Hương Mai kéo Gia Hân vào lớp. Gia Hân buồn cười nhìn Hương Mai:
-Này lần trước còn nấu ăn cho người mà sao giờ không quan tâm gì vậy cà?
-Hừ, cái loại lăng nhăng thấy gái là mắt sáng lên...Ngắm nữ sinh váy ngắn hoài nhìn mà muốn cắn hà_Hương Mai bực mình để cặp xuống bàn.
-A, giờ mới lộ ra nha, biết ghen òi nha_Gia Hân cười, tay cù lét Hương Mai làm cô đỏ mặt:
-A, không có tao thấy vậy thôi, không có ý khác, không phải là ghen gì hết...Hic...
-Gớm ghen thì nói đại đi cô nương còn bày đặt giấu diếm_Gia Hân bĩu môi.
-Đã nói là không có mà..._Hương Mai lườm Gia Hân, hai má đả đỏ như hai trái cà chua chín.
-Này Gia Hân smartkey của tôi đâu?_Chợt Gia Bảo xông vào xen ngang cuộc nói chuyện
-Huh? Smartkey là cái quái gì?_Gia Hân ngạc nhiên nhìn Gia Bảo. Cô chẳng hiểu mô tê gì, tự nhiên anh xông vào rồi hỏi vậy.
-Đừng có mà nhìn tôi như vậy chìa khóa thông minh của tôi đâu?_Gia Bảo kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa. Cái cô gái này hôm qua làm anh tức muốn chết mà. Giữ chìa khóa của anh rồi tự bắt taxi về mà không nói tiếng nào báo hại anh không vào xe được, phải lấy xe khác.
-À..._Gia Hân giờ mới hiểu gật gù nhìn Gia Bảo ra vẻ đã hiểu.
-Vậy nó đâu?_Gia Bảo chìa tay ra như một đứa con nít.
-Ở đâu nhỉ? Quên rồi!_Gia Hân phán một câu xanh rờn khiến Hương Mai và Gia Bảo suýt té.
-Cô giỡn đó hả, cái xe BMW iu vấu của tôi không thể sử dụng được thì tôi phải làm sao?_Gia Bảo bực mình gắt lên khiến mọi người trong lớp bắt đầu đổ dồn mắt nhìn màn kịch vui của cả hai.
-Gia Bảo warm boy dễ thương, handsome ơi mình nỡ làm mất nó rồi biết làm sao được. Cho mình xin lỗi ha. Mình biết Gia Bảo không có nhỏ nhen mà đúng không. Dù sao cũng chỉ là một chiếc BMW thuj hà cũng không có gì to tát đâu ha(Mấy tỉ của ngừi tar mà ns là k có j hả chời) Bảo về mua cái mới hơn mà xịn hơn là được ha._Gia Hân cố năn nỉ ra đem vẻ mặt cún con mà hằng ngày hay dụ dỗ baba & mama của cô.
-Không! Nghĩ sao nói tôi bỏ nó hả. Nó là con siêu xe mà tôi thích nhất đó_Gia Bảo hét ầm lên vẻ không phục. Có ai biết anh là một tay đua, nhà sưu tầm siêu xe. Xe đối với anh mà nói là thú cưng, là bảo vật anh yêu thích nhất.
-Nè Gia Bảo vừa vừa thui ha. Cùng lắm là liên hệ với hãng xe để xử lí. Có một chiếc chìa khóa thui mà cứ nói tới nói lui hoài. Với lại hôm đó là anh tự đưa chìa khóa cho tôi nhá đừng có chối ha. Là anh tự nguyện, tôi không có trách nhiệm giữ nó. Tự làm tự chịu thôi._Gia Hân cũng bực mình nói lí lẽ.
-Cô..._Gia Bảo tức đến đỏ mặt không nói được lời nào.
-Vậy nha, fan anh đang nhìn đó đừng để ngày mai trên mấy trang báo lá cải có tin đại gia Gia Bảo tự làm mất chìa khóa xe rồi bắt đền một cô gái chứ._Gia Hân nói thầm vào tai anh, môi nở một nụ cười cực tươi sau đó xoay người bước về chỗ để lại một tầng mây đen sì trên mặt ai đó."Reng...Reng..."_Chuông báo vào lớp. Đám đông tới xem chuyện cũng tản ra về chỗ của mình cùng với những lời xì xầm bàn tán.
Gia Hân vô tình quay ra thấy khuôn mặt tươi như hoa của nhỏ bạn cùng cái biểu hiện bật ngón tay cái ra vẻ "Được lắm!" khiến cô cũng bật cười.
Gia Hân giờ mới để ý Hoàng Huy đã ngồi bên cạnh cô từ lúc nào, nhìn mặt anh vẫn bình thản và im lặng đến lạ thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Gia Hân còn tưởng anh chắc cũng phải đau khổ giống như cô tối qua chằn chọc không ngủ được, còn khóc đến sưng mắt. Gia Hân tự trách mình quá coi trọng bản thân. Anh thật sự thì cũng chỉ coi cô là một món đồ chơi chán rồi. Cô phải quên anh nhanh thôi, không được đau lòng vì những việc không đâu. Cô đã hứa với ba là phải chăm học rồi nên từ nay cô sẽ học nhiều để quên anh nhanh. Cô nghe người ta nói có hai cách để quên một người: một là uống rượu còn hai là chú tâm vào một việc nào đó và bận rộn với việc đó. Cách một thì cô không có khả năng sự dụng rồi chỉ còn cách hai thôi. Nhưng cô không biết được rằng còn có cách thứ ba rất hiệu quả. Và rất nhanh thôi cô sẽ được trải nghiệm nó.
-Các em trật tự nào!_Tiếng cô chủ nhiệm vang lên. Cả lớp bắt đầu ổn định, im lặng nhìn cô giáo.
-Hôm nay cô sẽ bầu ban cán sự mới cho lớp._Cô giáo nói tiếp_Qua thời gian vừa rồi thì cô đã thấy được có hai bạn kết quả học và đạo đức rất tốt là Hoàng Huy và Gia Bảo. Cô sẽ cho các em giơ tay để bầu một trong hai bạn này làm lớp trưởng. Còn bạn còn lại sẽ làm lớp phó học tập. Được chứ?
-Dạ được_Cả lớp đồng thanh.
-Vậy bạn nào bầu bạn Hoàng Huy làm lớp trưởng nào?_Tiếng cô giáo vừa vang lên thì có 19 cánh tay giơ lên.
-Còn Gia Bảo, ai muốn Gia Bảo làm lớp trưởng nào?_Lần này cũng có 19 bạn giơ tay.
-Lớp ta sĩ số là 41 mà trừ hai bạn Hoàng Huy và Gia Bảo ra thì phải có 39 người giơ mới đúng chứ. Còn một bạn nữa chưa giơ tay là bạn nào?_Cô chủ nhiệm hỏi, mắt nhìn xuống một lượt học sinh. Cuối cùng cũng có một cánh tay giơ lên. Cả lớp cùng không hẹn mà nhìn người đang giơ tay.
-Gia Hân? Sao em không giơ tay?_Cô chủ nhiệm nhíu mày bước xuống chỗ của Gia Hân.
-Dạ thưa cô, em không biết chọn ai ạ.(Nói đúng hơn là ai em cũng ghét hết sao mà chọn được ạ)_Gia Hân đứng dậy, gãi gãi đầu khiến cả lớp xôn xao:
-Trời có vậy mà cũng không chọn được nữa. Chẳng phải cô ta là người yêu của Hoàng Huy thì chọn anh ấy sao?_N1
-Đúng đó còn giả bộ cái gì._N2
-Chọn đi chứ_N3
-Chọn bạn trai mình thì cũng bình thường thôi mà cũng ngại nữa?_N4
.....Pla...Pla...
-Im lặng!_Cô chủ nhiệm đập bàn sau đó quay sang Gia Hân_Em chọn ai, dứt khoác đi nhanh rồi còn học.
Gia Hân nhìn Hoàng Huy sau đó nhìn sang Gia Bảo. Cô làm mất chìa khóa xe của Gia Bảo vậy chọn anh ta coi như thay lời xin lỗi vậy. Suy nghĩ rồi cũng trả lời:"Dạ em chọn Gia Bảo ạ"_Gia Hân nói rồi chỉ tay vào Gia Bảo. Một lần nữa cả lớp lại bàn tán:"Cái gì? Sao lại chọn Gia Bảo? Hai người đó chia tay hay sao vậy? Hay là cãi nhau? Hay là sợ mọi người nói thiên vị? Cũng thường thôi mà....@%!^%&*&"
-Thôi, trật tự nào! Vậy là Gia Bảo sẽ làm lớp trưởng còn Hoàng Huy làm lớp phó học tập nha. Chúng ta bắt đầu tiết học nào_Tiếng cô chủ nhiệm vang lên làm cả lớp lại im lặng để bắt đầu học. Hoàng Huy khẽ quay sang nhìn Gia Hân trong đầu có vô số câu hỏi muốn hỏi cô nhưng không có cách nào mở miệng. Trong lòng anh chỉ toàn là cảm giác tội lỗi. Cô không chọn anh cũng đúng thôi nhưng sao anh thấy buồn thế này? Anh đúng là điên mà! Suốt tiết học anh cứ nhìn cô mãi thôi. Anh cảm thấy hối hận, xin lỗi cô nhưng cô không tha thứ. Chỉ có thể là chờ đợi cô thay đổi...
-Reng ...Reng..._Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi.
Gia Hân đang thu dọn sách vở định là sẽ lên phòng hội trưởng xem coi có Thiên Long ở đó không để đưa trả anh đồ mà cô mượn hôm qua thì khi ngẩng lên đã thấy mình bị bao vây.
-Gia Hân sao cậu lại chọn Gia Bảo vậy?_G1 nhìn Gia Hân nghi hoặc.
-Có phải cậu đã chia tay với Hoàng Huy không?_G2 xen vào
-Hay là bọn cậu cãi nhau?_G3 thêm vào
-Hay là cậu sợ mọi người nói cậu thiên vị bạn trai?_G4
Gia Hân vốn không có ý nghĩ đó nhưng nhìn qua người con trai kế bên đang đọc sách, không có chút biểu hiện gì thì cô liền nở một nụ cười:"Đúng vậy mình và anh ta chia tay rồi. Mình thấy chán nên chia tay thôi"_Sau đó đứng lên đi ra khỏi đám đông.
Nghe được câu nói này của Gia Hân thì động tác lật sách của Hoàng Huy cũng dừng lại. Lời nói này của cô rõ ràng là nói dối mà. Cô vẫn còn yêu anh vậy mà không thừa nhận. Còn đám con gái thì lại to nhỏ bàn tán :" Gia Hân chảnh chọe quen được Hoàng Huy thì lên mặt. Gì mà chán rồi chia tay. Cố sỉ nhục Hoàng Huy đây mà. Tội nghiệp anh Hoàng Huy quen phải con nhỏ tự cao chẳng ra gì....@%$&^|..."
-Rầm!_Hoàng Huy đập mạnh quyển sách xuống bàn khiến bọn con gái im phăng phắc, hoảng sợ nhìn anh.
-Đừng có mà nói xấu người khác nhiều như vậy. Xem lại bản thân các cô đi_Sau đó lạnh lùng bỏ đi.
Gia Hân từng bước một đến phòng hội trưởng. Vừa rồi cô nói vậy là để cho anh thấy cô không hề hối hận khi chia tay với anh. Cô sẽ sống tốt khi không có anh và anh với cô cũng chỉ là một món đồ chơi thôi. Là anh không coi trọng cô trước nên cô mới coi thường anh.
-Cốc...Cốc..._Gia Hân đã đến phòng hội trưởng, khẽ gõ nhẹ vào cửa.
-Vào đi_Một giọng nam lạnh băng vang lên.
-Cạch_Gia Hân mở cửa bước vào, trên tay cầm một túi giấy xinh xắn, nhìn thấy Thiên Long vẫn đang ngồi chăm chú với đống sổ sách kế hoạch của trường.
-Cảm ơn anh, đồ anh tôi đã giặt sạch, tôi để đây nè_Gia Hân để túi đồ trên bàn sau đó quay người định bước đi thì phía sau vang lên tiếng của người kia:
-Ở đây một lát đã
-Hả_Gia Hân ngạc nhiên quay người_Không phải anh đang bận sao? Tôi không làm phiền.
-Ở đây với tôi đi. Một mình trong đây cũng chán_Thiên Long nói mắt không dám nhìn Gia Hân, trong lòng thầm chửi:"Chết tiệt! Mình nói cái quái gì vậy?"
-Ukm. Vậy tôi ở lại_Gia Hân gật đầu ngồi xuống một cái ghế cạnh bàn của Thiên Long. Dù sao giờ về lớp cô cũng phải đối mặt với lũ con gái tám chuyện kia.
Thiên Long ngạc nhiên khi thấy Gia Hân đồng ý cũng không thắc mắc gì trước sự thay đổi của anh.
-E hèm...Sắp tới trường sẽ tổ chức văn nghệ cô có tham gia không?_Thiên Long nói đại một chuyện để phá đi không khí ngượng ngùng này.
-Hả, cái này tôi không biết nha. Nếu có thì tôi không tham gia đâu vì tôi vốn hát rất tệ_Gia Hân trả lời.
-Dạo này phải lo chuyện công ty còn lo chuyện của trường nữa mệt ghê._Thiên Long nói tay xoa xoa cổ ra vẻ mệt mỏi.
-Làm hội trưởng khổ ha. Công nhận anh cũng tài ghê suốt ngày ngồi với đống sổ sách. Như tôi là khùng luôn rồi_Gia Hân
-Ukm...(Cái này là khen hay chê đây?)... Tôi không nói cho ba mẹ cô biết về vụ hợp đồng vậy cô tính làm gì để trả ơn tôi?_Thiên Long nhìn Gia Hân.
-A, đúng thật là anh chưa nói. Nhưng mà tôi phải làm gì?_Gia Hân cố nặn ra một nụ cười trong lòng thầm chửi:"Vẫn nhỏ nhen như trước. Chuyện đó mà cũng tính toán làm khổ mình tới cùng"
-Kể tôi nghe một câu chuyện cười đi_Thiên Long đề nghị. Anh thật sự rất muốn nghe cô nhóc này thân thiết kể anh nghe như với bạn mình. Hoặc có thể thân hơn với bạn thì càng tốt.
-Hả? Anh cũng có hứng thú sao?_Gia Hân ngệt mặt.
-Ừ, kể đi, tôi muốn nghe_Thiên Long kéo ghế ngồi mặt đối mặt với Gia Hân.
-Ờ...Truyện có tên là Mất việc : Một anh chàng tới vườn thú để xin việc làm. Lúc đó, con Gorilla, ngôi sao sáng ở vườn thú, vừa mới chết tối hôm trước.
Giám đốc vườn thú nói rằng nếu anh ta có thể đóng giả con Gorilla, anh ta sẽ được trả tiền vì mọi người tới vườn thú đều rất thích xem nó.
Vì cần tiền, nên anh chàng quyết định nhận công việc kỳ lạ. Anh ta đảm nhiệm việc này khá tốt khi bắt chước y hệt những động tác của con Gorilla.
Trong một lần đu giữa các cành cây, anh ta bị rơi khỏi lưới bảo vệ vào chuồng của sư tử. Khi ấy, con sư tử gầm lên. Anh ta quá hoảng sợ tới mức quên mình đang đóng vai Gorilla nên gào lên:
– Cứu tôi với, cứu tôi.
Con sư tử liền đi ra chỗ anh ta và thì thào:
– Im ngay, muốn mất việc cả lũ à._Gia Hân vừa kể vừa cười với câu chuyện của mình cũng nhận ra người con trai đối diện đang hứng thú với câu chuyện của cô. Nhưng thật ra là anh đang ngắm khuôn mặt của cô trong rất hồn nhiên vui vẻ và anh chưa từng thấy bao giờ...
-Vui không?_Gia Hân hỏi_Này vui không?anh sao vậy?_Gia Hân bực mình khi thấy Thiên Long cứ đơ người ra.
-Hả?..À ừ vui..._Thiên Long cười.
-Vui cái gì anh có chú ý gì đâu mà vui_Gia Hân mặt buồn xo.
-Không tôi thấy vui mà_Thiên Long vội giải thích_Tại mải ngắm cô nên tôi không tập trung
-Hả?_Gia Hân ngây người nhưng sau đó lại nói_Thôi tôi về lớp đây, muộn rồi_Sau đó xoay người rời đi, mặt có một tầng mây đang đỏ ửng.
-Ê, sao lại đi như vậy tôi còn muốn nghe nữa mà_Thiên Long gọi nhưng Gia Hân đã ra ngoài mất rồi. Nghĩ lại thì anh vừa nói câu gì nhỉ? Anh có nói gì đâu chỉ là:" Tại mải ngắm cô nên tôi không tập trung"
-Trời ơi mình điên rồi. Sao có thể nói vậy với cô ấy....Á mình khùng quá_Thiên Long điên người hét lên tự lấy tay đập vào đầu mình.(Tg: Anh ơi bực quá thì đập đầu vào tường nun ik. TL: Xúi bậy hà, đời anh còn đẹp sao phải tự tử bằng cách này)