Từ đâu tên Tiểu Minh đang chạy đến với vẻ khá sốt ruột
- Cậu chủ!!
- Vào trong nói!!-Phong bước vào trong,rồi đi đến bàn làm việc,vẫn vẻ điền đạm thường thấy nhưng nét mặt tỏ rõ sự mệt mỏi
- cậu chủ!! Chiếc xe chở tên đó tối hôm đó đã đâm xuống vực sâu,không tìm thấy bất kì dấu vết kẻ bám đuôi nào
- Ngươi chắc chứ? -Phong hỏi lại
- em chắc chắn!!!Với lại khu rừng đó ít người qua lại,nếu có phát hiện cũng chỉ là một sự cố bình thường
- Vậy là chuyện tên đó đã giải quyết xong... à cậu chủ.... còn tiểu thư Tử Di thì sao,cô ấy đang nằm viện...
- Ngươi không nói ta cũng không nhớ đến cô ta...-Phong trầm ngâm một lúc,mấy tuần trước khi cha phát hiện nó là gián điệp, thì chính anh cũng nhận ra chính cô ta cùng với mẹ anh bày ra kế hoạch để hãm hại nó,Phong đã vô cùng tức giận,vậy là mọi tội lỗi được trút lên Tử Di,cô ta vốn chỉ là đứa con được nhận nuôi từ cô nhi viện nếu không phải có tên Âu Thần luôn kề bên bảo vệ,anh đã không vài lần nể mặt rồi.Bây giờ hắn đã chết vậy thì chẳng có lý do gì để anh phải bận tâm cả...
- Cậu chủ định thế nào?
- ta vốn không ưa con nhỏ đó!
- Nhưng... hiện giờ cảnh sát có vẻ vẫn đang điều tra về số người đã chết trong biệt thự,em sợ nếu cô ta cũng không rõ tung tích e rằng mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối...
- vậy ngươi định thế nào?
- em nghĩ hay là cứ để cô ta ở đây một thời gian,chờ khi mọi chuyện êm ả... em nghĩ cô ấy cũng đủ thông minh để không làm mọi việc rắc rối hơn!
- được rồi,vậy đi,ngươi hãy trông chừng cô ta!!! Dù sao thì ngày nào cô ta còn ở trong căn biệt thự này thì số phận cô ta vẫn nằm trong tay ta- Minh nghe xong mới bớt lo lắng đi một phần,định ra ngoài nhưng chợt dừng lại,hắn thắc mắc hỏi
- Cậu chủ không nghi ngờ tại sao cô ấy lại có mặt ở chỗ ông chủ sao?
- Ngươi đang nói đến Thiên Hy? Ta cũng đang thắc mắc nhưng không thể tìm ra được lý do nào hợp lý để giải thích điều đó, nhưng chắc chắn một điều hắn cũng biết Hy là con ông ấy, và có thể cô ấy cũng đã biết điều đó!
- Cậu chủ tính thế nào,cậu không nghĩ một ngày cô ấy sẽ đòi chia tài sản với cậu sao?
- ta không quan tâm chuyện đó, chỉ cần cô ấy bên ta là đủ rồi!
Phong xoay quả tinh cầu trong suốt,ánh mắt vẫn dửng dưng đầy lãnh đạm,cậu nhận ra một điều không thể phủ nhận,cậu đã yêu người con gái thật rồi...
.... ngày hôm sau
Ở căn phòng nơi Phong để Hy ở từ lúc xảy ra sự cố với căn biệt thự.Đã hơn nửa tháng,nó có vẻ gầy hơn,khuôn mặt tiều tuỵ,ngày nào Hy cũng nhìn ra cửa sổ ngắm hoàng hôn,nó thích cái dáng vẻ ma mị cuốn hút của buổi chiều tà,nhưng giờ trong lòng nó chỉ mang cảm giác như mình lạc vào chốn đầy nỗi cô đơn,nỗi đau khi phải chứng kiến từng người thân duy nhất rời xa mình,chứng kiến cái chết của từng người,mẹ rồi cha... chưa bao giờ Hy thấy mình vô dụng đến vậy... Hy chỉ ước mình có thể chết đi lúc này...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đằng sau,cô giúp việc còn khá trẻ vẫn hàng ngày mang đồ ăn đến cho Hy,đều đặn các bữa,lần nào cũng chờ cô ăn xong mới dám ra ngoài, Hy cũng không làm khó cô ta vì Hy biết nếu không ăn thì chính cô ta cũng chẳng thể sống được yên ổn... Hy hơi xoay người rồi tự động bước đến bàn ăn...
- mời tiểu thư dùng bữa!!! Tiểu thư cần thêm gì không ạ? Em sẽ sai người chuẩn bị
- ăn cùng tôi đi!!- Hy uống ngụm sữa rồi ra lệnh,chia phần thức ăn còn lại trước mặt cô giúp việc, cô ta khá bất ngờ chỉ cúi mặt từ chối lia lịa, Hy nói với giọng lạnh lùng có chút đe doạ
- Ăn hay đuổi việc...- nói xong lập tức cô giúp việc cúi xuống cầm lấy mẩu bánh mì ăn lấy ăn để một cách tự nhiên,thực ra cô ta bình thường ăn cũng chẳng đủ lo,lúc nào từ phòng Hy trở về dưới khu bếp cũng chẳng còn phần thức ăn nào. Còn Hy phần vì không muốn ăn phần vì có quá nhiều và nó không thể ăn hết nên dĩ nhiên có cô ta ăn cùng sẽ chẳng lãng phí hơn nữa cô ta cũng no bụng
- tiểu thư tốt thật đấy chẳng trách cậu Âu Thần rất yêu tiểu thư,luôn mực nhắc đến tiểu thư...- vừa ăn cô giúp việc vừa buột miệng nói và chỉ đến khi mặt Hy có vẻ như đã nghe đến tên người con trai đó,Hy nhìn chăm chăm cô giúp việc với vẻ mặt khó hiểu xen chút hiếu kì nhưng thực ra là muốn cô ta tiếp tục nói. Cô giúp việc cũng nhận ra là mình không nên nói ra điều này
- Âu Thần là thế nào,tại sao cô biết anh ấy luôn nhắc đến tôi?
- à không... em...-
- Nói hoặc cô...
- không không... em sẽ nói...- cô giúp vội đặt mẩu bánh xuống,ngó nghiêng ra phía cửa để chắc bên ngoài không có ai,rồi vội vàng nói
- thực ra em từng làm giúp việc cho cậu chủ trước kia,đó là một ngày khi được lệnh mang đồ ăn đến cho cậu chủ, cậu ấy bị thương rất nặng,băng kín cả người và còn phải truyền rất nhiều máu,cậu luôn nhắc đến tên tiểu thư thì phải,lúc đấy tiểu thư cũng nằm ngay đấy nhưng có vẻ đang hôn mê,em lúc đó chỉ nghe thoáng qua vị bác sĩ nói tiểu thư bị rắn độc cắn và phải truyền máu... - nghe đến đây,Hy chợt thấy nhói lên trong tim mình,tâm trí bỗng trở nên trống rỗng... mắt Hy trĩu xuống nặng nề khi đã hiểu ra vấn đề,vậy mà nó đã lầm tưởng kẻ phản bội ấy đã cứu mình,người luôn âm thầm bảo vệ Hy đáng lẽ nó nên nhận ra sớm hơn mới phải.... " vậy là anh ấy đã cứu mình sao?... tại sao anh lại không nói với em,tại sao lại phải chịu nhiều đau đớn như thế... em không xứng,không xứng..." Hy ôm lấy đầu mình hối hận,khoé mắt bắt đầu ngấn lệ
- Tiểu thư không sao chứ!! Em nói gì sai sao, em sẽ không nói nữa!! - Cô giúp việc đứng vội dậy,luống cuống không biết nên làm gì cho phải
- thực ra cậu chủ vẫn luôn quan tâm đến tiểu thư.... - vừa dứt lời, bên ngoài tên vệ sĩ đã có mặt từ lúc nào,hắn bước lại và thấy nó có vẻ không ổn
- Đã có chuyện gì, cô đã làm gì tiểu thư hả???
Cô giúp việc mặt tái mét đén nỗi không dám mở miệng ra nói
- ta không sao! Ồn quá!!
- Tiểu thư để em hỏi tội cô ta!! -hắn định túm lấy vạt áo cô giúp việc dúi xuống hỏi tội nhưng Hy đã kịp nên tiếng
- là ngươi ồn!! Ra ngoài đi!! Để cô ấy lại,-giọng Hy cao vút như mệnh lệnh
Tên vệ sĩ vẫn chưa khỏi sốc,mặt hắn đanh lại lập tức bỏ tay khỏi cổ áo cô giúp việc rồi bước ra ngoài không nói thêm bất cứ điều gì... chờ tên vệ sĩ đi ra, cô giúp việc mới hoàn hồn
- cảm ơn tiểu thư,em tưởng mình sẽ chết chứ!!
- ta phải cảm ơn ngươi mới đúng!! Giờ hãy thu dọn chỗ này đi!!
- Vâng thưa tiểu thư!- cô giúp việc liền gập đầu cái dụp rồi ra ngoài
Hy bên trong vẫn ngồi nguyên vị trí,nhỏ bắt đầu khóc nhiều hơn,tất cả là tại nhỏ,giờ nhỏ chỉ muốn gặp Âu Thần,chạy vào lòng anh mà ôm siết lấy,người con trai ấy đã vì nhỏ mà chịu nhiều đau đớn còn nhỏ thì vô tâm ở bên người con trai khác,có phải nhỏ mới chính là kẻ vô liêm sỉ...
Cùng lúc đó,một kẻ không mời mà đến,cô ta ngang nhiên bước vào trong,và đám vệ sĩ có vẻ không muốn ngăn cản cô ta,Hy nhận thấy có sự mặt của người khác liền lau vội nước mắt,giả vờ đang chú mục vào bộ xếp hình trên bàn...
- Quá khen cho đồ vô ơn như cô!! Cô còn tâm trí ngồi chơi ư??- là Tử Di cô ta không ngại hất văng bộ xếp hình trên bàn,giọng đanh lại với nét mặt buồn bã
- Âu Thần chết rồi!! Tất cả là tại cô!! Tại sao cô không chết luôn đi!!?- Di không giữ được bình tĩnh,cô ta bất ngờ túm lấy cổ áo nó sốc lên,khuôn mặt Hy trở nên lãnh đạm,nó nhìn vô định
- không!! Không thể nào!!!- Hy cố gắng giuồng bỏ những suy nghĩ ấy,cô mặc kệ Tử Di sẽ làm gì cô,nhưng thực sự lúc này, Hy như kẻ mất hồn,một chút lý trí cũng không còn để xem cô ta có định dở trò lừa Hy hay không,đúng nếu trên đời này người làm nó suy sụp có lẽ chỉ có anh,và cô ta luôn thắng khi nhắm vào điều đó
- Cô xem đi!! -Di đưa một tờ báo trước mắt Hy,trên trang nhất dòng chữ lớn in đậm " phát hiện thi thể thiếu gia họ Âu trong vụ cháy ngoài ý muốn ở biệt thự họ Âu..."
- không thể nào!! Anh ấy vẫn còn sống- Hy nhìn chăm chăm,rồi nói chắc nịch, chút suy nghĩ còn sót lại " vậy người Phong đưa cô đến gặp là ai?" " mọi chuyện là thế nào?"
- Anh ấy vì cô mà phải chết còn cô thì ở đây vui đùa với tên mà đã hại anh ấy?
- cô nói Âu Phong?- Hy bình tĩnh hỏi lại
- cô còn giả bộ ngây thơ sao? Tôi sẽ gϊếŧ cô!- Nói rồi Di lao đến hay tay ghì chặt cổ Hy xuống sàn,nó vẫn thất thần mặc Di đang xiết chặt lấy khí quản,tay nắm lấy tay tử Di như bản năng của kẻ sắp đi gặp thần chết nhưng mặc nhiên không có ý định ngăn cản Di!! "Nếu anh không còn tồn tại trên thế gian này,vậy em sống còn ý nghĩ gì nữa,tại em-em đáng lẽ nên chết đi phải không?!!" Mắt nó mờ dần,khoảng không trước mặt trở nên mơ hồ,vô định... hơi thở như được chút dần đi,nhưng sao bằng nỗi đau trong trái tim nó bây giờ... bàn tay cũng từ từ nới lỏng khỏi tay Di
- Tử Di!! Đủ rồi! Đi thôi!!- tiếng tên quản lý vọng lại từ ngoài cửa
- Anh bỏ tôi ra!! Tôi phải gϊếŧ cô ta!!-
- Đưa cô ấy đi!!- tiếng tên con trai nói gấp gáp,tay Di vừa buông ra,Hy ho sặc sụa,lấy hơi thở gấp,sau đó chỉ còn thấy tên Tiểu Minh bên cạnh hỏi han
- Tiểu thư không sao chứ!!! Tôi sẽ gọi bác sĩ!!
- Không cần,! Tôi muốn ở một mình!
- Nhưng....
- Ra ngoài!!!- Giọng Hy yếu ớt ra lệnh,hơn lúc nào hết bây giờ nó muốn ở một mình,chỉ khi đó nó mới có thể bình tĩnh trở lại,tên Tiểu Minh nghe xong cũng không nói thêm lời nào,lặng lẽ gọi bác sĩ và dặn đám vệ sĩ không được thông báo lại với cậu chủ,dặn dò xong hắn lập tức đi khỏi vì hắn còn cả đống việc phải lo và hơn hết hắn lo cho cô ấy...
Phòng Tử Di,trên hành lang Minh dừng lại trước căn phòng không lớn,là bà chủ cho người chuẩn bị cho Di,với tất cả sự tử tế có thể
- Cô ấy đâu?- tên Tiểu Minh hỏi với giọng sốt sắng,cũng may cậu chủ hôm nay đến công ty từ rất sớm,nếu không chuyện Tử Di đến tai cậu chủ,e rằng chính hắn cũng chẳng còn cách nào để giúp
- quản lý,cô ấy đang mất bình tĩnh,đập phá mọi thứ trong phòng,xin quản lý đừng vào bây giờ
- Tránh ra!!- Tên tiểu minh không để tâm đến lời tên vệ sĩ nói vẫn một mực vào trong,đồ đạc lộn xộn,vứt ngổn ngang, Di ngồi thất thần dưới chân giường,đầu tóc rũ rượi,cô ta vừa rời bệnh viện đã lập tức trở về biệt thự,tin tức lan tràn trên truyền hình, là Di đã biết căn biệt thự sẽ xảy ra đám cháy,và càng biết rõ mục đích của Hy đến đây làm gì khi nghe được cuộc nói chuyện giữa tên Jackson và một người có tên Anh Nghiễn,chính điều đó mà càng dễ dụ Hy vào tròng,thật trùng hợp là cô ta đã hợp tác với chính kẻ đã gϊếŧ cha mình.Di còn định lên một kế hoạch hoàn hảo để nó hận Âu Thần đến tận xương tuỷ hoặc chí ít sẽ bị lửa thiêu cháy,nhưng không ngờ Thần lại đến cứu cô ta... nghĩ đến đây Di lại cười đau đớn
- Di bình tĩnh đi! Nghe anh!- Minh đỡ lấy Di rồi ôm lấy cô vào lòng
- cút đi! Tôi không cần anh thương hại!!- Giọng Di gằn lên với tất cả sự khó chịu,lời của Tử Di như ngàn vết dao đâm vào tim anh,nhưng nhìn Di đau đớn tự dày vò bản thân còn khiến anh khó chịu gấp nhiều lần,... năm 15 tuổi Minh được đưa vào biệt thự để huấn luyện trở thành người quản lý bên cạnh cậu chủ,anh vẫn không quên một tiểu thư với vẻ ương nghạnh lần đầu tiên khi anh chính thức được nhận chức vụ quản lý,Di đã quan tâm anh rất nhiều và cũng lúc đó,trái tim anh đã thuộc về người con gái này,dù có phải làm bất cứ điều gì để đổi lại được ở bên cô ấy
- từ giờ anh sẽ chăm sóc em!!
- Tôi nói anh cút đi!! Ra khỏi đây!! Đồ vô dụng...- lần này Di đã đẩy Minh ra với đầy sự tức giận.Nhưng tên Tiểu Minh vẫn không chịu rời đi,hắn ôm Di vào lòng mình,anh biết Tử Di chưa một lần để ý tới anh,nhưng điều đó không đủ để anh rời xa cô ấy... đôi khi thứ tình yêu mù quáng ấy còn mãnh liệt hơn cả được đáp trả lại tình cảm,giúp Di làm những chuyện xấu xa và đổi lại Di vui đó đã là quá đủ cho hắn
- anh xin lỗi!!
- Tôi không cần anh!! Anh nói anh yêu tôi,nhưng anh không làm được gì cả!!
- Anh sẽ làm tất cả,...tất cả vì em!!- Vừa dứt lời Minh đã nói như kiên quyết,cậu chỉ muốn ôm lấy người con gái này không rời,cậu sợ chỉ cần buông tay,mọi thứ sẽ biến mất,cứ thế Minh lặp đi lặp lại nói như một kẻ ngốc,mắt nhìn Di với sự chân thành
- anh nói anh làm được tất cả vì tôi ư?
- phải tất cả!!!
- vậy gϊếŧ cô ta đi!! Tôi muốn cô ta phải chết!! Một cách đau đớn và dày vò!!- Giọng Di rời rạc đến đáng sợ khiến Minh rùng mình,hắn không trả lời,cũng không có vẻ như từ chối,đáp lại Di bằng một cái ôm thật chặt như thể hắn sẽ không để Di phải thất vọng... vì những gì Di muốn là những gì để anh chứng minh mình yêu cô...