Bụp"....
Tiếng xô ngã đằng sau khiến nó giật mình quay lại,là hắn đang đánh vài tên vừa nãy,hắn đấm vào mặt rồi bụng,giựt phăng chiếc điện thoại của đám nam sinh ném không thương tiếc,là hắn đang rất tức giận...
- Ai đã bày ra chuyện này...!! -chiếc điện thoại vỡ tan nằm lăn lốc dưới sàn,đám con gái lúc nãy lớn tiếng bây giờ đang đứng túm tụm lại một chỗ,miệng lí nhí
- Âu Thần... Bọn em không biết!!! Anh tha cho bọn em!!! -đám con trai bị đánh đến nỗi sợ không dám làm gì,làm hắn tức giận tức là muốn chết...
- Âu Thần!!! Tha cho bọn họ đi... Cô ta không đáng để anh làm thế... -Tử Di đứng đó cũng vô cùng ngạc nhiên,lần đầu tiên cô ta thấy anh hành động như thế,nhưng lại vì một con người hầu,lòng Tử Di càng căm hận hơn...
Hắn dừng tay quay lại từ từ đến gần lại chỗ nó... Nhìn gương mặt Âu Dương Thần,nó phát hiện anh ta đã hoàn toàn trở thành một con người khác,hắn nắm lấy tay nó kéo ra khỏi lớp trong sự ngạc nhiên của tất cả học sinh,Tử Di chỉ biết đứng chôn chân nhìn
- Âu Thần... Anh đi đâu thế.... âu Thần....-hắn bỏ ngoài tai lời của Tử Di cứ thế kéo nó đi, Hy vẫn còn chưa hết sốc vì hành động này của hắn
- Anh... không phải tôi... Thực sự không phải tôi...
- được rồi... im lặng đi...
- anh cũng không tin tôi phải không? -
- tôi tin... -hắn đứng lại,nhìn bộ dạng của nó bây giờ thật chẳng ra làm sao,áo quần thì sộc sệch,tóc tai rối tung,trông thật thảm thương
Một lúc sau,ở phòng y tế,hắn đang cầm khăn lau nhẹ vết xước trên trán của nó....
- tôi tự làm được... Anh để tôi...-nó định cầm lấy chiếc khăn nhưng hắn nhất quyết ko để cho nó đụng vào
- cô là đồ ngốc đấy hả? Tại sao không chống cự,ít nhất thì cũng phải biết đường chạy chứ!!-hắn nhăn mặt,nhìn chăm chăm vào nó,bất ngờ tim hắn đập loạn nhịp không thể kiểm soát được khi đứng trước nó,bắt gặp ánh mắt ấy đang nhìn mình hắn vội quay đi
- anh đang lo lắng cho tôi à?
- .... Không hề,tự dán cái này đi!!!- hắn nghe nói vậy không lau nữa vứt chiếc băng cá nhân vào tay nó,rồi đứng dậy....
- anh đi đâu thế?
- hôm nay cô hãy tự về,tôi đi có việc...
- à... Ừm...tôi biết rồi
- -còn nữa không cần quay lại lớp,về luôn cũng đc,trước khi tôi về phải có mặt ở nhà...-hắn không yên tâm quay liền quay lại dặn dò
- tôi biết rồi...
Hắn ra đến ngoài,thở mạnh một tiếng,mình sao thế này,lại là cái cảm giác đó,không được.... Nhất định không phải là cô ấy....
Ngoài khuôn viên của trường,Tử Di đang đứng cùng với mấy đứa con gái lúc nãy,cô ta tức tối vì không những không làm Âu Thần ghét con nhỏ đó mà còn khiến anh ấy bảo vệ cho nó,lần nào cũng thành công trong việc đuổi đám người hầu hay những đứa con gái nào có ý với Âu Thần nhưng lần này cô ta đã thất bại thảm hại
- Tử Di,thì ra em ở đây!- Âu Phong từ từ bước lại gần
- anh có chuyện gì sao?
- chỉ là không ngờ em lại bày ra trò này! Nếu anh hai ta biết được thì sẽ thế nào nhỉ? Một Tử Di tiểu thư ngoan hiền,trong sáng lại....
- Đủ rồi!! Anh muốn gì?...anh nghĩ anh ấy sẽ tin anh sao? -Tử Di hơi sợ sợ,nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp trả,thực ra cả cô ta và Âu Phong cũng không phải ai xa lạ,đều là những kẻ trong cuộc nắm giữ bí mật của nhau
- tên này thì thế nào? -Âu Phong đưa chiếc điện thoại trước mặt Tử Di,mở đoạn video đã được ghi lại một cuộc nói chuyện của một tên đã giúp cô ta gán ghép những bức ảnh vu khống nó
- .... Tại sao anh lại biết!!!... Chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ!! Từ trước tới nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng... Sao giờ anh lại...- tử di bắt đầu hoảng sợ vì không ngờ chuyện này lại dễ dàng bị Âu Phong phát hiện như thế,nếu Âu Thần biết được những việc này chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ nó thật xấu xa ( đúng là thế còn gì:)))
- nếu là người khác thì tôi sẽ không quan tâm,nhưng lần này là khác... Cô gái đó là ngoại lệ,từ giờ biết điều thì đừng động vào cô ấy... Nếu không thì tôi sẽ không biết mình sẽ làm gì đâu.... -Âu Phong lạnh lùng,ghé sát tai Tử Di nói rồi bước đi. Tử Di đứng đứng im,miệng lắp bắp không thành lời,trước khi đi anh không quên để chiếc điện thoại vào tay cô ta nhoẻn miệng cười đáng sợ khiến Tử Di sợ tái mặt
"Hưmzz,cô ta là cái quái gì chứ,giờ cả hắn đang uy hiếp mình sao??... Tôi không tin là anh làm gì được tôi.... Bất kể là ai cướp Âu Thần của tôi đều không thể được,Mày hãy đợi đấy con nhỏ đáng chết...."
Âu Phong sau khi rời khỏi chỗ Tử Di liền lập tức đi tìm nó,cũng là lúc nó vừa ở trong phòng y tế đi ra
- Thiên Hy,em đây rồi!!!
- Âu Phong!!- nó hơi ngạc nhiên
- "Em không sao chứ? Để ta đưa em về!!
- không cần đâu!! Em tự về được,hơn nữa em là người của Âu Thần,nếu cứ để anh đưa về thế này sẽ không tiện cho lắm!!
- Vấn đề là ở đây sao? Ta sẽ nói với anh ấy về chuyện của em,em sẽ là người của ta,sẽ đơn giản thôi... -Âu phong vừa nói vừa đi theo sau nó,anh đã suy nghĩ rất nhiều,từ giờ anh sẽ không để nó rời xa anh nữa
- không được...
- em không muốn sao?! Thiên Hy? -Âu Phong giữ lấy tay nó,anh không nghĩ nó lại từ chối điều đó,việc nó ở bên anh không phải là tốt hơn ở bên hắn sao
- không phải Âu Phong!! Đừng quan tâm em nữa!!!
- hãy nói chuyện đó sau đi,giờ ta sẽ đưa em về,hôm nay em còn bị thương nữa!! Ta không yên tâm... Ta quyết rồi...-nó nhìn Âu Phong rồi lắc đầu,vì anh đúng là một tên cứng đầu,dù sao nó cũng không muốn xảy ra chuyện gì tiếp theo,đi theo anh sẽ an toàn hơn....
Tối đó nó ở khu biệt thự của Âu Phong,thực ra nếu Âu Phong nói với hắn về chuyện của nó thì kế hoạch của nó sẽ ko thể thực hiện,như A Nghiễn đã từng nói,mọi tài liệu quan trọng đều do Âu Thần nắm giữ,hơn nữa hắn lại là người nắm rõ an ninh cũng như những bí mật quan trọng của tập đoàn họ Âu,quan trọng là nó có thể thông qua hắn để tiếp cận Âu Chính hơn,vì dường như ông ta coi trọng hơn hắn ta hơn Âu Phong,nó lại càng không muốn Âu Phong liên quan tới chuyện này,chỉ cần xong việc,bố nó sẽ đc minh oan,nó muốn kẻ đã hại bố mình phải đc pháp luật trừng trị...
- em đang nghĩ gì thế Thiên Hy? -Âu Phong nhẹ nhàng đưa cho nó cốc nước
- tỉnh dậy rồi hãy cùng anh ăn gì đó đi? Chắc em đói rồi phải không?- bàn ăn thịnh soạn được bày sẵn trong phòng,nó nhìn đồng hồ đã gần nửa đêm,nó đã ngủ lúc nào không hay,hắn nói trước khi hắn về phải có mặt ở nhà,vậy mà mình làm gì thế này... Ko được rồi
- em phải về rồi!!
- không sao,ta đã nói với tên quản lý của Âu Thần rồi!
- Anh...? Anh đã nói gì!? -nó lo lắng,ngồi dậy khỏi giường,đi đến gần anh
- ta đã nói là ta thích em!! Và tất nhiên tên quản lý đó ko có quyền cấm ta được! -a nhìn nó cười
- Nhưng em là người của Âu Thần!! Em phải về đây!!!...
- Thiên Hy!!! Hắn ta quan trọng hơn anh sao? -anh bất ngờ cầm lấy tay nó giữ lại
- anh làm gì thế âu Phong?
- nếu là hắn! Vậy anh sẽ đi nói chuyện rõ ràng với hắn!-anh nói một cách chắc chắn mặc cho cho nó ra sức ngăn cản
Gần 11 giờ đêm,giờ mọi người đã đi ngủ,có lẽ hắn vẫn chưa về,nếu không giờ này chắc chắn hắn đã đợi ở đây.Nãy giờ Âu Phong vẫn chưa rời tay khỏi nó,dãy hành lang im lắng tiếng cửa lớn vừa mở,là hắn đang bước vào,có vẻ như hắn hơi có men rượu nên không được tỉnh táo,nếu hắn nhìn thấy cảnh này sẽ sao chứ
- Sao giờ mới về?
- tôi....
- là cô ấy đi với em!!- nó lấy tay mình gạt tay anh ra nhưng không được,hắn nhìn thấy rồi,tính sao đây... Hắn đang đến chỗ mình,liệu Âu Phong sẽ không sao chứ,rất nhanh một tay hắn cầm lấy tay nó,tay kia kéo nó sát lại người mình
- cô ấy là của tôi!!
Âu phong vẫn không chịu buông tha,vẫn nắm chặt tay nó không buông,cảnh tượng bây giờ là nó đang đứng giữa hai người con trai,cả hai nếu cứ tiếp tục ngoan cố giằng co nó thế này,sẽ ko biết có chuyện gì xảy ra
- Âu Thần,em có thể cho anh tất cả,nhưng cô gái này xin anh hãy nhường cô ấy cho em!!- Âu Phong đáp lời
- tôi nhắc lại cô ấy là của tôi!! Đừng để mọi chuyện đi quá sự kiên nhẫn này!- cuộc đối thoại này nếu không đi đến hồi kết sẽ chẳng biết xảy ra chuyện gì,nhân lúc đó,nó gạt mạnh tay khỏi Âu Phong rồi đẩy mình ra khỏi Âu Thần
- hai anh thôi đi!! âu Phong,đừng vậy nữa,em là người của Âu Thần!!! Anh hãy về đi!!- nói đến đây,Âu Phong chợt thấy nặng lòng,là nó đang không cần anh sao,anh chỉ muốn bảo vệ nó tại sao nó không hiểu,là anh cố đã quá cố chấp,anh chợt cười rồi quay đầu bước đi... Nó chỉ biết đứng đó,chẳng còn lời nào để nói,chờ Âu Phong ra đến ngoài rồi hắn mới nói
- chuyện này là thế nào? Cô quen hắn ta sao?
- ukm,nhưng chuyện đó là quá khứ rồi!! Giờ tôi...- bất ngờ hắn đưa tay lên cằm nó khẽ nâng lên,ánh mắt xoáy sâu vào trong tâm trí nó
- tôi có thể tin cô không? Hãy trả lời tôi
- có thể... Ít nhất thì tôi cũng không muốn lừa dối anh -nó nhìn vào mắt hắn,nói một cách chân thật,mặt nó bắt đầu nóng ran khi hắn áp sát gần khuôn mặt nó,tim đập nhanh hơn bình thường,"mình sao thế này,tại sao lại nói những lời này..."" Không được,tỉnh lại đi Thiên Hy..."
- nói đi nếu tôi thích cô thì sao?
- anh say rồi phải không?? Thần...-Bất ngờ hơi thở nó trở nên gấp gáp hơn,cái hôn ấm áp, là đôi môi đó,hắn vừa hôn nó,cái hôn bất ngờ,nhẹ nhàng như cơn gió thoáng qua,nó nhắm mắt lại để cảm nhận cái cảm giấc nâng nâng này nhưbg lại thấy thứ gì đó nặng nặng ôm trầm lấy mình, "bịch" hắn vừa ngã vào người nó
- ya.... Anh tỉnh dậy đi.tên ngốc này,nặng quá... Ngủ luôn được sao??-ya... Làm gì đây?? Phòng hắn trên tầng hai....-nó đẩy hắn sang một bên
Và rồi đếm đó,vì không muốn để hắn nằm ngoài sàn nhà lạnh lẽo,nó đã cố gắng lấy hết sức kéo hắn vào trong phòng mình,cứ để hắn ở đây rồi tính tiếp vậy,dù sao thì mình cũng làm hết sức có thể rồi,nó khép cửa lại rồi ra ngoài phòng khách ngủ...
Sáng hôm sau,hắn ở trong phòng vừa tỉnh dậy,hôm qua sau khi đưa Tử Di đi chơi,hắn đã uống khá nhiều rượu,nhưng không phải chứ "phòng này..." Hắn ôm lấy đầu mình,và vừa chợt nhớ ra những gì tối hôm qua.." Chết tiệt... Mình đã làm gì thế này...."
Vừa lúc ấy nó đẩy cửa bước vào
- Anh... Tỉnh dậy rồi à,đây là trà giải rượu... Anh hãy uống...
- được rồi... Để đấy... Và ra ngoài đi!!!- hắn tránh ánh mắt nó,nói với giọng lạnh lùng
- à... Ừm...-nó để khay xuống rồi cũng bước nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại,thở dốc "vậy là sao? còn tỉnh bơ chứ,hy vọng hắn đừng nhớ chuyện hôm qua....
Bên trong phòng,hắn cầm cốc nước uống một ngụm rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo,đi loanh quanh " cô ta có để ý chuyện hôm qua không nhỉ!" Thế rồi hắn cũng mở cửa bước ra,nó ôm lấy mặt mình đứng bên ngoài,tay chắp lại suy nghĩ,thấy hắn khiến nó giật mình
- anh ăn gì không,tôi sẽ chuẩn bị!
- không!- hắn nói và dừng lại ngay chỗ nó đứng "chuyện gì cũng được,đừng nói anh...." Nó cúi xuống mặt tỉnh bơ
- Chuyện hôm qua...
Vừa đúng lúc,tên Jackson vội vàng đi tới..." May quá".... Nó đứng lùi lại thở phào nhẹ nhõm
- Cậu chủ,tôi tìm cậu mãi!! Đêm qua cậu không ở phòng mình sao?- tên jackson hỏi rồi nhìn sang nó
- không phải việc của ngươi!
- vâng.... Thưa cậu chủ,ông chủ có việc cho gọi cậu đến...
- Được rồi!!!-
Nói rồi cả hai cùng đi,nó cúi gập người xuống,trước khi đi hắn có liếc nhìn qua nó,nhoẻn miệng cười,còn nó thì để hắn đi rồi mới dám ngẩng mặt lên
- tối nay,dưới bếp khá bận rộn,nếu không có việc gì cô hãy xuống dưới giúp họ một tay...
- vâng... Tôi biết rồi...
Tại căn biệt thự chính của nhà họ Âu,ông Âu đang đón tiếp khách,hôm nay nhà họ Trịnh cùng con gái đến dùng bữa
- Rất vinh dự được mời ngài đến dùng bữa,lâu lắm rồi cả hai chúng ta mới có dịp ngồi cùng nhau thế này!!- ông Âu ôn tồn nói
- Sau này hy vọng chúng ta sẽ có nhiều dịp thế này hơn!!-Ông Trịnh lịch sự đưa ly rượu trước mặt mình
- hôm nay gia đình chúng ta mới có buổi gặp mặt nhau thế này,ngày đính ước gia đình chúng tôi muốn tổ chức cùng ngày với sinh nhật lão gia nhà tôi,ngài thấy thế nào ạ? -Bà Diệp Hoa ngồi cạnh nói
Âu Thần liếc mắt sang bên khi thấy nó đang đứng cạnh
"thiên Hy"? Cô làm gì ở đây" ?-...nó cũng nghe được những gì cần nghe,là "đính hôn " sao,nó đặt khay đồ ăn xuống,mắt nhìn chăm chăm không chút cảm xúc,rồi từ từ bước ra ngoài,cảm giác gì thế này,nó đang thất vọng sao? Là hắn chuẩn bị kết hôn với một đương kim tiểu thư khác,vậy mà nó cứ nghĩ hắn thích nó và nó thì đang hy vọng vào thứ tình cảm đang dần loé lên,....đầu óc trống rỗng Thiên Hy cứ thế chạy khỏi phòng ăn....
Tiếp tục câu chuyện,Kiều Ân nãy giờ luôn để ý đến sắc mặt của Âu Thần,không phải là chưa từng gặp chỉ là không phải phủ nhận,trước sự quyến rũ,nam tính ấy,cô ta không phải không có chút rung động,nếu là Âu Phong mối tình qua lại nhiều năm nay,nhưng hắn đâu phải là điều gì đó tồi tệ,hơn cả hoàn hảo... Âu Thần chợt đứng dậy đi về phía Kiều Ân,cầm tay cô kéo đi
- Xin phép cha mẹ,cháu xin phép hai bác,cho cháu nói chuyện với Kiều Ân một lát
Không để Kiều Ân kịp phản ứng,ông Trịnh cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng lại tỏ ra khá thích thú
- xin thứ lỗi,Âu Thần tính tình bộc trực...-Bà Diệp Hoa thấy vậy liền nói
- hình như quan hệ của chúng không tệ như chúng ta nghĩ..." Mẹ của Kiều Ân cười ngượng
- ...à vâng,tôi cũng hy vọng như thế,...thôi hãy để chúng được riêng tư... Dù sao thì chúng ta cũng sắp là thông gia rồi....- Ông Âu nãy giờ cũng vô cùng mãn nguyện,hơi mỉm cười vì mọi chuyện đều nằm trong dự tính của ông,cuộc hôn nhân này diễn ra chắc hẳn trong giới chính trị sẽ cân nhắc đến một tập đoàn như của ông hơn,điều đó có lợi cho những kế hoạch sau này,và tất nhiên đó là một màn kịch tuyệt vời để cảnh sát không để ý tới,ông Âu đưa ly rượu lên cạn ly....
Âu Thần kéo Kiều Ân ra đến ngoài,đến nơi hắn mới buông tay khỏi Kiều Ân
- huỷ bỏ hôn ước đi!!-Âu thần lạnh lùng nói
- cài gì?? "-Kiều Ân nghe thấy vậy hoàn toàn sốc,câu nói đầu tiên nghe từ hắn thật phũ phàng
- không phải chứ? Chúng ta cũng đâu phải người xa lạ,hơn hết đây là cuộc hôn nhân chính trị giữa hai bên gia đình,tôi hoàn toàn không thể quyết định- Kiều Ân hơi ngỡ ngàng trước quyết định của hắn nhưng vẫn tỏ ra dửng dưng
- Tôi nhắc lại hủy bỏ hôn ước đi!!
- Nếu tôi không bỏ?!- Kiều Âu cương quyết
"Rầm..." Bàn tay Âu Thần ghì chặt Kiều Ân vào tường
- tuỳ cô,nhưng nhắc cho cô biết,tôi không hề yêu cô....- Âu Thần quay người bước đi,mặc Kiều Ân đứng đó nhìn theo,cô ta vẫn chưa hết sợ hãi trước thái độ đó của hắn... "Trịnh Kiều Ân này từ bé tới giờ chưa có thứ gì muốn có là không được,anh cứ lờ tôi đi,tôi sẽ làm anh phải thuộc về tôi..."
[[ Vài tiếng trước khi bữa tối diễn ra,Âu Thần đến gặp ông Âu ở phòng làm việc,Âu Thần mở cửa bước vào,sắc mặt không chút thay đổi
- Cha cho gọi con có chuyện gì?
- Xem ra thì đứa ngừoi hầu này quan trọng với con hơn ta nghĩ rồi- ông vứt tập ảnh xuống bàn trước mặt Âu Thần,vừa nhìn qua cũng đủ biết chuyện gì,và điều này không nằm ngoài dự đoán
- cha hãy nói vào việc chính đi!!!
- con cũng biết là ta muốn con đính hôn với tiểu thư nhà họ Trịnh phải không?
- Nếu là chuyện đấy thì cha không cần nói nữa,con sẽ làm bất cứ chuyện gì nhưng chuyện này hãy để con tự quyết định...- âu Thần định quay ngừoi,với anh bây giờ người con gái đó quan trọng hơn tất cả
- xem ra suy đoán của ta là đúng,nếu con nhất quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này... Từ mai con bé đó sẽ hoàn toàn biến mất khỏi nơi này... -ông Âu hai tay chắp vào nhau ánh nhìn nghiêm nghị về phía Âu Thần,hắn chợt dừng lại và lần này ông ấy đã thắng trong việc ra điều kiện với hắn,những gì hắn nghĩ bây giờ chỉ là "muốn nó được an toàn... Bất kể là hắn làm gì đi chăng nữa..."
- .... Đừng động vào cô ấy,con sẽ làm theo ý cha...!!! ]
/Em là thiên thần hay ác quỷ? Ta yêu em,và chỉ muốn em ở bên ta,dù có phải đánh đổi mọi thứ..../