Hãy Giữ Trái Tim Anh Thật Cẩn Thận Em Nhé

Chương 59: Người vô cảm




Gia Bảo vào công ty mặc kệ những tiếng chào của các nhân viên. Sau đó anh đi thẳng đến một căn phòng, mở cửa ra bước vào trong, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế:

-Ông gọi tôi đến đây vì việc gì?

-Con cứ ngồi xuống đi đã, ta có chuyện quan trọng muốn nói với con_Người đàn ông kia là Hoàng Vĩnh ba của Gia Bảo.

-Rồi ông nói đi_Gia Bảo ngồi xuống theo lời ông.

-Chuyện Vĩnh Kì đột nhiên không muốn hợp tác với con nữa con tính sao?_Ông Hoàng Vĩnh nhìn Gia Bảo.

-Chuyện đó ông không cần phải lo tôi đã cho người theo dõi tên đó, nếu hắn tiết lộ thông tin về công ty thì chính tay tôi sẽ giết hắn_Gia Bảo khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc lại.

-Vậy còn bây giờ con định làm gì?_Ông Hoàng Vĩnh nheo mắt nhìn Gia Bảo đầy nghi hoặc. Ông thật sự không biết con trai ông đang toan tính điều gì.

-Tôi đang có một kế hoạch nhắm vào điểm yếu của Thiên Long và Hoàng Huy. Sẽ rất thú vị đấy, ông cứ chờ xem bọn họ thất bại thảm hại dưới tay tôi như thế nào?_Gia Bảo nở một nụ cười quỷ dị.

-Con muốn làm gì cũng được miễn có lợi cho công ty thì ta không cản_Ông Hoàng Vĩnh nở một nụ cười, ánh mắt có một tia buồn. Từ trước đến giờ việc anh làm đều không hỏi ý kiến của ông nhưng việc ông làm mà không thông qua anh thì chắc chắn công ty sẽ bị anh hủy hoại. Anh còn đáng sợ hơn cả kẻ thù nhưng nếu không có anh thì tập đoàn Gia Bảo không thể đứng được vị trí thứ hai châu Á như ngày nay.

-Nếu để tôi biết được ông có ý cản trở kế hoạch của tôi thì ông chết chắc_Gia Bảo nói tay siết chặt trước mặt như thể đang bóp nát thứ gì đó trong tay sau đó quay người bước đi.

Ông Hoàng Vĩnh khẽ thở dài. Anh như vậy tất cả cũng là tại ông. Ông trong phút nông nổi đã quan hệ với người phụ nữ khác để mẹ anh đau lòng tự tử chết. Anh hận ông. Nhưng ông hi vọng thời gian có thể xóa đi nỗi hận thù trong lòng anh. Ông vẫn mong anh sẽ lại gọi ông một tiếng:" ba" nhưng sao nó quá khó khăn.

-Chủ tịch có cần tôi cho người theo dõi cậu chủ?_Thuộc hạ bên cạnh ông lên tiếng.

-Không cần_Ông Hoàng Vĩnh phất tay.

Gia Bảo nhanh chóng lái xe ra khỏi công ty, chợt điện thoại anh reo lên, nhìn màn hình hiển thị là một số lạ Gia Bảo gắn thiết bị nghe:

-Ai vậy?

-Là em Kim Ngân đây._Bên đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh dịu êm quen thuộc.

-Kim Ngân mấy ngày nay em đã ở đâu? Sao anh gọi mà em không bắt máy?_Gia Bảo lo lắng

-Em đi du lịch ở Nha Trang để khuây khỏa đầu óc mà lại bị cướp giật mất điện thoại, em mua cái mới liền gọi cho anh đây_Kim Ngân vẻ không vui.

-Cái gì? Em bị cướp sao? Thằng đó em có nhớ mặt không?_Gia Bảo tức giận tay siết bô lăng đến nổi gân xanh.

-Em không nhớ với lại chỉ là điện thoại dù sao em cũng không bị thương mà_Kim Ngân không muốn truy cứu nếu không chắc chắn tên cướp đó chết mà xác cũng không nhận dạng được nữa vì Gia Bảo mà tức giận thì rất đáng sợ.

-Thôi anh sẽ không điều tra nhưng lần sau nếu muốn đi đâu thì phải nói cho anh biết._Gia Bảo thả lỏng.

-Được rồi mà. Mà anh có chuyện gì muốn nói với em sao? _Kim Ngân thắc mắc.

-Cũng không phải chuyện quan trọng gì là Thiên Long biết vụ em lái xe định tông Gia Hân nên nói em đến xin lỗi con nhỏ đó_Gia Bảo

-Ukm.Em sẽ đến gặp cô ấy. Lúc đó em thật sự là không làm chủ được bản thân mình, là em ngu ngốc..._Kim Ngân nói đến đây thì nghẹn lại giống như đang kìm nén.

-Em ổn chứ?_Gia Bảo lo lắng hỏi.

-Em ổn mà._Kim Ngân cố nở một nụ cười.

-Vậy thì tốt. Anh không muốn em phải đau lòng về những chuyện liên quan đến thằng đó. Anh muốn nhờ em một việc..._Gia Bảo khẽ nhếch môi tạo thành một đường cong.