Ngày dì Kim Liên trở về nhà lại đúng ngày thứ 7 trùng với ngày Ái Bội Sam và Hàn Tử Thiên về gặp mặt phụ huynh Hàn.
Sau khi biết tin tối nay cả hai sẽ đến Hàn Gia, dì Kim Liên ngay lập tức tan hết mệt mỏi, bà quay đi quay lại, cặm cụi sửa sang làm đẹp cho người cháu nhỏ đáng yêu này của mình.
_ Heheh xinh quá đi mất.
Dì Kim Liên tay cầm hộp phấn má màu hồng của mình quơ quơ vài cái trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc dễ thương Ái Bội Sam để tăng thêm sức sống.
_ >< Dì.
Ái Bội Sam ngại ngùng đỏ mặt, đối với cậu nhóc dù việc nam hay nữ trang điểm đều là bình thường nhưng không biết vì một lý do nào nữa mà cậu nhóc lại trở nên ngại ngùng như này, nhưng một phần chắc cũng là do có ánh mắt chú tâm của anh người yêu đây mà.
_ Sam à xinh quá đó, cứ như này anh không nỡ để em ra đường đâu.
Hàn Tử Thiên ngồi dưới giường giở giọng trầm ấm ra khen ngợi người thương, dì Kim Liên nghe thấy lời này của anh thì lại toạc miệng ra cười lớn, còn Ái Bội Sam thì chỉ biết thẹn thùng đỏ mặt.
_ Còn ngại ngùng sao, dì nhớ trước đây con làm gì như này đâu, hay là vì yêu cho nên giờ biết ngại rồi.
Dì Kim Liên cũng lên tiếng nói, bà không ngừng trêu chọc cậu nhóc này khiến mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Nhìn người thương ngại ngùng như vậy Hàn Tử Thiên cũng bật cười nhưng sau đó liền lên tiếng giải cứu.
_ Cũng đến giờ rồi, dì à cháu xin phép.
_ Oh, vậy hai đứa mau đi đi.
Dì Kim Liên tránh ra bên cạnh để Hàn Tử Thiên đến dắt người lên, cả ba cùng nhau đi xuống nhà, lúc đi giày cậu nhóc còn được người thương tận tâm sỏ giày cho nữa.
_ Dì à con đi nha.
Ái Bội Sam ngoan ngoãn chào tạm biệt, dì Kim Liên cũng chỉ đáp lại một câu " Đi cẩn thận " bà không thèm dặn dò gì nữa bởi vì khi nãy đã dặn đủ rồi.
_ Thật là, xưng dì cháu với tên này vẫn có chút ngượng!.
Dì Kim Liên xoay người vào trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Dẫu sao thì Hàn Tử Thiên là 30 tuổi, mà bà lại mới có 36 tuổi, hơn nhau có 6 tuổi thôi.
Trước nay vẫn xưng chị xưng em thế mà giờ đã lại đổi thành dì - cháu không ngượng mới là lạ.
! ----------------!
Trên xe Ái Bội Sam liền hờn dỗi với anh người yêu, cậu nhóc ngồi khoanh tay tay lại, má nhỏ căng tròn không thèm nhìn người luôn.
_ Bé yêu à em giận anh sao.
Hàn Tử Thiên bên cạnh chọc chọc vào cái má nhỏ căng tròn này, Ái Bội Sam thấy vậy liền quay đi chỗ khác luôn miệng nhỏ thì cứ "Hừ, hừ " , thấy người thương như vậy Hàn Tử Thiên liền kéo tấm ngăn giữa ghế lái và ghế sau lại rồi tiến hành công cuộc dỗ dành.
/Chụt/ _ Bé yêu nói anh nghe nào, sao lại giận dỗi rồi.
_ Là anh làm sai gì đúng không cho nên em mới giận anh.
_ Sam à đừng giận mà, em mà nguôi giận anh liền mua trà sữa cho em.
Hàn Tử Thiên giọng điệu nũng nịu dỗ dành người thương, Ái Bội Sam chỉ cần nghe thấy trà sữa liền sáng mắt lên, cậu nhóc quên luôn cái vụ giận dỗi kia liền mở miệng hỏi lại.
_ Thật không, sẽ có trà sữa sao.
_ Phải, sẽ có trà sữa.
_ Sam muốn uống, Sam muốn 2 ly size lớn cơ.
Ái Bội Sam dơ hai ngón tay ra đòi hỏi, thấy người thương có vẻ vì trà sữa lại quên cái vụ giận dỗi mới chỉ chưa đến vài giây kia Hàn Tử Thiên chỉ có thể bất lực mà cười.
_ Hahah, được, mua cho em 2 ly, nếu muốn anh liền mở cho em một quán luôn cũng được.
Hàn Tử Thiên rất chiều chuộng người thương, đối với anh Ái Bội Sam chính là số 1, là nhất trong lòng mình.
Nghe thấy anh đáp ứng yêu cầu 2 ly trà sữa lại còn có ý định mở cả quán cho mình Ái Bội Sam vui lắm nhưng cậu nhóc liền lắc đầu.
_ Mua thôi không mở quán đâu.
_ Được, chỉ mua chứ không mở quán.
Những lời nói của hai người đều lọt vào tai của bác tài xế phía trước cả, phải nói rằng khi nghe thấy những lời Hàn Tử Thiên nói với cậu bác tài xế thực sự rất ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ vị giám đốc ngày ngày mặt lạnh cau có khó chịu lại có thể nói ra những lời nói như vậy, xem ra khi yêu vào thì ai cũng khác mà.