Gia Hân nằm trên giường suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy, tiến đến cửa, mở cửa đi ra sau đó đến gần phòng đối diện. Là phòng của Gia Ân. Thật ra Gia Ân đã xuất viện sáng nay rồi nhưng mà vẫn còn chưa khỏi hẳn. Gia Hân có chút mất tự nhiên đưa tay lên chỗ nắm cửa chợt thắc mắc không biết bây giờ Gia Ân đang làm gì? Cũng không biết cô có làm phiền con bé không? Nghĩ vậy Gia Hân bèn rụt tay về. Nhưng mà nếu hôm nay không nói thì còn khi nào nói được nữa. Cả một tuần nay Gia Bảo có vẻ chuẩn bị rất kĩ lưỡng cho trò chơi của lớp mà phần thưởng kia thì quá hấp dẫn đi. Nếu không có thì biết kiếm cái gì thay thế chứ. Gia Hân đắn đo một hồi rồi cũng đưa tay lên nhưng nghĩ lại thì Gia Ân mới về nhà, vẫn còn mệt mỏi, cô làm vậy có quá đáng không?(Trời ạ, mệt chị này ghê lun nghĩ j mà nghĩ ghê thế?) Còn đang do dự thì:"Cạch"_Cánh cửa được mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc váy ngủ thoải mái, mái tóc dài xõa xuống cùng tóc mai che đi vết thương trên trán. Mặc dù chân bó bột đi khập khiễng nhưng vẫn không làm xấu đi vẻ đẹp của cô. Gia Hân cảm giác như mình đang rình mò em gái khiến cô xấu hổ cúi mặt xuống không biết nói gì còn Gia Ân thì ngạc nhiên:"Chị hai? Chị chưa ngủ sao? Sao lại ở ngoài này?" -A, Chị tình cờ đi ngang qua thôi., em đang định ra khỏi phòng à? Chân còn chưa khỏi, hạn chế đi lại thôi._Gia Hân vội lắc đầu, dìu Gia Ân trở lại phòng. -Em định xuống dười lấy nước uống_Gia Ân nhỏ giọng, nhẹ nhàng ngồi xuống giường. -Được rồi để chị đi lấy cho_Gia Hân rất nhanh đã đi xuống, một lát sau mang lên một li nước lọc đưa cho Gia Ân. Gia Ân uống một ngụm sau đó nhìn Gia Hân mỉm cười:"Cảm ơn chị nhiều nha" -Trời đất cái con bé này. Chị là người nhà mà em nói vậy sao?_Gia Hân trêu Gia Ân một câu. -Hihi dù người nhà thì cũng phải cảm ơn chứ _Gia Ân cười tinh nghịch nhưng lại vẻ thắc mắc hỏi_Chị hai chị có việc gì cần em giúp sao? -A, cái đó, chị cũng có nhưng mà sợ phiền đến em_Gia Hân ấp a ấp úng nói. -Chị muốn nhờ em giúp thì cứ nói, nếu được em giúp liền mà sao chị ngại_Gia Ân không suy nghĩ gì liền nói. -Ờ, chị...Thật ra là lớp chị có tổ chức một trò chơi mà giải thưởng mọi người ai cũng thích đó là...chữ kí của em...Nên mọi người nhờ chị...Mà nếu em không muốn thì chị cũng không ép đâu, thật ra trò chơi này cũng không quan trọng_Gia Hân vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng. Chị gái mà phải đi nhờ em gái kiểu này cô thật chưa bao giờ gặp trường hợp đó nên có chút khó xử. -Chị hai! Có vậy mà chị cũng ấp úng. Chỉ là một chữ kí thôi mà. Với lại em cũng không phải nổi tiếng gì lắm, chỉ sợ bạn chị chê cười thôi._Gia Ân buồn cười nhìn chị gái của cô. -Thật vậy hả_Gia Hân không kìm được kích động hỏi lại Gia Ân. -Ukm. Đương nhiên em giúp được rồi. Mà phần thưởng có mỗi chữ kí thôi có phải hơi ít không. Để em cho thêm một phần mỹ phẩm vào nữa, mọi người sẽ hứng thú hơn_Gia Ân vui vẻ đi tới ngăn kéo lấy ra một túi mỹ phẩm bắt mắt. -A, không được cái này em để dùng đi, không cần đâu_Gia Hân vội ngăn lại. Mỹ phẩm đắt tiền như vậy sao có thể đem làm phần thưởng chứ. -Thật ra cái này là đồng nghiệp tặng em nhưng mà em lại không thích hãng mỹ phẩm này nên..._Gia Ân nói có chút ấp úng. -Nếu vậy thêm vào cũng được_Gia Hân đành chấp nhận. Gia Ân không thích thì cô giúp Gia Ân lấy đi cũng được. Dù sao không sài cũng rất uổng phí. -Vậy tốt rồi. _Gia Ân mỉm cười tay cầm bút kí vào một tấm bảng nhỏ xinh xắn sau đó đưa cho Gia Hân_Chị cầm lấy này, lúc chị diễn văn nghệ em sẽ đến xem. -Thôi không cần đâu, chị hát không hay với lại chân em đi lại bất tiện như vậy đến chỗ đông người thì không thoải mái đâu_Gia Hân vội nói. Gia Ân thứa biết Gia Hân không muốn cô đến vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏa của cô mà quan trọng hơn là hình tượng của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chị cô lúc nào cũng vậy. Làm gì cũng nghĩ tới cô trước tiên. Ngay cả việc học chung với cô cũng là không thể vì sợ ảnh hưởng đến cô. Gia Ân cảm thấy mình như là một thứ rắc rối lớn của chị vậy. Cảm giác cô không thể làm gì được cho chị khiến cô vô cùng khó chịu. Cô thật sự rất muốn giải nghệ cho rồi nhưng vì sự quan tâm, kì vọng của ba mẹ thì cô không thể thực hiện được, chỉ có thể bù đắp tình cảm cho chị cô nhiều hơn. Gia Ân nhìn Gia Hân vo cùng xót xa mà cô không hề hay biết. Gia Ân thật sự muốn nói với Gia Hân những khó chịu trong lòng nhưng mà cô không thể,cô chỉ biết im lặng...