Ái Bội Sam ngồi đến khoảng 10 giờ lại bắt Hàn Tử Thiên mang mình về nhà với lý do là chưa ăn một miếng bánh ngọt nào.
Hàn Tử Thiên thấy cái lý do này của cậu nhóc tuy hơi vô lý nhưng vẫn có thể chấp nhận được, thế là thay vì ôm người về nhà thì anh sẽ sang nhà lấy bánh cho cậu nha.
_ Cái đồ đáng ghét.
Ái Bội Sam nhìn cái người đáng ghét vừa nhảy chân sáo rời đi, mắc cái gì mà không cho cậu về nhà chứ, nhà của cậu có phải xa lắm đâu ngay đối diện thôi mà.
_ Ngăn nắp thật.
Cậu nhóc đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách, tuy là hàng xóm từ lâu nhưng mỗi một năm Ái Bội Sam vào nhà anh còn chưa đến năm lần nữa, mà mỗi lần vào cậu nhóc rất nhanh liền rời đi cũng vì thế mà đây là lần đầu tiên cậu nhóc ở đây lâu đến vậy nha.
Ái Bội Sam đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng khách này phải nói là rất ngăn nắp rồi đi, đa phần đàn ông mà ở một mình thường sẽ bày bừa nhiều lắm nhưng xem ra Hàn Tử Thiên là ngoại lệ ha.
Cậu nhóc thích thú đi lếch cái thân xác đang đau nhức của mình mà xung quanh mà khám phá, không hổ là Hàn Tử Thiên mọi thứ trong nhà hình như đều là đồ đắt tiền, đến cả cái thìa thôi cũng là loại đắt tiền, có cái còn được mạ vàng nữa đây này.
/ Cạch / _ Gì...!gì vậy...!
_ Ơ kìa, Sam Sam thấy nó rồi sao.
_ Ch...!Chú.
Ái Bội Sam vô tình mở lấy một căn phòng, cậu nhóc cứ tưởng nó là phòng vệ sinh nhưng ai ngờ đâu không phải, bên trong căn phòng này cả bốn góc tường đều được dán kín rất rất nhiều tấm ảnh thậm chí dưới sàn còn có rất nhiều, mà ảnh trên tường kia không ai khác chính là Ái Bội Sam nha, mỗi tấm ảnh là một khung cảnh khác nhau, từ ở nhà, đến trường học, rồi lại là đi biển, đi thư viện...!, rốt cuộc thì Hàn Tử Thiên biế.n thái đến mức nào cơ chứ.
Hàn Tử Thiên bị người thương phát hiện bí mật trên khuôn mặt anh liền nở một nụ rất tươi nhưng ngay sau đó liền ủy khuất nũng nịu với người thương.
_ Hic...!Sam đừng vì chuyện này hic..
mà bỏ anh nha.
_ Huhuh cũng tại anh hức..
yêu Sam quá thôi mà.
Chỉ vài câu nói như này đã thành công qua mặt được cậu nhóc Ái Bội Sam này, khi thấy trên khuôn mặt Hàn Tử Thiên lăn dài hai hàng nước mắt Ái Bội Sam liền hoảng hốt mà ôm lấy người.
_ Sam sẽ không bỏ anh đâu.
_ Vậy nên anh đừng khóc mà.
Ái Bội Sam nhanh chóng lau nước mắt trên mặt anh, cậu nhóc hoàn toàn không ngờ đến việc Hàn Tử Thiên sẽ khóc nha.
_ Thật không.
_ Sam sẽ không bỏ anh chứ.
_ Dạ, Sam sẽ không bỏ anh đâu.
Ái Bội Sam ôm lấy chàng thanh niên cao lớn này, Hàn Tử Thiên cũng ôm lại đối phương ngay sau đó khuôn mặt anh lại nở nụ cười nhẹ với ý nghĩ
_ Sam muốn bỏ cũng không bỏ được anh đâu.
_ Dù cho em có đi đến đâu anh cũng sẽ mang em về.
Ôm nhau đắm đuối một lúc Hàn Tử Thiên liền ôm người vào căn phòng đấy luôn.
_ Sam à mấy hộp này đều là quà cho em đấy.
_ Quà.
_ Quà sinh nhật cho em đấy.
Ái Bội Sam ngơ ngác nhìn một núi hộp trước mặt, cái này cũng quá nhiều rồi đi, xem ra kinh tế tài chính của Hàn Tử Thiên rất rất rất ok nha.
Hàn Tử Thiên ôm người ra ghế sofa ngồi bản thân sau đó lại lạch đạch chạy đi ôm đống quà sinh nhật ra ngoài cho người thương.
_ Em mở ra đi, nếu món nào không vừa ý thì có thể mang đi tặng hoặc quyên góp cũng được.
Ái Bội Sam nhìn đống đồ mà hoa cả mắt, cậu nhóc cầm lấy hộp quà nhỏ nhất trong đấy mà mở, vốn cứ tưởng hộp nhỏ nhất sẽ có giá trị ít nhất nhưng không, hộp mà cậu vừa mở chính là một chiếc vòng tay phiên bản giới hạn nha.
_ ....
Ái Bội Sam nhìn chiếc hộp trong tay rồi lại hướng mắt nhìn Hàn Tử Thiên chỉ thấy anh rất tươi cười mà gật gật đầu.
Ái Bội Sam thấy vậy lại đặt chiếc hộp xuống rồi mở hộp tiếp theo.
Cứ như vậy từng món quà đều được cậu mở ra.
_ Anh đi ăn cướp à?
Ái Bội Sam ngơ ngác hỏi anh một câu, từ trước đến giờ cậu chỉ biết anh làm ở một công ty lớn thôi chứ cũng chẳng biết anh làm chức vụ gì nên khi nhìn thấy đống đồ đắt tiền này thì mới hỏi câu như vậy.
Hàn Tử Thiên nghe lời này của người thương mà cứng người, sao Ái Bội Sam lại nỡ nghĩ anh như vậy cơ chứ, huhuh trái tim của anh bị tổn thương rồi đây này.
_ Mấy món đồ này đắt tiền lắm đấy, hay giờ mình mang trả lại được không.
Hàn Tử Thiên nghe lời này thì lại ngược lại ban nãy, anh liền cười lên khiến Ái Bội Sam ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
_ Ngốc này, đống này là anh mua đấy, anh cũng thanh toán rồi.
Với cả anh không thiếu tiền để mua nó.
Hàn Tử Thiên nói xong liền đưa ra cái ví tiền trong đấy có " vài " ba tấm thẻ đen quyền lực cùng với rất rất nhiều chiếc thẻ khác nữa.
Ái Bội Sam nhìn thấy liền đơ người, cậu không nhịn được liền hỏi.
_ Anh làm nghề gì vậy.
Không phải nghề nghiệp phạm pháp chứ.
_ Không phải, anh làm giám đốc công ty.
_ ....
Ái Bội Sam chết lặng luôn rồi, đó giờ cậu vẫn nghĩ anh chỉ là nhân viên bình thường thôi ai mà ngờ lại là giám đốc, oh my god xem ra cậu cũng tốt số quá rồi đi.
_ Chú-- à anh làm giám đốc ở cái công ty to đùng kia sao.
_ Phải.
_ Chỉ mỗi cái công ty đấy.
_ Không phải, anh còn có nhiều công ty con, chi nhánh khác trong nước cũng như nước ngoài nữa.
_ Đừng nói nó đều dưới quyền quản lý của anh nha.
_ Đúng vậy.
Ái Bội Sam ngơ ngác luôn rồi, cậu chẳng quan tâm đến hình tượng nữa đâu, tại sao cơ chứ, tại sao một người tài giỏi và giàu có như này lại trở thành người yêu của cậu rồi, liệu có phải anh chỉ đang trêu đùa cậu nên ngày hôm qua mới nói những lời kia không, chứ người tài giỏi như anh chắc hẳn phải có rất nhiều cô theo đuổi lắm.
_ Vậy---
_ Em yên tâm anh sẽ chỉ yêu mỗi mình Sam thôi.
_ Anh trên nhiều người nhưng dưới một người là Ái Bội Sam đây.
Cậu nhóc nghe lời này của anh thì lại bật cười, gì vậy chứ cái con người này.