Sân bay quốc tế Z.
Nhà vệ sinh nam tầng một.
”Này, đã xong chưa?” Một người hỏi.
”Đợi chút nữa.” Một người khác trả lời.
”Nhanh lên a, sắp không kịp rồi.” Người đầu tiên thúc giục.
”Loại chuyện này làm sao muốn nhanh là nhanh được?” Người thứ hai đáp, giọng hơi mất kiên nhẫn. “Sơ sẩy một cái là nửa đời sau tươi đẹp cũng đi tong luôn, cậu có muốn trải nghiệm không?”
”Ừm... Thôi được rồi.” Người trước đành chấp nhận thực tế, vẫn không nhịn được nhắc nhở. “Cậu cố gắng nhanh một chút a. Để người ta phát hiện sẽ không tốt!”
”Cậu bắt đầu nói nhiều từ khi nào vậy?” Cuối cùng, người sau không chịu nổi phàn nàn, tạm dừng việc đang làm, quay sang nhìn người đối diện, cau mày.”Nếu cậu im lặng, tin tưởng hiệu suất sẽ nhanh hơn nhiều.”
Thấy vẻ mặt khó chịu của người kia, người thứ nhất vội cười làm lành, rất tự giác yên lặng. Cậu đột nhiên quên mất thói quen của người kia, khi làm việc cần sự an tĩnh tuyệt đối. Nếu không, tâm trạng của cậu ta sẽ rất tệ, và hậu quả thì khó lường trước được.
”Không cần gấp, còn một tiếng nữa mới đến giờ.” Có lẽ cảm nhận được người nọ đang khẩn trương, người còn lại an ủi.
”Ta không có vội, ta sợ chúng ta ở trong này lâu quá dễ làm người ta nảy sinh hiểu lầm không cần thiết a.” Cậu vừa thở dài vừa nói, dường như rất để ý đến vấn đề này.
Người kia trợn trắng mắt, tự động bỏ qua phàn nàn của cậu ta, tiếp tục chuyên chú vào việc đang làm.
***
Phòng chờ sân bay Z.
Cả căn phòng trắng tinh chỉ có một cô gái ngồi cùng với ba vali to tướng. Trên khuôn mặt trắng nõn của cô hiện lên vẻ không kiên nhẫn. “Hai đứa nhóc này, ngủ quên luôn trong nhà vệ sinh rồi à?”
Cô gái vừa dứt lời, cửa phòng bỗng mở ra. Hai khuôn mặt gần như giống hệt nhau xuất hiện. Nhìn lại, thì ra là hai đứa trẻ song sinh khoảng 6-7 tuổi.
Một trong hai đứa cười hì hì, chạy đến bên cô gái, ôm lấy cánh tay cô, dùng giọng nói đáng yêu của mình tranh thủ đồng tình: “Mẹ thân yêu, bảo bối của mẹ đã quay lại phục vụ người!”
Vân Nhàn búng nhẹ lên trán Thiên Thiên, thấm thía nói: “Bớt nịnh, đừng nghĩ mẹ không biết hai đứa làm gì!”
Thiên Thiên trong lòng giật mình, lẽ nào mẹ phát hiện ra điều gì? Bé vội nháy mắt với cậu bé còn lại, vẫn không quên nịnh nọt: “Tất nhiên, đôi mắt mẹ sáng như tinh tú trên trời, không có gì lọt khỏi mắt người được a!”
Hai đứa bé này chính là hai người đối thoại phía trên. Xin đừng hiểu lầm, các bé tuyệt đối bình thường và thực sự đang “làm việc“.
Nhận được tín hiệu cầu hỗ trợ của anh trai, Thần Thần tất nhiên phải “cùng hội cùng thuyền“. Nhưng, bé không có mặt dày như Thiên Thiên có thể vỗ mông ngựa không giới hạn, bé có cách của bé.
”Mẹ, còn 36 phút 12 giây nữa sẽ đến 11 giờ.” Thần Thần nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói.
Cách này quả nhiên hữu dụng, sự chú ý của Vân Nhàn lập tức bị chuyển dời. Cô trừng mắt nhìn đầu sỏ thủ phạm, tiếc là bởi vì cặp kính đen nên cái nhìn này không có uy lực gì. “Còn không phải do hai đứa con chậm trễ? Mau giúp mẹ chuyển hành lý về nhà.”
”Dạ.” Thiên Thiên thấy mẹ đã bỏ qua, thầm thở phào nhẹ nhõm. Bé và Thần Thần nhìn nhau, đọc được trong mắt người anh em nét thận trọng.
Khi đã an vị trên xe taxi, Thiên Thiên hiếu kỳ xem xét cảnh vật xung quanh, bé bỗng nhiên quay đầu nhìn lại sân bay, tò mò nói:“ Hôm nay ở sân bay có sự kiện gì à?”
Nghe bé hỏi, Vân Nhàn và Thần Thần theo bản năng quay lại. Chỉ thấy đại sảnh sân bay lúc này tập trung rất nhiều người, dễ nhận thấy nhất là có một lượng phóng viên ký giả không hề ít, sắc mặt ai nấy đều hăm hở y như sắp được ngắm mỹ nữ.
Thần Thần nghĩ nghĩ, suy đoán: “Có lẽ là có người nổi tiếng nào đó sắp đến.”
Dù sao các bé cũng mới là những đứa trẻ, lòng hiếu kỳ và ưa náo động là không thể tránh khỏi, còn Vân Nhàn chỉ nhàn nhạt nhìn về phía sau một chút rồi quay đi. Với cá tính của cô, tất nhiên sẽ không để tâm đến chuyện này.
Chú tài xế có vẻ là người rất thích trẻ con, huống chi hai anh em Thiên Thiên đáng yêu như vậy càng khiến người ta ưa thích gấp bội, nghe hai bé bàn tán, bèn hỏi: “Các cháu hình như không phải là người thành phố này?”
Thiên Thiên nhanh nhẹn đáp: “Chúng cháu mới từ nước ngoài về ạ!”
Chú tài xế lộ nét mặt “quả nhiên là thế”, nói tiếp: “Thảo nào! Đối với thành phố K mà nói, hôm nay có một sự kiện được đặc biệt chú ý! Người trong thành phố ai ai cũng biết!”
Vẫn là Thiên Thiên mau mắn tiếp lời: “Là sự kiện gì vậy chú?”
Tài xế tốt bụng giải thích: “Hôm nay là ngày Tổng giám đốc N.W từ nước Y trở về, nghe nói đây là một khoản hợp đồng lớn, nếu ký kết thành công thì không chỉ tập đoàn N.W mà thành phố K sẽ phát triển mạnh mẽ. Tuy nhiên quá trình đàm phán lại không công khai, cho nên mọi người đều tò mò muốn biết kết quả như thế nào.”
Vân Nhàn vừa nghe hai chữ N.W thì đầu ngón tay hơi động một chút nhưng cô vẫn duy trì yên lặng.
”Vậy ra có nhiều phóng viên như vậy là hi vọng lấy thông tin nhanh nhất?” Thần Thần sờ sờ cằm, ra vẻ ông cụ non nói.
Chú tài xế bị động tác của Thần Thần làm cho vui vẻ nên đã bỏ qua tia sáng lướt qua đôi mắt trẻ con nhưng ẩn hiện sự cơ trí của bé, đáp: “Đúng vậy, hiện tại mọi người đều quan tâm vấn đề này.”
”Tại sao ạ?” Thiên Thiên ngay lập tức hỏi.
”Nếu thành công, hạng mục xây dựng khu đô thị thông minh của thành phố sẽ được tiến hành. Đây quả thực là một công trình lớn, ảnh hưởng đến cả thành phố sau này.” Bất chợt, chú tài xế cảm thấy bàn luận vấn đề nghiêm trọng này với hai đứa bé là chuyện buồn cười thế nào, tự trách mình già rồi hồ đồ xong bèn hỏi: “Các cháu cần đi đâu?”
Tại sao người tài xế không hỏi Vân Nhàn mà lại hướng hai đứa bé hỏi? Điều này cũng không có gì lạ. Thứ nhất, dù Vân Nhàn không phải là một khối băng di động nhưng khí tràng quanh thân cô như thể muốn nói “không quen chớ lại gần”, một bộ ‘cự tuyệt người ngàn dặm’ khiến người đối diện cũng khó mở miệng nói chuyện. Thứ hai, đây là một kiểu hỏi kép, câu này nghe như chỉ nói với cặp song sinh, trên thực tế còn ngầm hỏi Vân Nhàn. Cho nên chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời từ bất kỳ ai.
Khóe môi Vân Nhàn hơi cong lên, thầm nghĩ — Quả nhiên gừng càng già càng cay, kinh nghiệm thật phong phú.
Lại là Thiên Thiên nhanh miệng trả lời: “Nhà hàng Lạc Ly.” Thực ra bé chỉ thuận miệng đáp, nhưng có thể thấy bé mong muốn đến nơi đó như thế nào.
”A!” Chú tài xế kêu một tiếng, trên gương mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Thần Thần rất giỏi nắm bắt cảm xúc một người, thấy phản ứng của tài xế, khó hiểu hỏi: “Ở đó xảy ra chuyện gì ạ?” Không nên nha, đó là chỗ ước định lần đầu tiên gặp ông ngoại của các bé nha, không nên xảy ra chuyện gì mới tốt.
Chú tài xế phục hồi tinh thần, đáp: “Không, chẳng qua cảm thấy hơi trùng hợp, các cháu cũng đến nhà hàng Lạc Ly!”
”Cũng?” Thần Thần nhạy cảm nắm bắt từ mấu chốt.
”À, là thế này. Mọi người đều biết, Cung gia có một quy định, cứ mùng một mỗi tháng phải họp mặt, dịa điểm tại nhà hàng Lạc Ly. Hôm nay chính là ngày dó, toàn bộ thành viên hiện tại của Cung gia đều sẽ đến Lạc Ly, bao gồm cả Tổng giám đốc N.W.”
Bây giờ thì hai anh em đã hiểu tại sao tài xế lại kinh ngạc rồi. Không ngờ họ trở về trong một ngày 'đặc biệt' như thế a. Theo bản năng, cặp song sinh nhìn Vân Nhàn–người thân cận nhất với các bé.
Tiếp nhận ánh mắt của hai bảo bối, Vân Nhàn hơi nghiêng đầu, cất giọng nhẹ nhàng: “Không có gì, trước tiên về nhà cất vali rồi đến nhà hàng sau. Chóe chạy đến địa chỉ xxx.” Câu cuối cùng dĩ nhiên là nói tài xế nghe.
”Vâng thưa quý khách!” Tài xế khá thức thời không đề cập vấn đề này nữa. Trong lòng cũng ngầm suy đoán thân phận của ba người này là gì, dù sao, nhà hàng Lạc Ly không phải ai muốn vào là vào được.
Một chiếc xe taxi không chút bắt mắt cứ thế hòa lẫn trong dòng người.
***
Cung Cảnh Hàn dưới sự bảo vệ của 18 vệ sĩ hộ tống một đường từ khi xuống sân bay đến tận cửa xe đón sẵn. Bên tai tràn ngập âm thanh ồn ào khiến anh rất khó chịu, nhưng mà lại chẳng thể dùng biện pháp mạnh giải quyết. Bên dưới cặp kính đen, đôi mày rậm đã nhíu chặt. Ngay khi vừa lên xe, anh lạnh nhạt ra lệnh: “Đi.”
Chỉ có một từ duy nhất nhưng lại lạnh lùng vô tận, nó cho thấy chủ nhân của âm thanh này đang rất không vui. Lý Hà rùng mình, vội chấp hành nhiệm vụ. Thân là lái xe lâu năm cho nhà họ Cung, ông hiểu rõ vị thiếu gia bề ngoài lạnh nhạt này không hề nhân từ chút nào.
Thực tế ngay khi Cung Cảnh Hàn xuất hiện, toàn trường bỗng sôi trào lên, vô số câu hỏi được đặt ra cho anh, thế này muốn yên lặng còn khó hơn lên trời. Dù Cung Cảnh Hàn đã lên xe, thế nhưng các vị phóng viên nhiệt huyết tràn đầy vẫn không chịu buông tha. Nói đùa, “con rùa vàng” như Tổng giám đốc N.W tuyệt đối là một bảo khố đang chờ khám phá. Vì thế, anh luôn luôn phải đối mặt với những 'cuộc phỏng vấn bất ngờ'.