Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta

Chương 7: 7: Không Khoẻ





Nghiêm gia, 12 giờ đêm..
Chiếc Bugatti màu bạc lao nhanh trong màn đêm, sau khi băng qua một đoạn đường dài, chiếc xe dừng lại trước đài phun nước, phía đối diện là đại sảnh của biệt thự.
Nghiêm Trạch Viễn không nhanh không chậm bước xuống từ chiếc siêu xe, thấy đại sảnh vẫn còn sáng đèn, cậu nhếch môi hừ lạnh một tiếng, đôi chân thon dài lãnh đạm cất bước.
Trong đại sảnh xa hoa, có một người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào sofa, khuôn mặt anh tuấn hơi cúi xuống, hai mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

Khi nghe có tiếng động cơ, người đàn ông chậm rãi đặt điện thoại qua một bên, bàn tay tao nhã nâng ly rượu đưa đến bên môi, hầu kết khẽ trượt xuống một cái.
Thân ảnh cao lớn của Nghiêm Trạch Viễn được ánh sáng từ chiếc đèn chùm phản chiếu, có chút chói mắt lọt vào đôi ngươi đen đáy của người đàn ông.
"Chú em lại thay xe mới à?"
Nghiêm Trạch Luân đặt ly rượu trở lại bàn, mắt hướng về phía Nghiêm Trạch Viễn, giọng nói trầm thấp êm tai, nhưng ngữ điệu lại thập phần châm biếm.
Nghiêm Trạch Viễn tuyệt nhiên không đáp lại, cũng chẳng buồn để mắt tới người nọ, cậu lạnh lùng lướt qua.
Có lẽ đã quá quen với nét tính cách này của em trai, Nghiêm Trạch Luân không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nâng giọng chất vấn: "Mỗi tháng em đốt của ba bao nhiêu tiền nhỉ?"
Bước chân của Nghiêm Trạch Viễn thoáng dừng lại, lúc này cậu đang đứng ở gần cầu thang, trên gương mặt là loại biểu cảm vô cùng chán ghét.


Cậu không quay đầu, môi mỏng nhẹ nhàng hé mở:
"Học thuộc kịch bản đi rồi hẳn nói chuyện với tôi."
...
Nghiêm Trạch Viễn trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, công việc tiếp theo là mở hộp sơ cứu để xử lý vết thương bên vai trái.

Vết thương do một cây dao phòng thân tạo thành, cũng không có gì đáng ngại, Nghiêm Trạch Viễn giải quyết một cách rất nhanh gọn, mất 3 phút là xong.
Sau khi đem cất hộp sơ cứu, cậu trở lại giường tìm tai nghe, chiếc tai nghe này gắn liền với cậu gần như 24/24.
"Chị, em muốn uống nữa, mang rượu đến đây cho em đi."
Cô gái nói với giọng ngã ngớn, dường như đã say đến không còn biết trời chăng mây đất rồi.

Nói xong, cô còn cười hề hề chẳng khác nào một kẻ ngốc.

Nghiêm Trạch Viễn chạm nhẹ vào tai nghe, âm lượng ngay lập tức được nâng lên một bật.
Nơi nào đó tiếp tục truyền đến giọng nói của phái nữ: "Trời ơi, chị đã nói là hết rượu rồi mà.

Nghe lời chị, nhắm mắt lại."
Người nào đó vẫn cố chấp đến cùng: "Em không buồn ngủ, em muốn uống rượu, rượu đâu rồi, đâu rồi.."
"Không buồn ngủ mà hai mắt sắp mở không lên rồi kìa.

Đúng là làm chị tức chết mà!"
"Em muốn uống tiếp, chị ơi.."
"Ngoan, nằm xuống đi, chị hát cho em nghe!"
Ninh Quân Kiều chọn một trong số các bài hát yêu thích của em gái, vừa hát vừa vuốt dọc theo sống lưng để cô dễ ngủ.

Bài hát được lặp lại hai lần, cuối cùng Ninh Lạc Điềm cũng khép mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

...
Ngày hôm sau, Ninh Quân Kiều phải gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm của Ninh Lạc Điềm để xin nghỉ phép cho cô với lý do không được khoẻ.
Vừa mở mắt ra, Ninh Lạc Điềm đã than đau đầu, cô nằm lăn lộn ở trên giường không thôi, qua một lúc thì chui vào toilet nôn mửa.

Ninh Quân Kiều thấy thế mới xuống bếp làm cho cô một tách trà gừng, cách này thực sự có hiệu quả, Ninh Lạc Điềm uống xong liền cảm thấy người nhẹ hẳn ra, cơn đau đầu cũng không còn dữ dội như ban nãy nữa.
Ninh Quân Kiều dìu cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô, trước khi rời khỏi còn kỹ lưỡng dặn dò:
"Bây giờ chị sẽ xuống bếp nấu ít cháo cho em, nằm đây nghỉ ngơi đi, nếu cảm thấy không ổn thì phải nói với chị có biết chưa?"
"Dạ, em biết rồi."
Ninh Lạc Điềm chợp mắt khoảng 30 phút, sau đó ăn hết một bát cháo và một phần hai con gà nướng, khỏi phải nói cũng biết cô đã không còn vấn đề gì.
"Vậy là khoẻ rồi nha."
"Dạ."
"Đêm qua em phá chị quá trời."
Người nào đó xấu hổ đổ lỗi cho người khác: "Thật hả chị? Tất cả đều tại Nhã Nhã, ai bảo cậu ấy thách thức em làm gì."
Nói đến đây, Ninh Quân Kiều mới sực nhớ: "À phải rồi, hôm nay Nhã Nhã cũng không tới trường.

Hai đứa thật là, sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi mà còn như vậy nữa."
Ninh Lạc Điềm tự tin nói: "Nghỉ một ngày không sao đâu chị.


Huống hồ toàn bộ kiến đều đã nằm trong đầu em rồi."
"Được rồi, chị đi làm đây."
"Tạm biệt chị yêu, đi làm vui vẻ nhé!"
Sau khi Ninh Quân Kiều rời khỏi nhà, cô thử gọi điện cho Phương Nhã để xem tình hình bên đó thế nào, nhưng Phương Nhã không nhấc máy, có lẽ vẫn chưa khoẻ hẳn.

Cô ủ rũ bỏ điện thoại xuống, mắt liếc nhìn đồng hồ, gần 11 giờ rồi.
Đang thẩn thờ nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Ninh Lạc Điềm hơi giật mình.

Ban đầu cô cứ ngỡ là Phương Nhã gọi lại cho mình, nhưng trên màn hình là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Trong đầu Ninh Lạc Điềm hiện lên vài cái tên, tuy vậy tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, muốn biết chính xác thân phận của đối phương thì cách duy nhất là nghe máy.
Ngón tay trắng nõn của cô lướt nhẹ trên màn hình, sau đó áp điện thoại lên tai trái, điềm tĩnh cất giọng:
"Alo? Xin hỏi là ai vậy ạ?"