- Mẹ,mẹ chị ta chết chưa hả mẹ!?
- Con ngu này,chết để chúng ta vào nhà đá ngồi hả? ta chỉ cho thuốc ngủ vào cốc nước nó uống thôi,mai sẽ tỉnh dậy
- Vậy làm gì đây hả mẹ? Giờ mày vào phòng nó tìm xem có giấy tờ gì không?
Một lúc sau,căn phòng được lật tung nên,bức thư bị xé dở vẫn nằm nguyên vẹn dưới gối,Nhược Y lấy làm lạ liền cầm lên
- Mẹ ơi con chỉ thấy cái này!
- Đưa mẹ xem nào?
"-Cha rất có lỗi với mẹ con,khi con đọc được bức thư này cũng là lúc...
Chắc sẽ nhanh thôi,mai ông Quách sẽ đến đây đón con,ta quên chưa nói cho con biết,sinh nhật năm 18 tuổi ta định giới thiệu con với con trai nhà họ Quách,vì hôn ước từ khi lọt lòng nhưng giờ mọi chuyện đã như thế này,mọi chuyện có hơi bất ngờ nhưng ta biết con sẽ biết phải làm gì,ta chỉ còn có thể nhờ vào ông ấy...mọi chuyện ta chỉ có thể đành để con đương đầu,chỉ mong con sẽ sống thật tốt...Cha rất yêu mẹ con con!"
- Thật chẳng biết lão già đó nghĩ gì? Thì ra lão vẫn nhớ nhung bà ta!–bà Hiền đọc xong liền tức giận vo tròn tờ giấy lại nhìn Thiên Hy
- Mẹ giờ sao hả mẹ? Còn nó nữa!
- Tất nhiên là trói nó vào rồi nhốt trong phòng,chỉ cần mai ông Quách kia đến ta nói con là con của ông Đường thì sẽ chẳng ai biết cả,chỉ cần con đến nhà họ thì mọi chuyện sẽ xong,lão già đó có tính toán thế nào thì cũng chẳng qua được mẹ con ta...
- Vậy để con đi kiếm dây!...
...
Mẹ ơi con nhỏ này nặng quá! –Im đi! Mỗi việc kéo nó lên thôi cũng không làm được!
- Nặng thật mà! –mẹ giúp con đi!- con mỏi tay lắm rồi
- Phòng mẹ nó làm gì mà mở mãi không được chứ!
Tiếng động mạnh ở phía cầu thang "bụp" bụp" chiếc bao tải trắng rơi lăn lốc từ cầu thang xuống đập mạnh vào bức tượng đá ngay cạnh,khiến bà Hiền vội vã chạy xuống xem
- Mẹ...! Con...
- Chết tiệt!
- Xuống xem xem nào! – mẹ ơi máu...máu...
- Nhỏ cái mồm lại đi! –Giờ phải làm sao hả mẹ,con nhỏ đó chết thì sao hả mẹ!
- Mày đúng là không làm được tích sự gì!
- AAAAaaa,mẹ ơi chị Thiên Hy cựa quậy kia! –Nhược Y hoảng sợ ngã ra sau,bà Hiền thấy vậy cũng toát mồ hôi nhìn nó,bà không khỏi giật mình
- Đau! Đau quá!...Các người là ai??......Sao tôi lại ở đây–Thiên Hy sờ nhẹ nên trán mình,vệt máu đỏ thẫm chảy dài xuống má,nó ôm đầu mình vì đau
- Mẹ...
- Thiên Hy à,con không nhớ ta là ai sao? –Bà Hiền lấy lại bình tĩnh hỏi nó để chắc chắn rằng nó không đóng kịch
- Chị chị em là...-Nhược Y đang định nói thì bà Hiền lập tức ngăn lại
- Tôi không biết các người là ai cả!...
Bà Hiền nghe thấy vậy liền kéo Nhược Y ra ngoài nói nhỏ,ba ta bắt đầu đắc ý vì mọi toan tính của bà chưa bị phá hỏng,được một lúc bà nhẹ nhàng bước lại gỡ sợi dây quanh người nó ra
- Thiên Hy con không nhớ ta sao? Ta là mẹ con đây, bố con vừa mất,con thì vừa bị bắt cóc may mắn lắm ta mới cứu con về đây! Con không sao là ta vui rồi
- bà là mẹ tôi?
- Đúng rồi,con không nhớ sao! Đây là chị gái cùng cha khác mẹ với con là Nhược Y!
- Tại sao tôi lại không nhớ được gì! –Bà Hiền đỡ nó dậy dìu vào trong phòng,băng lại vết thương trên đầu nó,cũng có thể vì liều thuốc ngủ quá mạnh với lại thêm việc vừa bị ngã khiến nó tạm mất trí nhớ một thời gian
- Mẹ giờ phải làm gì đây,mai nhà họ Quách sẽ đến đây,chẳng lẽ mẹ con mình đành để cái khoản tiền đó vào tay con nhỏ Thiên Hy đó sao mẹ
- Không được,đã đến nước này thì cứ để nó đi theo mẹ con mình,giờ nó chẳng nhớ được gì vẫn an toàn hơn là để con nhỏ đó ngoài kia rồi một lúc nào đó nó xuất hiện chẳng phải kế hoạch của mẹ con ta sẽ bị nó phá hỏng sao? Giờ chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra,con lên giúp nó thay quần áo mới,đừng để lộ ra chuyện gì
- Vâng con biết rồi- Bà Hiền nhếch mép cười,xuống dưới nhà,còn nó mọi kí ức đã tan biến,nó còn chẳng nhớ mình là ai...
Sáng hôm sau,ngoài cổng đã có vài chiếc xe oto đen sang trọng đỗ trước nhà,vài tốp người mặc áo đen đứng xung quanh,một ông già tầm trung niên ăn mặc chỉnh chu mở cửa xe,đám người hầu bấm cửa
–Tiếng bước chân từ trong nhà đi ra,bà Hiền mở cửa,bà cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng không nghĩ nhà họ Quách lại bề thế đến thế,bà nói chậm rãi
- Xin hỏi ông là ai?
- Chúng tôi là người mua căn nhà này và đến đón con gái của ông Đường! –ông quản gia ôn tồn nói
- vậy có phải bà là vợ hai của ông Đường không?
- Vâng là tôi,thất lễ quá,xin mời ông vào trong nhà!
Ông Quản gia vào trong nhà,căn nhà vẫn bầu không khí u ám,khói hương bay nghi ngút,thấy ông quản gia Nhược Y liền nhẹ nhàng chào hỏi,điệu bộ hiền lành dễ sợ
- Mời ông dùng trà,vì nhà mới xảy ra tang nên không tiện,phiền ông quá,từ khi bố mất nó đã khóc rất nhiều,con bé rất nhớ bố
- Cháu là con của ông Đường phải không?!
- Dạ vâng,là cháu!
- Cháu đã lớn đến từng này rồi,cũng nhanh thật,...-Tiếng động trong bếp,chiếc bát rơi vỡ xuống nền nhà khiến ông quản gia không khỏi ngạc nhiên
- Nhà này còn ai nữa hay sao?
- À...là Thiên Hy con bé mới bị ngã nên tôi định để cháu nó nghỉ ngơi trong nhà...
- Thiên Hy con ra chào mọi người đi!
- Chào ông!!-Khuôn mặt nó tiều tụy,nhợt nhạt vết thương trên đầu vẫn còn rất đau,máu thấm hết cả cuộn băng nó đang kiếm gì đó bỏ bụng,nó ngồi xuống
- Cháu năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi!
- Con bé vừa mới bước qua tuổi 16!- Bà Hiền nhanh nhảu đáp
- Vậy à! Thôi có lẽ đã muộn rồi,xin tiểu thư chuẩn bị chúng ta sẽ đi bây giờ –ông quản gia có vẻ sốt sắng liền đi thẳng vào vấn đề
- Xin ông có thể cho mẹ đi cùng được không,dù gì bà ấy cũng đã sống với con,con không muốn xa bà!
- nhưng thế này có lẽ không tiện thưa tiểu thư... bà Quách đã có ý để căn nhà này lại cho mẹ và em gái cháu trông nom,khi nào đó còn hương khói...
- Vậy để Thiên Hy đi cùng cháu được không,dù sao cháu và Thiên Hy cũng sống với nhau từ nhỏ,cho Thiên Hy đi theo cháu được chứ
- Thôi được rồi! Tiểu thư đã có lòng như thế tôi cũng không lỡ từ chối!
- Vậy quyết định như vậy,tôi sẽ chờ tiểu thư ngoài xe
.........-Mời tiểu thư lên xe
Chiếc xe đen chạy lên thành phố,bầu trời trong xanh,nắng ấm len lỏi qua từng kẽ lá,nó vẫn chưa nhớ ra chuyện gì,chỉ biết nó là Thiên Hy,nó có một người mẹ.Nó mở cửa xe nhìn ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành ít ỏi này vì mai này nó sẽ phải tự mình đương đầu với mọi thứ,tự mình mà đứng lên...