tâm,cánh cửa phòng mở một cậu con trai với gương mặt chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người khác thầm thương trộm nhớ,cậu ta đối xử với những người trong nhà rất tử tế,đám người hầu trong nhà rất quý mến cậu ta, đám người hầu trong nhà bắt đầu đồng thanh:
- Chào cậu chủ!!
Người phụ nữ với khuôn mặt sắc sảo vừa đặt ly trà xuống liền hỏi ông quản gia
- Âu Thần đâu?!
Ông quản gia có chút lo lắng liền trả lời
- Thưa bà chủ,cậu chủ ra ngoài cùng tiểu thư rồi ạ!
Bà lấy khăn lau miệng rồi nở một nụ cười khó hiểu,Âu Phong cũng vừa mới ngồi xuống trước mặt bà
- Ta không nghĩ vừa mới về con đã gây chuyện như thế đâu! Ta không muốn ông Âu lại nói gì về con
- Con...
- Thôi được rồi! Ta cũng không muốn nói chuyện đấy nữa,ngày mai ta sẽ sang Mỹ cùng ông Âu một thời gian,chưa biết khi nào sẽ về,ông Trần sẽ lo liệu mọi việc,ngày mai con sẽ đến học ở trường nơi anh con đang học
- Mẹ...sao mọi chuyện lại gấp gáp như thế chứ,con vừa mới về mà!
Bà Diệp Hoa nhìn thằng con trai tỏ vẻ không hài lòng,bà đã khó khăn lắm mới đưa được nó về ở cùng bà,vậy mà nó không hiểu chuyện gì sao
- Con không thích sao?
- Không,nhưng...
- Ta đã sắp xếp rồi,nếu không còn gì để nói thì giờ con nên chuẩn bị mọi thứ đi
Gương mặt Âu Phong hơi lo lắng,bà nhìn cậu con trai rồi đi lên nhà,chỉ cần cậu con trai ngốc nghếch của bà được như Âu Thần thì bà làm gì cũng được,bà chủ vừa đi ông quản gia liền nói
- Cậu chủ mọi thứ tôi đã để sẵn trên phòng! –Âu Phong suy nghĩ một lúc rồi ghé sát tai ông quản gia
- Là sao thưa cậu chủ? –ông quản gia hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Âu Phong
- Cứ làm như tôi nói,tí nữa tên Tiểu Minh sẽ đến lấy...
- Vâng,thưa cậu chủ
Tại một căn biệt thự sang trọng
Hơn 9 giờ sáng,giờ nó mới thấy bình minh,vừa mở mắt nó vội tìm anh,một tên con trai mặt mũi lạ hoắc đang đứng trước cửa phòng khiến nó giật mình,thực sự thì từ khi ở cùng anh nó vẫn luôn ở trong phòng,chưa một lần bước ra khỏi phòng,cũng chưa nhìn thấy ai khác ngoài anh,Thiên Hy nhìn tên con trai rồi nhẹ nhàng xuống giường,chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nhanh nhảu nói
- Chào chị hai! –Nó bắt đầu mở to đôi mắt nhìn hắn,không phải từ trên trời rơi xuống chứ,hắn gọi mình là "chị hai"...là sao...nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì,tên con trai bắt đầu nói tiếp
- Cậu chủ dặn em khi nào chị dậy,dặn chị chuẩn bị,cậu chủ về sẽ đưa chị đi! –Lần này thì nó ngây người ra hoàn toàn,...đi đâu...cậu chủ tức là Âu Phong,nó nghĩ một lúc rồi mới nói
- Làm sao tôi biết cậu chủ bảo anh? Mà đi đâu mới được chứ! –tên Tiểu Minh bắt đầu lúng túng,hắn không biết trả lời thế nào,nãy giờ hắn vẫn cúi mặt xuống không dám nhìn cô bé,nó thấy lạ bắt đầu tiến lại gần hắn,gương mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng,hắn giờ mới nhìn Thiên Hy,không biết một tên Lục Tiểu Minh lạnh lùng chỉ biết đánh đấm đi theo cậu chủ bấy lâu nay vậy mà giờ hắn lại thấy mất kiểm soát trước một cô bé ngay lần đầu tiên gặp,nó nhìn hắn nói rồi vào phòng tắm,thực ra thì nó cũng muốn ra ngoài chứ ở mãi trong phòng cũng không thoải mái
- Được rồi,chờ tôi...
Vài phút sau nó đã chuẩn bị xong,tên Lục Tiểu Minh nãy tới giờ vẫn đứng như tượng đồng,thấy nó ra ngoài hắn vội mở cửa.Bước ra khỏi cánh cửa,một khung cảnh khiến nó sững sờ căn nhà lớn,mọi thứ đều sang trọng chẳng lẽ chỉ có mình Âu Phong ở đây thôi sao,tên Tiểu Minh dẫn nó ra ngoài,một chiếc xe BMW đã chờ sẵn và nó cứ thế lên xe mà chẳng suy nghĩ gì,cũng chẳng hỏi là đi đâu,trên xe Âu Phong đã chờ nó. Thiên Hy có hỏi nhưng anh chẳng nói gì và cứ thế nó chẳng nói được gì nữa,cứ đi theo anh.Cả ngày hôm đó anh hết dẫn nó đến cửa hàng thời trang,nhìn qua nó cũng đủ biết trong đó toàn hàng hiệu...có mơ nó cũng chẳng dám mơ đụng vào mấy thứ đồ xa xỉ đó nó cứ thế đi,hơn một tiếng đồng hồ trọn đồ trôi qua anh lại dẫn nó đến tiệm làm tóc nổi tiếng nhất nhì ở đây. Mấy người ở đó có vẻ hiểu được chuyện gì,họ đều quen anh nhưng việc anh dẫn một cô gái đến đây thì có lẽ lần đầu tiên,một cậu chủ của tập đoàn Thiên Âu lại kiên nhẫn chờ một cô gái đến mấy tiếng đồng hồ mà chẳng một tí gì khó chịu,còn nó từ nãy tới giờ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác,nó chẳng còn nhận ra mình nữa,mái tóc dài giờ được cắt ngắn ngọn gàng,và nhuộm màu ánh tím,nhìn nó thay đổi hoàn toàn...
- Em xinh quá –Âu Phong nãy giờ vẫn nhìn không ngừng,nó xinh quá,khiến anh cứ thẫn thờ đến lúc lên xe,chốc lại quay sang nhìn nó,nó hơi khó chịu quay sang anh
- Anh đừng nhìn nữa được không? –Anh hơi bối rối trước gương mặt xinh như thiên thần của nó,còn Thiên Hy dù không thích thú ra mặt nhưng chẳng phải anh rất tốt với nó sao,nó nên vui mới phải,lâu rồi nó mới được mặc những bộ quần áo đẹp như thế này rồi được làm đẹp cho bản thân đến thế,ra ngoài đống quần áo chất đầy cả xe.Cũng gần tối,sau khi đưa nó đi ăn anh đưa nó về nhà,đây là căn biệt thự mà trước đây mẹ và anh đã từng ở,từ khi lấy ông Âu căn nhà này do anh sở hữu,ở đây có lẽ thoải mái hơn nhiều so với ở trong ngôi nhà ấy. Tối hôm đó
- Sao anh lại tốt với em như thế?
- Ngủ đi,mai còn đi học cùng anh
Nó vừa nghe anh nói xong liền lật chăn ngồi dậy,mặt nó tối sầm lại ngạc nhiên,nó không nghe nhầm chứ
- Đi học? Cùng anh?
- Anh quyết định vậy rồi! Để em ở nhà một mình,anh không yên tâm!
- Nhưng...
Nó chẳng kịp nói gì nữa,anh đẩy người nó nằm xuống kéo chăn đắp cho nó,rồi xuống dưới nhà,mai nó sẽ đi học cùng anh sao, liệu có phải một giấc mơ không anh tốt với nó quá,còn đối với nó cuộc sống này vốn dĩ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi,rồi mọi chuyện sẽ ra sao,phút chốc nó nhớ bố-không biết mọi chuyện ở nhà như thế nào,mai rồi liệu nó còn gặp lại không...