"Ba à, ba còn nhớ người hôm trước đã tặng cho ba chai rượu quý đó không? Chị à, chị còn nhớ cái người đã giúp đỡ em ở trong rừng không? Cậu ấy là bạn cùng lớp của em, cũng chính là người em trai cùng cha khác mẹ của anh Raymond, tên của cậu ấy là Nghiêm Trạch Viễn!"
Trước đó, mặc dù đã nhiều lần nhắc đến cậu, thậm chí còn tác hợp cho hai người đến với nhau, nhưng ông Ninh và Ninh Quân Kiều chỉ biết cậu là lớp trưởng của cô mà không hề biết tên của cậu là gì, cũng như quan hệ giữa cậu và Nghiêm Trạch Luân.
Giờ thì tất cả đều đã rõ như ban ngày rồi!
"Điềm Điềm, chuyện em nói là thật sao?" Ninh Quân Kiều lập tức bỏ bát đũa xuống, vẻ mặt vô cùng khó tin, hỏi.
Ninh Lạc Điềm nhanh chóng cho chị gái một cái gật đầu xác nhận.
Về phía Nghiêm Trạch Luân, nghe cô nói xong anh liền nhíu mày tỏ vẻ không vui, đối diện với ánh mắt sắc bén của cô, người đàn ông tuyệt nhiên không nói được câu nào.
"Anh Raymond này!" Ninh Lạc Điềm ung dung gắp một miếng thịt bỏ vào bát, lúc này cô không còn nhìn anh nữa, kỳ thực Nghiêm Trạch Luân vẫn cảm giác có một ánh mắt luôn dõi theo mình.
Cô nói: "Em biết do anh bận quay phim nên không có nhiều thời gian để quan tâm đến em trai của mình.
Nhưng nói sao thì cậu ấy cũng là người thân của anh, tốt xấu gì cũng là người trong sống chung dưới một mái nhà, anh bêu xấu em trai mình ở trước mặt mọi người chính là không tôn trọng cậu ấy.
Ngay cả người thân của mình mà mình cũng không tôn trọng, thì đừng mong người khác sẽ tôn trọng mình."
Lời của cô vừa dứt, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Ninh Lạc Điềm cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ xô về phía mình, kinh ngạc có, khó chịu cũng có.
Cô nhẹ nhàng đặt bát đũa xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trạch Luân, nét mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh: "Lúc nãy nếu em có nói điều gì khiến anh phật lòng thì mong anh rộng lượng bỏ qua, em chỉ nghĩ sao nói vậy thôi ạ."
Bàn tay đang đặt ở trên đùi của Nghiêm Trạch Luân đã hiện rõ gân xanh, anh nhìn cô, khoé môi khẽ nâng lên một nụ cười vô cùng nho nhã: "Em nói không sai, đây là một bài học lớn dành cho anh.
Anh nên cảm ơn em mới đúng."
"Anh Raymond quá lời rồi."
...
Tối hôm đó, sau khi Nghiêm Trạch Luân ra về, Ninh Lạc Điềm lặng lẽ đi theo Ninh Quân Kiều về phòng, mặc dù chị gái cô không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, nhưng cô vẫn cảm thấy rất có lỗi với chị mình.
Cô chắc chắn khi nghe cô nói những lời đó, chị gái cô ít nhiều gì cũng bị cô làm tổn thương.
Lúc ấy, giá như cô biết cách kiềm chế cảm xúc của bản thân thì buổi gặp mặt ngày hôm nay đã không rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Cô cũng không biết tại sao khi đó mình lại xúc động đến thế, Nghiêm Trạch Viễn thực sự quan trọng với cô vậy sao?
Không thể nào, ở trong lòng cô, cái tảng băng đó không thể nào quan trọng hơn gia đình của cô được!
"Điềm Điềm?" Ninh Quân Kiều chuẩn bị đóng cửa lại thì phát hiện Ninh Lạc Điềm đang đứng trước cửa phòng với khuôn mặt vô cùng ảm đạm, liền đó lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Nói chị nghe!"
Ninh Lạc Điềm khẽ nâng mắt lên nhìn chị gái, chẳng mấy chốc đã bật khóc như một đứa trẻ: "Chị ơi, em xin lỗi, em xin lỗi.."
Ninh Quân Kiều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước mắt chỉ biết ôm cô vào lòng mà dỗ dành: "Điềm Điềm ngoan, không khóc, không khóc, có chuyện gì mau nói chị nghe!"
Được chị gái ôm vào lòng, Ninh Lạc Điềm đứng hình trong vài giây, sau đó tiếp tục khóc.
Ninh Quân Kiều cũng không thèm dỗ nữa, đợi ai đó khóc đến mệt rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay còn biết mít ướt với chị sao? Nói chị nghe, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Ninh Lạc Điềm tự mình lau đi những giọt nuớc mắt, nức nở nói: "Em xin lỗi, lúc nãy em đã nặng lời với anh rể, nhưng mà em thực sự không cố ý, chị đừng giận em có được không?"
"Ngốc quá!" Ninh Quân Kiều một lần nữa ôm cô vào lòng, bàn tay mang theo sự cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: "Rơi nước mắt vì một chuyện cỏn con như thế, em không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Đáng ghét, chuyện như vậy mà chị bảo là cỏn con sao?"
Ninh Quân Kiều bật cười thành tiếng, sau đó còn trêu cô: "Nhờ có chuyện này chị mới biết em rất quan tâm đến cậu bạn cùng lớp kia.
Khai thật đi, hai đứa đang hẹn hò với nhau đúng chứ?"
"Không có mà, em mà thèm hẹn hò với cái tảng băng đó sao?" Ninh Lạc Điềm vừa xấu hổ lại vừa uất ức, vùi mặt vào hõm vai của Ninh Quân Kiều sụt sùi giải thích.
"Xem em xấu hổ như vậy chắc chắn là có vấn đề."
"Chị đừng đoán bừa, em và tên Nghiêm Trạch Viễn kia chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Lúc này, khi thấy ông Ninh đang chậm rãi tiến về phía bọn họ, Ninh Quân Kiều cố ý nói lớn: "Chị không tin em và Nghiêm Trạch Viễn chỉ là bạn bè đâu, em đừng mong có thể lừa được chị!"
Ninh Lạc Điềm khẽ chu môi: "Chị không tin thì thôi, nhưng sự thật vẫn là sự thật, bọn em không có gì với nhau hết."