"Bây giờ không ai có thể làm phiền chúng ta rồi."
Ánh mắt của cậu lúc này có vài phần không đứng đắn, cậu tiến lên một bước thì Ninh Lạc Điềm lại lùi về sau một bước.
"Cậu nói vậy nghĩa là sao chứ?"
Nghiêm Trạch Viễn cố ý phớt lờ cô, đến khi Ninh Lạc Điềm đã kẹt giữa bồn rửa mặt và thân thể mình, cậu mới nhàn nhạt nói: "Cậu nghĩ đi đâu vậy? Cậu nghĩ tôi là loại người gì chứ?"
Ninh Lạc Điềm không bị lời nói của cậu làm cho lung lay, cô nâng mắt lên nhìn cậu, không có sợ hãi, chỉ có căm phẫn và đau đớn, cô nói:
"Vậy cậu nghĩ mình là loại người gì? Cậu tự ý lấy đi sự trong trắng của người khác, cậu đã từng nghĩ đến cảm nhận của người đó hay chưa? Hãy nói tôi nghe, cậu rốt cục là người như thế nào?"
Ninh Lạc Điềm kích động tóm lấy cổ áo của cậu, những gì mà cô đã kìm nén, đã chịu đựng đều bộc phát ra bên ngoài.
Cô nghiến răng nghiến lợi mà gằn ra từng chữ một: "Nghiêm Trạch Viễn, cậu là một tên khốn.
Đừng dùng hai chữ trách nhiệm kia để dụ dỗ tôi! Trách nhiệm là cái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một lời nói suông của đàn ông các người mà thôi!"
Từ nãy đến giờ, Nghiêm Trạch Viễn vẫn đứng trơ ra như một pho tượng để cô tha hồ trút giận lên người mình, nhưng chỉ bằng lời nói, cậu cảm thấy vẫn chưa đủ.
"Cậu nói không sai.
Đàn ông chúng tôi giỏi nhất là nói suông để dụ dỗ phụ nữ."
Câu nói của Nghiêm Trạch Viễn lập tức thu về một cái tát mà cậu mong muốn.
"Khốn nạn!"
Sau khi cho cậu một bạt tai, Ninh Lạc Điềm có chút giật mình khi nhìn thấy bàn tay năm ngón của mình đang in hằng trên khuôn mặt cực phẩm của cậu.
Nhưng điều đáng nói là Nghiêm Trạch Viễn lại không hề tỏ ra đau đớn hay tức giận gì, trái lại bên môi cậu còn xuất hiện một nụ cười vô cùng hài lòng: "Cậu chưa ăn sáng à? Dùng sức một chút đi!"
Ánh mắt của cô bất chợt run lên: "Nghiêm Trạch Viễn, cậu..cố ý sao?"
Nghiêm Trạch Viễn điềm tĩnh nói: "Tôi đáng bị như vậy mà."
Ninh Lạc Điềm cố gắng hít thở thật sâu để giữ cho đầu óc thật tỉnh táo, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen dài của cậu, nhẫn nại hỏi: "Nói cho tôi biết, hôm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì!?"
Nghe cô hỏi, Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên ôm cô đặt lên bồn rửa mặt, theo phản xạ tự nhiên, cô vươn tay bám chặt lấy vai cậu để không bị ngã ra sau.
Đợi đến khi cô đã ngồi vững vàng trên bồn rửa mặt, đôi tay của cậu mới rời khỏi vòng eo thon thả của Ninh Lạc Điềm rồi chuyển sang chống đỡ ở hai bên người cô.
Nghiêm Trạch Viễn cố ý kề sát khuôn mặt anh tuấn của mình vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Ninh Lạc Điềm không phản kháng gì cả, chỉ ngồi im quan sát biểu hiện của cậu, nếu cậu dám làm điều gì quá đáng, cô thề sẽ cho cậu một bài học để đời.
Trên thực tế, Nghiêm Trạch Viễn lại không hề có ý tiến xa hơn, cậu giữ nguyên tư thế, trầm giọng nói với cô: "Hôm qua cậu bị hai tên xấu xa kia hạ xuân dược, lúc bọn chúng chuẩn bị đưa cậu đi thì tôi đã vô tình nhìn thấy, vì vậy tôi đã cho bọn chúng một trận đòn rồi đưa cậu về nhà riêng của tôi."
Hai tay của Ninh Lạc Điềm siết chặt lấy góc váy: "Vậy tại sao cậu không đưa tôi về nhà của tôi? Hả?"
Nghiêm Trạch Viễn khẽ mím môi: "Vì lúc đó cậu đã trúng xuân dược.
Tác dụng của xuân dược là kích thích h am muốn trong cơ thể cậu, nếu h am muốn đó không được thoả mãn cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu."
Giờ phút này, cô đã tin thứ mà hai tên khốn kia cho vào nước uống của cô là xuân dược.
Hơn thế nữa, cô còn mơ hồ nhớ ra gì đó, nó giống như một cuốn phim chạy qua trong đầu cô, rất nhanh, cũng không bất kỳ mối liên kết nào.
Cô thấy đoạn tin nhắn mà Phương Nhã đã gửi cho mình trước khi rời khỏi hộp đêm, tiếp đó là khuôn mặt của hai tên sở khanh kia.
Ninh Lạc Điềm đau đớn ôm lấy đầu mình, hai mắt nhắm nghiền lại.
Một chiếc taxi màu đỏ đỗ lại bên cạnh, tiếng cười vô cùng nham nhở của hai tên kia không ngừng vang vọng bên tai cô.
Chết tiệt, bọn chúng dìu cô lên taxi và nói sẽ đưa cô đến một khách sạn ở gần đó.
Kế tiếp, Ninh Lạc Điềm cảm thấy toàn thân mình nóng như lửa đốt, khi cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, cô loáng thoáng nghe được giọng nói của Nghiêm Trạch Viễn.
Những gì diễn ra tiếp theo cô thực sự không có ấn tượng!
Nghiêm Trạch Viễn thấy cô đột nhiên ôm đầu thì lo lắng hỏi: "Sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu à?"
Ninh Lạc Điềm liên tục lắc đầu, cô không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa nhưng không thể, đầu cô hiện giờ như bị bổ ra làm đôi, thực sự..rất đau.
Nghiêm Trạch Viễn nhận thấy tình trạng này có vẻ không ổn, cậu đưa bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cô mấy cái:
"Ninh Lạc Điềm, mở mắt ra nhìn tôi!"
Ninh Lạc Điềm vẫn không ngừng thở dốc, những tác động từ bên ngoài, cô hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ khi những hình ảnh đứt đoạn kia dần biến mất khỏi tâm trí cô, cô mới từ từ mở mắt ra, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy kia.
"Cảm ơn cậu rất nhiều!"
Sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường, đó là câu đầu tiên mà cô nói với Nghiêm Trạch Viễn, nếu không có cậu thì cô có lẽ đã bị hai tên cặn bã kia làm nhục rồi.
Thật khủng khiếp!