Hãy Gọi Chú Bằng Anh

Chương 20: chắc em không nhớ






Cô đưa đôi mắt không thật sự tin tưởng nhìn anh, anh nhận thấy sự nghi ngờ từ cô thì vội phân trần:

\- Anh nói toàn bộ đều là sự thật, em đừng giận anh mà!

\- Chú đáng nghi lắm! \_ Cô liếc mắt nhìn anh.

\- Có bao nhiêu anh kể em nghe hết rồi, anh không phải loại đàn ông có thể một trái tim yêu nhiều người!

\- Vậy tim của chú để làm gì ? \_ Cô cười nhẹ nhàng.

\- Để...dành yêu một mình em thôi!\_ Anh âu yếm nhìn cô.

Tưởng cô sẽ cảm động vì câu nói ngọt ngào vừa rồi, ai ngờ cô tỉnh bơ đáp lại:

\- Sến quá !


\- Chỉ có với em anh mới lấy hết can đảm để nói như vậy mà bảo anh sến!

\- Ai biết được chú có nói với ai nữa không!

\- Em thiệt là.. giận gì mà dai dữ vậy ?

\- Thì bởi vì...vì...\_ Cô ngập ngừng.

\- Vì em ghen hả ? \_ Anh đưa mặt lại sát mặt cô.

Cô đỏ mặt nhìn anh, bị nói trúng tim đen mà còn ở khoảng cách gần như vậy thì làm sao cô chịu được chứ. Cô xoay mặt sang hướng khác né tránh ánh mắt của anh.

\- Không có!

Anh đưa tay nâng cằm cô, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt:

\- Không có! Không có mà em không dám nhìn thẳng anh, không có mà thái độ em như vậy!

Tim cô đập loạn xạ, cô đẩy tay anh ra rồi nhanh chóng đứng lên:

\- Không thèm nói với chú nữa! Tôi đi về!

\- Được thôi! Rất đúng ý anh!

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa xong thì bay thẳng lên giường cuộn chặt trong chiếc chăn ấm mà không nói với anh nửa lời. Anh bước đến nằm xuống bên cạnh cô:

\- Em định giận anh như vậy hoài sao ?


\- Ai thèm giận chú!

\- Từ sáng đến giờ mọi chuyện cứ rối lên nên anh không kịp hỏi em...

\- Chú muốn hỏi gì ?

\- Có hai chuyện. Thứ nhất là tại sao lúc sáng em không đến trường?

\- Xe cán trúng đinh nên tìm chỗ sửa, tìm được, sửa xong thì đã quá trễ giờ học nên nghỉ luôn.

\- Sao em không gọi điện thoại cho anh biết ? Em có biết anh lo cho em cỡ nào không ?

Cô đang vờ nhắm mắt nghe anh nói vậy thì đôi mắt to tròn mở ra nhìn anh đầy oán trách :

\- Tại chú mà tôi không gọi điện thoại được! Bây giờ chú còn trách nữa!

\- Sao tại anh! \_ Anh ngây ngô nhìn cô.

\- Tại chú tối hôm qua cứ...nên tôi quên sạc điện thoại. Sáng dậy đem điện thoại ra đường rồi khi cần mở lên mới phát hiện không còn 1% pin nào!

Anh chợt nhớ lại đêm hôm qua anh đã "hành hạ" cô lâu như thế nào. Rõ ràng chuyện này anh có lỗi nên không thể thanh minh. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô:

\- Anh xin lỗi, nhưng anh đâu có cố ý! Chuyện thứ hai anh muốn hỏi em là...em còn đau không ?

Cô biết là anh đang muốn hỏi điều gì, quả thực cô rất giỏi chịu đựng nhưng không thể phủ nhận là rất đau đớn:

\- Chú nghĩ xem có đau không ?

\- Dĩ nhiên là có!

\- Vậy còn hỏi làm gì, chỉ có chú là lợi nhất thôi!


\- Thấy sáng ra em vẫn còn đi học được làm anh giật cả mình!

\- Thì phải ráng thôi!

Anh kéo cô vào lòng anh, anh ôm chặt lấy cô, xoa đầu cô dịu dàng :

\- Anh nhớ lúc em còn nhỏ, em đâu có bướng bỉnh như bây giờ!

Cô ngước mắt nhìn anh tò mò:

\- Là sao ?

\- Lúc em còn nhỏ anh rất thường sang nhà chơi với em, cho đến khi em lên 10 tuổi thì anh bận nhiều việc nên anh không còn sang chơi nữa.

\- Chuyện chú từng sang nhà em chơi thì em có nhớ, nhưng không nhớ rõ nét được...

\- Vì lúc đó em còn nhỏ, nên không nhớ được cũng đúng. Chắc kể cả chuyện đòi anh cưới em...em cũng chẳng còn nhớ nữa!

.......