Ái Bội Sam chỉ ăn qua loa một đĩa salad với một ly nước ép cam là xong bữa trưa, ăn xong lại lên phòng nằm nghỉ.
_ Chú không trả lời lại luôn.
Ái Bội Sam nhìn màn hình điện thoại, khi nãy cậu trả lại số tiền kia Hàn Tử Thiên còn không hỏi lấy một câu, thậm chí còn không thả lấy một biểu tượng cảm xúc nào luôn.
_ Không biết chú đã ăn trưa chưa nữa.
Từ rất lâu rồi bữa trưa trong tuần đều là Ái Bội Sam làm cho anh, chỉ riêng ngày nghỉ là cậu không làm, cũng vì vậy mà hai hôm nay không làm đồ ăn cho Hàn Tử Thiên thì Ái Bội Sam cũng có chút lo lắng, cậu nhóc sợ anh sẽ nhịn bữa trưa rồi lại dẫn đến bệnh, bởi vì nhịn ăn là không tốt cho sức khỏe.
Cậu nhóc cứ như vậy nằm nhìn điện thoại rồi lại nhìn sang căn nhà đối diện rồi vô thức vào giấc ngủ lúc nào không hay.
! ----------------!
Phía bên này Hàn Tử Thiên sau khi nhận được đoạn tin nhắn của Ái Bội Sam liền suy sụp, [ Không có tư cách ] là sao.
Vốn dĩ cũng có thể nhận để coi như tình chú cháu mà, rốt cuộc Ái Bội Sam làm sao vậy.
Cô em gái Châu Ngọc Kỳ nhìn người anh trai phờ phạc của mình không khỏi buồn cười, đây là lần đầu cô thấy biểu cảm này của Hàn Tử Thiên đó nha, nhìn rất rất ngáo ngơ luôn, nhất định phải chụp lại vài tấm ảnh gửi cho hai bác xem mới được.
_ Hí hí.
Châu Ngọc Kỳ không nhịn được mà cười thành tiếng, cũng may cô kịp cất điện thoại đi nên Hàn Tử Thiên không nhìn thấy hành động vừa rồi.
_ Cười gì hả con nhóc kia, mau làm việc đi.
Hàn Tử Thiên giận cá chém thớt, anh vứt cho cô em gái này một trồng hồ sơ cao sương sương gần 30 cm.
_ Aa cái này của anh mà, mắc gì đưa em làm.
Châu Ngọc Kỳ không chịu liền lăn ra sàn ăn vạ, cô nàng cứ thế nằm vùng vẫy ở dưới sàn còn Hàn Tử Thiên chả thèm để tâm đến, anh đứng dậy khoác áo rời đi.
_ Ủa ê, anhhh.
_ Hàn Tử Thiênnnnn.
Châu Ngọc Kỳ kêu gọi thảm thương nhưng người anh trai này của cô chẳng thèm nhìn lấy một cái, cứ thế mà đi thẳng đến cửa.
_ Đồ đáng ghét, suốt ngày chỉ biết mỗi Ái Bội Sam thôi.
_ Công việc thì một đống, cứ hễ thấy người thương là nhanh.
_ Đồ đáng ghét, đại đáng ghét, ta giận, ta giận.
Cô nàng ôm cục tức mà ngồi lên ghế làm việc, miệng thì không ngừng chửi bới người anh kính yêu này của mình.
Phía bên này, sau khi rời khỏi công ty Hàn Tử Thiên đã lái xe đến trung tâm thương mại đi mua quà sinh nhật cho Ái Bội Sam, anh lấy ra một quyển sổ nhỏ dựa trên những ghi chép bên trong mà đi chọn quà.
Hàn Tử Thiên đi đến đâu liền trở thành tâm điểm ở đó bởi chiều cao 1m95 cùng với khuôn mặt điển tra khôi ngô tuấn tú của mình, kèm theo đó là giàn vệ sĩ hùng hậu ở phía sau.
Mọi năm anh đều tặng cho Ái Bội Sam một món quà có trị giá dưới 2 triệu đồng, nhưng năm nay Hàn Tử Thiên muốn xác định với cậu nhóc Ái Bội Sam một mối quan hệ mới nên anh không muốn tặng một món quà đơn giản như thế nữa, vì vậy nên mới xuất hiện giàn vệ sĩ theo sau anh để đi xách đồ hộ cũng như chọn đồ hộ luôn.
_ Thưa sếp, ngài thấy tặng vòng tay có được không.
_ Thưa sếp, tôi có ý kiến nên tặng nhân sâm để bồi bổ cơ thể.
_ Thưa sếp, tặng trang phục hàng hiệu thì sao.
_ Thưa sếp!
_ Thưa sếp!
Nhóm vệ sĩ gồm 8 người ai nấy đều đưa ra ý kiến của mình, Hàn Tử Thiên nghe thấy mấy món đồ mà nhóm vệ sĩ nói không tệ nên anh quyết định sẽ lấy hết, dù gì thì người ta hay nói thừa còn hơn là thiếu.
Nếu như mà Ái Bội Sam không thích thì có thể mang đi từ thiện hoặc quyên góp cũng được.
_ Lấy chiếc vòng này.
Hàn Tử Thiên đưa tay chỉ chiếc vòng tay đơn giản có đính đá sapphire bên trên, ngay sau đó anh lại chọn lấy một chiếc nhẫn nhỏ nữa.
_ Sam Sam.
Hàn Tử Thiên nhìn hộp nhẫn trên tay mình rồi nghĩ đến hình ảnh Ái Bội Sam đeo nó thì không khỏi vui vẻ, anh nở lấy một nụ cười nhẹ rồi lại đi sang cửa tiệm khác.
Vào cửa tiệm nào hầu như Hàn Tử Thiên đều nhìn những món đồ có màu xanh dương trước sau đó mới đến những món đồ có màu sắc khác, nếu mua quần áo thì xác định Hàn Tử Thiên sẽ phải xem xét rất kĩ lưỡng nếu như chất vải thô sơ thì anh sẽ không chọn, Hàn Tử Thiên sẽ chỉ chọn lấy loại có chất vải mềm mại thôi.
Lần này những món quà nào mà Hàn Tử Thiên quyết định mua anh đều tưởng tượng đến cảnh Ái Bội Sam sẽ mặc nó lên người thì không khỏi vui mừng, Hàn Tử Thiên thẳng tay chi tiền, cuối cùng khi thanh toán thì tất cả món đồ đều vượt qua con số năm mươi triệu đồng.
Nhìn lại thành quả một buổi chiều đi mua quà sinh nhật cho Ái Bội Sam lên đến một xe quà tặng nhóm vệ sĩ đi theo anh không khỏi đổ mồ hôi hột, còn Hàn Tử Thiên thì rất vui vẻ với thành quả này.
Anh còn định mua thêm nhưng may mà có vệ sĩ cản lại chứ nếu không thể nào cũng phải điều thêm một xe đến để trở quà mới được.
_ Mang quà về nhà tôi đi.
Hàn Tử Thiên ra lệnh kêu người mang về nhà mình để trước đã bởi vì anh muốn chính tay mình, chính miệng mình sẽ là người nói lờI chúc mừng sinh nhật với Ái Bội Sam cũng như là đưa quà cho cậu.
Nhóm vệ sĩ cũng nghe lệnh mà mang đồ về, Hàn Tử Thiên sau đấy còn đi quanh khu trung tâm thương mại một lần rồi mới ra xe trở về.
Trên đường về anh còn ghé mua vài món đồ ăn mà Ái Bội Sam thích nha, dù sao thì Kim Liên cũng nhờ anh trông chừng, chăm sóc Ái Bội Sam trong lúc bà đi vắng mà cho nên nhất định không thể để bà phải thất vọng được.
Biết Ái Bội Sam thích ăn sushi anh liền mua lấy một phần, Ái Bội Sam thích ăn sườn anh cũng mua một phần, thích uống trà sữa anh liền mua lấy một cốc size lớn, cứ như vậy sau khi ghé khoảng năm cửa tiệm đồ ăn và thức uống xong Hàn Tử Thiên mới hướng thẳng xe trở về nhà.