Giây phút được cậu ôm vào lòng, cô ngẩn ra như một đứa trẻ, xung quanh có vài người mừng rỡ hô lên: "Tìm thấy rồi.
"
"Viễn, em không sao.
" Ninh Lạc Điềm cũng ôm lấy cậu, cô biết mình vừa làm cậu lo lắng.
Nghiêm Trạch Viễn ôm cô thật lâu mới buông ra, cậu có chút tức giận: "Em dám xem nhẹ lời nói của anh.
"
Cô nhỏ giọng giải thích: "Em bơi rất giỏi.
"
"Anh đưa em lên bờ.
"
Ninh Lạc Điềm khẽ lắc đầu, sau đó lấy vật trong tay ra cho cậu xem: "Em tìm được cái này nhưng không biết có phải hay không?"
Nghiêm Trạch Viễn nhíu mày quan sát vật trong tay cô một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu: "Em mang vào bờ đi.
"
Ninh Lạc Điềm lập tức bơi vào bờ, sau đó Nghiêm Trạch Viễn cũng không ngăn cản cô nữa, cậu nghiêm giọng nói: "Phải theo sát anh có biết không?"
"Em biết rồi.
"
Việc tìm kiếm có vẻ rất thuận lợi, đến khoảng ba giờ chiều thì cơ bản đã hoàn tất.
Nghiêm Trạch Viễn đứng lặng người nhìn dòng nước đang trôi nhè nhẹ, Ninh Lạc Điềm khẽ ngẩng đầu nhìn sườn mặt cương nghị của cậu, ánh mắt trời gay gắt chiếu lên thân thể của bọn họ tạo thành hai chiếc bóng kéo dài trên nền đất.
Qua một lúc, Ninh Lạc Điềm cẩn thận đem chiếc quách đựng hài cốt của mẹ cậu ôm vào lòng, giọng nói cô mềm mại vang lên bên tai cậu: "Bác gái, chúng ta đi thôi.
"
Các thợ lặn đã lục tục lên xe trở về, Ninh Lạc Điềm nắm lấy bàn tay vẫn còn đang nhỏ nước của cậu, mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau.
A Hải đứng ở phía sau lấy điện thoại gửi cho Chung Lạc Ân một tin nhắn: "Chị Chung, bên này đã xong rồi.
"
Ba phút sau Chung Lạc Ân gửi cho anh ta một chữ: "Ừ.
"
A Hải cất điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Nghiêm Trạch Viễn và Ninh Lạc Điềm đang đi về phía anh ta, khi nói chuyện với người khác giọng Nghiêm Trạch Viễn vẫn luôn lạnh nhạt xa cách như vậy.
"Về Nghiêm gia.
"
"Vâng.
"
Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn sang Ninh Lạc Điềm: "Em lên xe thay quần áo trước đã, đừng để bị cảm lạnh.
"
Ninh Lạc Điềm rũ mắt nhìn bộ quần áo đã ướt sủng của mình, gật đầu rồi đưa chiếc quách trong tay mình cho cậu.
Đợi cô thay xong, hai người đàn ông mới lên xe trở về Nghiêm gia.
Ninh Lạc Điềm không biết tại sao cậu lại muốn quay lại nơi đó nhưng cũng không dám hỏi.
Do không có gì để thay ra nên cậu vẫn mặc bộ quần áo ướt sủng của mình đi vào Nghiêm gia, Chung Lạc Ân vốn đang ngồi ở sofa uống trà, thấy hai người đang tiến vào thì lập tức đứng dậy đi.
Chung Lạc Ân chú ý đến mái tóc còn chưa khô hẳn của Ninh Lạc Điềm, ngạc nhiên hỏi: "Em cũng tìm phụ bọn họ à?"
Cô lễ phép gật đầu: "Vâng ạ.
"
Ninh Lạc Điềm sợ cậu mặc đồ ướt sẽ không may bị cảm lạnh nên quay sang nói: "Viễn, anh về phòng thay quần áo ra đi.
"
Nghiêm Trạch Viễn không đáp, từ khi đặt chân vào nơi này dường như cậu đã biến thành một người khác, chỉ một ánh mắt cũng đủ làm người ta sởn cả gai óc.
Nhưng Ninh Lạc Điềm thật sự lo lắng cho cậu, thứ mà cô có nhiều nhất chính là sự kiên nhẫn, cô thử chạm vào chiếc quách trong tay cậu: "Anh nghe lời em một lần có được không?"
Nghiêm Trạch Viễn lạnh lùng tiến lên một bước, trầm giọng ra lệnh cho Chung Lạc Ân: "Chị lên tầng gọi bọn họ xuống đây cho tôi.
"
Ninh Lạc Điềm nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình, trước mắt dần trở nên mông lung, cô thật sự không muốn khóc một chút nào, nhưng bây giờ nước mắt cô rơi rồi.
Chung Lạc Ân nhìn cô ngậm ngùi lau nước mắt, thở dài một tiếng rồi xoay người đi.
"Em vào toilet một lát.
" Cô cảm thấy mình không thể thở nổi trong bầu không khí này nữa, đành viện một cái cớ để rời đi.
Nghiêm Trạch Viễn vẫn tiếp tục im lặng, Ninh Lạc Điềm hừ lạnh một tiếng sau đó đi thẳng về phía cầu thang.
Lúc này cậu mới nhíu mày nói: "Toilet ở bên phải, em lên tầng làm gì?"
Thì ra cậu vẫn còn để ý đến cô sao?
Bước chân của Ninh Lạc Điềm càng nhanh hơn.
Nghiêm Trạch Viễn đặt hài cốt của mẹ mình lên bàn trà, một lần nữa nâng giọng hỏi: "Ninh Lạc Điềm, em muốn đi đâu?"
Lúc này cô mới dừng bước: "Em đi tìm chị em.
"
"Lát nữa chị em cũng xuống đây không phải sao?"
Ninh Lạc Điềm hết đường chối cãi, mà cô cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa, cô mệt mỏi nói: "Em muốn yên tĩnh một mình, được không?"
Không nghe cậu nói gì, Ninh Lạc Điềm cứ ngỡ cậu không muốn quan tâm nữa, nào ngờ chỉ đi thêm vài bước thì đã bị cậu kéo lại.
Hai mắt Ninh Lạc Điềm rưng rưng nhìn cậu: "Anh còn muốn hỏi gì nữa?"
Nghiêm Trạch Viễn nhẹ nhàng kéo cô vào lòng: "Anh không hỏi gì hết, anh tới đây ôm bạn gái của anh.
"
Ninh Lạc Điềm khẽ cắn môi: "Anh cứ giải quyết chuyện của anh đi, đừng quan tâm tới em.
"
Nghiêm Trạch Viễn kiên nhẫn dỗ dành cô: "Ngoan, đừng giận anh, anh sẽ không như thế nữa, bây giờ anh sẽ về phòng thay quần áo.
"
"Thật không?" Ninh Lạc Điềm có chút hoài nghi.
"Đi theo anh.
"