/Cạch/ _ Mau xuống nào.
Hàn Tử Thiên đứng bên cạnh đưa tay đỡ người thương xuống xe, Ái Bội Sam e dè nắm tay anh bước xuống.
Cậu nhóc vừa xuống đã bị khung cảnh của căn biệt thự này làm cho ngạc nhiên, khắp căn biệt thự thì sáng đèn trông rất đẹp, phía ngoài sân thì cũng có ánh sáng nhưng lại là ánh sáng của các ngọn nến, ngôi biệt thự sang trọng với khuôn viên rộng lớn sáng rực trông thật sự rất đẹp.
_ Thiên a, đi...!đi chậm tí được không ạ.
Ái Bội Sam e dè đi đằng sau anh người yêu, thấy người thương có vẻ khá sợ hãi Hàn Tử Thiên liền lên giọng trấn an.
_ Không sao đâu, ba mẹ anh rất tốt, họ còn nói rất thích em nữa kìa.
_ Nhưng...!Nhưng...
Ái Bội Sam nghe vậy trong lòng cũng có chút vui nhưng vẫn rất sợ, chỉ còn mỗi chưa đến năm mét là sẽ đối mặt với hai vị phụ huynh ở sau cánh cửa rồi, trái tim cậu nhóc hiện tại đập bình bịnh y như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi đây này.
/Cạch/ _ Con về rồi.
Hàn Tử Thiên giọng trầm cất lên, Ái Bội Sam vẫn núp sau lưng anh mà trốn, cậu nhóc cố cổ vũ bản thân sau đó đứng ra chào hỏi.
_ Cháu chào hai bác ạ.
/Vụt/ Vừa dứt lời một cái gì đó liền đến ôm lấy Ái Bội Sam, là mẹ Hàn _ Mễ Tuyết đây mà, bà chạy nhanh như vậy chỉ là muốn ngắm nhìn chàng dâu này thôi.
_ Chào con Bội Sam, ta là Mễ Tuyết là mẹ của Thiên.
Mễ Tuyết tươi cười nắm lấy tay của Ái Bội Sam, cậu nhóc ngơ ngác nhìn bà trong lòng không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của người phụ nữ này.
Mễ Tuyết độ tuổi đã vào u60 nhưng vẫn rất đẹp, bà có một làn da trắng sáng, nết nhăn thì vẫn có nhưng lại rất ít, đôi mắt vẫn rất sáng như khi còn trẻ, nụ cười của bà thì rất đẹp.
_ Em ấy có mua quà cho hai người.
_ Quà cáp làm gì về đây ăn cơm là được rồi.
Mễ Tuyết cất giọng nói lại, phải nói là giọng nói của bà rất hay, rất ấm áp.
Ba Hàn _ Hàn Tử Kiện đi đến bên cạnh vợ mình.
_ Chào con, ta là Hàn Tử Kiện, là ba của Thiên.
_ A...!Con chào hai bác.
Ái Bội Sam ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi, cậu nhóc chỉ hận không thể thu tay lại từ hai vị đại nhân đứng bên cạnh thôi, chứ nếu mà thu tay về được cậu nhóc liền khoanh tay mà cúi đầu chào cho xem.
_ Aigu đứa nhỏ dễ thương.
À mà cơm xong rồi chúng ta mau vào ăn thôi, hai đứa đi đường cũng đói rồi đúng không nè.
Mễ Tuyết kéo người vào trong phòng ăn, hai người đàn ông họ Hàn chỉ đành bất lực đi theo.
Ngồi trên bàn ăn Ái Bội Sam không ngừng được hai vị phụ huynh bồi bổ cho, từ món ngon này đến món ngon khác cứ lần lượt được đặt vào trong bát của cậu nhóc.
Hàn Tử Thiên bên cạnh chỉ có thể bất lực mà nhìn bởi vì anh mà ngăn thì hai người vẫn gắp thôi.
_ Ba mẹ, hai người đừng gắp nữa, bát em ấy đã đầy lắm rồi đây này.
Nhìn không được nữa Hàn Tử Thiên liền lên tiếng can ngăn, thấy con trai nói vậy hai người đều nhìn bát của Ái Bội Sam sau đó mới dừng lại việc kia.
_ Sam à cứ ăn tự nhiên nha, nếu không hợp khẩu vị của con thì hãy nói nha.
Mễ Tuyết nhẹ nhàng cất tiếng, thấy bà nói vậy Ái Bội Sam cũng ngoan ngoãn gật đầu.
_ Dạ, cháu cảm ơn hai bác ạ.
_ Sao lại là bác, gọi ba.
Hàn Tử Kiện lớn giọng nói, ông vừa dứt lời Mễ Tuyết ngồi bên cạnh cũng gật gật gù gù đồng tình, kết quả Ái Bội Sam chỉ có thể ngại ngùng nghe theo.
_ Anh đã nói rồi, họ rất thích em.
Hàn Tử Thiên nhỏ giọng nói với người thương, Ái Bội Sam chỉ có thể ngại ngùng đỏ mặt thôi chứ cậu nhóc hiện giờ chẳng biết như nào cả.
Bữa cơm tối cứ thế trôi qua êm đềm với tiếng nói cười của cả bốn người.
Ăn xong mọi người lại ra phòng khách ngồi ăn tráng miệng, Mễ Tuyết nhân cơ hội lại lấy album ảnh ra cho chàng dâu này xem.
_ A...!Thiên thật sự là anh sao.
_ ...!Mẹ.
_ Heheh, nhìn dễ thương lắm đúng không.
Ái Bội Sam ngạc nhiên nhìn bé gái trong ảnh, không ngờ khi nhỏ anh người yêu của cậu lại "được" mẹ cho mặc váy như vậy.
Hàn Tử Thiên bên cạnh dù tức nhưng cũng chỉ biết im lặng mà nhìn, Mễ Tuyết thấy vậy thì cười rất tươi.
_ Khi nhỏ mẹ thường cho thằng bé mặc váy bởi vì lúc nhỏ thằng bé rất dễ thương, cư xử nhẹ nhàng như con gái vậy.
Mễ Tuyết lật từng trang album ảnh cho chàng dâu nhỏ xem, Hàn Tử Kiện thấy vợ mình nói vậy cũng lên tiếng nói.
_ Lúc nhỏ dễ thương bao nhiêu khi lớn lại đáng ghét bấy nhiêu, suốt ngày mặt mày cau có, ta chỉ hận không thể gạch tên nó ra khỏi sổ ghi chép dòng dõi Hàn Gia chứ nếu làm được ta đã làm.
Hàn Tử Thiên nghe ông ba của mình nói vậy bản thân liền liếc nhìn một cái sau đó lại tươi cười nhìn người thương.
_ Sam à ăn quả nè.
_ Dạ.
Ái Bội Sam ngoan ngoãn mở miệng, cậu nhóc thật không ngờ gia đình anh người yêu thật sự "yêu thương" nhau đến như vậy nha.