Hãy Nhớ, Anh Yêu Em

Chương 11




Viên Hi Hành giống như biết cô đang suy nghĩ gì, khuôn mặt dễ nhìn xuất hiện một tia dịu dàng, "Cùng nhau lớn lên cảm giác rất tốt."

"Thật không sai." Ương Nại cười cười, vẻ mặt vô cùng khoái trá, "Huống chi tớ còn có Ương Tê."

Ương Tê nhắc nhở cô "Em vừa nói muốn sinh nhật một mình."

"Đó là vừa rồi, hiện tại cẩn thận suy nghĩ một chút, so với chị em kém nhau 1~2 tuổi, song sinh vẫn là tốt hơn."

"Không cần ngại, cũng không biết tớ hâm mộ bao nhiêu." Viên Hi Hành phát biểu tuyên ngôn độc nhất "Con một như tớ thật là tịch mịch."

"Cậu cũng đừng buồn bã như vậy." tay nhỏ bé của Ương Nại vươn ra, kéo hắn gần xích đu, " Mặc dù chúng ta bây giờ chỉ là hàng xóm bình thường, nhưng 7, 8 năm nữa, chờ chúng ta tốt nghiệp đại học, người khác cũng sẽ hâm mộ chúng ta, bởi vì chúng ta là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, đến lúc đó người khác sẽ nhìn cậu với ánh mắt 『 oa, sướng biết bao』 , dù sao thanh mai trúc mã cũng không phải người người đều có đâu."

Ương Nại bởi vì Viên Hi Hành mà thuận miệng nói ra, bị rung động rất lớn.

Cô thật đã quên, nhưng hắn vẫn không quên.

Chuyện khi nào? Khi đó, cô và Ương Tê còn chưa lên đại học, đối với cô mà nói, đây chẳng qua là một trong số hoàng hôn mùa hè mà thôi, không nghĩ tới. . . . . .

Anh ở phòng làm việc, dùng âm lượng rất nhỏ hát mừng sinh nhật vui vẻ.

Ương Nại trước đây muốn "sinh nhật một người", nháy mắt đã thành hiện thực, Thẩm Ương Nại là Thẩm Ương Nại, không còn là song sinh của Thẩm Ương Tê.

Bọn họ mặc dù cùng chào đời, nhưng lại nhận được chúc phúc riêng.

Viên Hi Hành đưa cho cô một đôi vòng tai, hoa tai sáng lóng lánh hợp với lông vũ màu trắng, rất giống quà tặng con gái thường sẽ nhận được, mặc dù cô không rõ anh tặng gì cho Ương Tê, nhưng cô chắc chắn, họ nhận được 2 món quà khác nhau.

Ương Nại nằm trên chăn, nhìn kỹ nó, bờ môi tràn ra một chút ý cười.

"Em đã nhìn mấy ngày rồi, xem không chán à?"

Ương Nại mặt đỏ lên "Là vì nó thật đáng yêu mà."

"Sao không mang vào?"

“Trong một vài trường hợp đúng dịp mới có thể đeo." Ương Nại cầm vòng tai, ánh đèn chiếu rọi hoa tai lộ vẻ sáng trong "Bình thường mang cái này trông rất kỳ quái."

"Em có thể ra nước ngoài."

"Ra nước ngoài?"

"Bạch Lưu." Ương Tê nhắc nhở cô, "Viên Hi Hành không phải đại biểu cho văn phòng tham gia hội nghị sao? Theo lẽ thường, sẽ mang người trợ lý đi, hơn nữa, hội nghị chính là một hành trình từ thiện hoặc hiểu biết văn hóa địa phương ... đến lúc đó có thể tận dụng cơ hội nha."

Nghe rất có lý, nhưng là. . . . . .

“Không nhất định là em cùng anh ấy đi, có nhiều người đều viết thư xin đi."

Làm việc hai ngày, vui đùa bốn ngày, loại công sai lớn, cộng thêm Viên Hi Hành không có bạn gái, rất best-seller, nữ tử độc thân ở văn phòng cơ hồ đều viết thư xin đi.

Ương Nại thấy một chồng thật dầy, giống như có hơn mười tờ giấy.

"Bàn về chuyên nghiệp, em không phải học sinh khoa pháp luật; bàn về tư cách, em mới vào văn phòng hai tháng; bàn về năng lực, em chưa có tiến bộ lớn, nghĩ như thế nào cũng không thể là em." Mặc dù cô thật sự rất muốn đi, nhưng cảm giác mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy.

"Chuyên nghiệp, tư cách, năng lực, Viên Hi Hành đều có, đó không phải là trọng điểm anh ấy chọn lựa trợ lý đi theo, loại trừ những thứ này, nhất định là em."

Ương Nại không biết Ương Tê ở đâu mà chắc chắn như vậy, cô chỉ biết, Viên Hi Hành xác thực thúc giục cô điền đơn xin đi, hơn nữa phải nhanh một chút.

Cô nộp, nhưng không hi vọng. Không nghĩ tới mấy ngày có lệnh, tên mình đột nhiên xuất hiện trên danh sách đi công tác, ba chữ "Thẩm Ương Nại", không biết để bao nhiêu cô gái si mê Viên luật sư tức đến giơ chân, như thế nào cũng nghĩ không thông, Ương Nại từ đâu xuất hiện .

Sau lại, Giang Lê Văn cho mọi người đáp án "Là Viên luật sư tự mình bổ nhiệm ."

Đội thân vệ cùng kêu to "Cái gì?"

Mặc dù đã lấy được đáp án, nhưng rất dễ nhận thấy, mọi người còn nghi ngờ hơn.

Lý Lại Nhu lần nữa dùng ánh mắt rada của cô ấy sóng sánh quét ngang người cô "Cô và Viên luật sư chẳng lẽ có cái gì? Thành thật nói, tôi thật sự cảm thấy cô rất quen mặt."

Uyển Kỳ nhanh chóng phụ họa "Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Làm sao được, tôi chỉ là gương mặt đại chúng thôi, Viên luật sư muốn tôi đi cùng anh ấy, cũng chỉ là bởi vì, bởi vì. . . . . ." A, bất cứ giá nào, "Bởi vì các cô có sở trường riêng, anh ấy không muốn tổn thương các cô, cho nên mới chọn một người không tính chất uy hiếp nhất cùng đi."

Lời này vừa ra, đội thân vệ rối rít lại "Đúng" một tiếng, rất dễ nhận thấy, đáp án này đối với các cô mà nói mới chính là cái muốn nghe nhất.

Giai Dư hừ hừ "Tiểu nha đầu, lần này khiến cô được lợi rồi."

Ương Nại cười hắc hắc "Đúng vậy."

Sau đó cô ngẩng đầu lên, trong lúc mọi người vòng vây còn thấy được Viên Hi Hành ra dấu tay thắng lợi với cô - từ địa phương xa xa. . . . . .

Phi trường quốc tế

Đây là sân bay quốc tế duy nhất ở Đài Loan, hành khách rất nhiều, rất khó đoán chừng, Viên Hi Hành cũng không rõ mỗi ngày có bao nhiêu người ra vào chỗ này, nhưng ấn tượng đạt được mỗi lần tới nơi này chính là số người trước mắt đếm không hết.

Bọn họ đáp chuyến bay buổi chiều.

Vì tránh người của phố Mỹ Lệ nghị luận ầm ĩ, hai người quyết định gặp nhau ở sân bay, thứ nhất, tránh trả lời câu hỏi, thứ hai, tránh ánh mắt mập mờ của mọi người, chủ yếu nhất là cha Thẩm quá mức thương yêu con gái, ông sẽ đem chuyện này đặt thành tiêu đề là "Nam nữ chưa cưới cùng ra nước ngoài chơi", mà không phải "Cấp trên cùng cấp dưới đi công tác" .

Căn cứ vào nhiều nhiều những nguyên nhân, gặp nhau ở sân bay là phương pháp tốt nhất.

Viên Hi Hành đến sớm chút, làm xong thủ tục, ở phòng cà phê tìm chỗ ngồi, đọc sách báo, một mặt không quên ngẩng đầu nhìn Ương Nại có tới không.

Mới ngồi không bao lâu, Ương Nại liền xuất hiện.

Anh giơ tay lên, cho Ương Nại nhìn thấy anh.

Cô có chút thở gấp "Anh tới lâu rồi sao?"

"Một chút mà thôi."

Trao đổi chín chữ, thật lâu hai người cũng không mở miệng nữa, mặc dù thân ở đại sảnh sân bay ồn ào, nhưng cảm giác có điểm chán ngắt.

Viên Hi Hành giễu cợt cô "Thế nào? Lần đầu đi à?"

"Em chỉ cảm thấy kỳ quái, anh có phải sợ bị Bá Vương ngạnh thượng cung, cho nên mới dẫn em theo sao?"

"Thẩm Ương Nại, anh là Judo hai đẳng, Bá Vương ngạnh thượng cung? Tốt nhất là em nên lo cho em đi." mặt anh không biết nên khóc hay cười "Toàn để suy nghĩ ở nơi nào không thôi."

"Bởi vì anh gần đây rất kì lạ!”

“Kì lạ chỗ nào?"

"Trước kia chuyện gì anh cũng nói cho em biết, nhưng từ khi em vào văn phòng luật sư, chuyện của anh, em ngược lại là người biết cuối cùng." Ương Nại giơ tay đếm đếm, "Chuyện anh đi Cao Hùng, anh phải đến Bạch Lưu, còn có rất nhiều rất nhiều."

"Thẩm Ương Nại, em hay càu nhàu thật." Anh thay cô cầm hành lý tùy thân, "Đi thôi."

"Nói không ra nguyên nhân liền chê em càu nhàu. . . . . ." Cô vẫn ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít nói không ngừng.

Bọn họ đi tới một nửa, đột nhiên có đôi vợ chồng trung niên tới đây, "Tiên sinh, tiểu thư, thật ngại quá, làm phiền hai người." muốn hỏi bọn họ về chuyện gửi hành lý vận chuyển.

Vợ chồng trung niên muốn đi Los Angeles thăm con trai, bởi vì lần đầu tiên ra nước ngoài, sân bay lớn như vậy làm bọn họ choáng váng, hơn nữa thủ tục và cửa lên máy bay chia ra hai chỗ, hai người không thể làm gì khác hơn là xin giúp đỡ.

Viên Hi Hành nhìn thời gian còn cho phép, rất nhanh giúp bọn họ làm xong tất cả thủ tục, vợ chồng cảm ơn rời đi.

Vừa quay đầu, thấy Ương Nại ranh mãnh cười, "Anh xem ra tốt như vậy, đúng là một đại ân nhân nha."

"Bây giờ em mới biết à?"

"Em tới nay mới biết."

"Em không phải không nhớ ra vô số chuyện sao?"

"Trọng điểm thì không nhớ nổi không sai, nhưng em biết rõ, chỉ cần ở chung một chỗ với anh, em không cần lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra. . . . . ." vẻ mặt Ương Nại đột nhiên giật mình.

Nét mặt của cô biến hóa, cũng không lừa gạt được ánh mắt của Viên Hi Hành.

"Thế nào?"

"Em. . . . . . Nghĩ ra. . . . . ."

"Lại nghĩ ra?"

"Ừ."

Ánh sáng trong mắt cô ấy biến mất khiến anh có chút đau lòng "Còn sợ sao?"

Anh biết đối với Ương Nại nó giống như một cơn ác mộng, nhất là khi thấy vết sẹo Ương Tê, sẽ khó chịu một hồi.

Ương Tê rất cẩn thận, cô luôn che vết thương của mình, không để cho Ương Nại nhìn thấy, nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại, Ương Nại có lúc sẽ nghĩ ra, tỷ như hiện tại.

"Thật sự rất đáng sợ." Ương Nại nhìn anh, "Cũng may lúc đó có anh bên cạnh em. . . . . ."