-Gia Hân ăn sáng rồi hẵn đi_Mẹ Gia Hân nhìn Gia Hân nhắc nhở, tay mang hai dĩa trứng ốp la đặt trên bàn.
-Dạ_Gia Hân gật đầu rồi ngồi vào bàn, đặt chiếc ba lô sang một bên.
-Anh em sinh đôi cùng mẹ khác cha? Sao lại có sự hi hữu này?_Ba Gia Hân đặt tờ báo xuống, lắc đầu_Đúng là người phụ nữ kia ghê gớm, có chồng rồi mà còn ngoại tình.
-Anh đang xem báo gì vậy?_Mẹ Gia Hân cầm li sữa đưa cho ba Gia Hân ,thắc mắc.
-Là báo doanh nghiệp. Người chồng là người đứng đầu tập đoàn lớn nhất châu Á ngang với tập đoàn Thiên Long._Ba Gia Hân nhận lấy li sữa nóng.
-Đúng là ghê thật. Chắc cô ta lấy người đàn ông đó là vì tiền_Mẹ Gia Hân tỏ vẻ khinh thường. Gia Hân nghe tới đây thì lập tức dừng ăn:
-Mẹ à cũng có thể cô ấy có nỗi khổ tâm riêng thì sao?Sao lại tin mấy tờ báo đó như vậy?_Gia Hân không vui nhìn mẹ cô. Sao có thể đánh giá một con người chỉ qua mấy bài báo chứ.
-Gia Hân à báo chí cũng có lúc đúng đó con. Cũng có nhiều người phụ nữ tốt nhưng cũng có nhiều phụ nữ xấu, tham tiền tham địa vị. Trên đời có người tốt nhưng cũng có người xấu._Mẹ Gia Hân nhẹ nhàng nói ra những gì bà đã từng thấy. Cuộc sống rộng lớn, người xấu và người tốt rất khó phân biệt được. Nếu không cẩn thận sẽ phải mắc phải cặn bẫy. Bà chỉ muốn khuyên nhủ con bà nên cẩn thận hơn một chút.
-Báo chí chỉ biết thu lợi nhuận thôi. Họ không quan tâm đến hậu quả của những bài báo mà họ đã viết ra. Chỉ cần thay đổi một số từ ngữ thôi cũng đủ phá hoại hạnh phúc của một gia đình rồi. Sao chỉ có thể nhìn từ một khía cạnh mà đã vội đánh giá nhân cách của một con người._Gia Hân thẳng thắn nói ra những điều mà cô suy nghĩ.
-Gia Hân con làm sao vậy? Mẹ con chỉ muốn tốt cho con nên mới khuyên nhủ con nên phân biệt tốt xấu sao con lại làm quan trọng hóa vấn đề như vậy._Ba Gia Hân không vui nhìn con gái ông.
-Con xin lỗi..._Gia Hân cúi đầu nhỏ giọng sau đó xách ba lô lên:" Ba mẹ con đi học"
-Con bé làm sao vậy?_Mẹ Gia Hân nhìn theo bóng cô khuất dần sau cửa, ái ngai nhìn ba Gia Hân hỏi.
-Anh cũng không biết._Ba Gia Hân khẽ lắc đầu_Chỉ vì một tờ báo mà ăn sáng không ngon.
Gia Hân lặng lẽ bước từng bước đến trường. Lúc nãy cô có cảm giác như người mà ba mẹ cô đang bàn luận là mẹ của Hoàng Huy vậy. Thật buồn cười! Cô chưa từng nhìn qua tờ báo dù chỉ một chút nữa vậy mà lại có cảm giác kì lạ như vậy. Cũng cảm thấy lạ vì sao bản thân lại bênh vực mẹ của Hoàng Huy như vậy. Vừa nãy cô đã hơi lớn tiếng tranh luận với ba mẹ cô chỉ vì một tờ báo.Gia Hân khẽ lắc đầu xua đi những ý nghĩ kia ra khỏi đầu. Gia Hân vào lớp học. Chuông lớp đã reo rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua. Nhưng người có lỗi là anh mới đúng. Gia Hân nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh lại cảm thấy trồng trải. Giống như mất mát thứ gì đó vậy. Cô đã quen với cảm giác có anh bên cạnh, chở che cho cô, vui vẻ cùng cô.
Bây giờ đã ra chơi ai cũng đã ra khỏi lớp chỉ còn cô ngồi trong lớp. Cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán và cô đơn...
Đột nhiên từ ngoài lớp truyền đến tiếng bước chân: Bộp.Bộp.Bộp_Nói đúng hơn là tiếng chạy gấp gáp.
-Gia Hân sao ...mày có biết...có chuyện rồi không?_Hương Mai thở gấp gáp giọng nói hơi ngắt quãng.
-Có chuyện gì?_Gia Hân nhíu mày nhìn bộ dạng vội vàng của Hương Mai. Trong lòng chợt có linh cảm xấu về chuyện Hương Mai sắp nói.
-Trên báo, trên tivi, trên trang web của trường đều đăng một loạt tin tức liên quan đến Minh Huy. Cả trường bây giờ đang xôn xao bàn tán khắp nơi_Hương Mai ổn định được nhịp tim và hơi thở, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn.
-Là chuyện gì?_Gia Hân lo lắng đứng dậy rời khỏi bàn.
-Chuyện Minh Huy tên thật là Hoàng Huy người kế thừa đã bỏ đi 2 năm trước của tập đoàn Hoàng Lâm và quan trọng hơn là tin ... tin Hoàng Huy và Hoàng Anh là anh em cùng mẹ khác cha..._Nói tới đây Hương Mai ngập ngừng. Cô thật sự cũng không thể tin nổi. Lúc đầu cô cũng chỉ là nghi ngờ cả hai có quen biết thôi chứ không nghĩ là tới mức này.
Gia Hân sững người ra một lát rồi chạy nhanh ra khỏi lớp.
-Gia Hân, mày định đi đâu?_Hương Mai lo lắng nhìn theo bóng Gia Hân nhưng cô đã đi rồi. Gia Hân nhanh chóng xuống những bậc thang lại nghe được vài lời bàn tán:
-Người đàn bà này ghê thật!_N1 cầm chiếc điện thoại lướt lướt.
-Thì ra Hoàng Huy là cậu chủ của tập đoàn Hoàng Lâm_N2
-Còn có tin quan trọng hơn là cậu ta và Hoàng Anh là anh em song sinh cùng mẹ khác cha đó_N3
-Sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy?_N4
-Ông Lâm đã che dấu chuyện này tới 2 năm rồi đó_N5
-Nghe nói bà ta vì không chịu được nhục nhã vì những lời chỉ trích của dòng họ nên đã tự tử_N6
...............Pla...Pla..............
Cái đám người này chỉ biết bàn tán thôi sao? Còn chuyện gì khác đề làm không? Gia Hân thật sự bực mình thay cho Hoàng Huy. Gia Hân cố chạy nhanh hơn. Thì ra anh không lên lớp là vì tin này. Thì ra tờ báo sáng nay ba cô đọc là đang tin này. Thì ra đúng thật người mà ba mẹ cô bình luận là mẹ của Hoàng Huy. Anh bây giờ chắc đang rất đau lòng và buồn. Lúc này cô không thể bỏ rơi anh được. Nhất định cô phải ở bên anh. Gia Hân tháo luôn đôi giày mang trên chân ra, chạy và cứ chạy.
-Rầm!_Gia Hân mở cửa nhà của nhà Hoàng Huy ra. Anh đang rửa mặt trong nhà tắm, nghe tiếng mở cửa thì chạy ra xem lại nhìn thấy Gia Hân đi chân chần, đầu tóc rũ rượi, trên người vẫn còn mặc đồng phục của trường. Còn chưa hiểu gì thì Gia Hân đã chạy tới ôm chặt lấy anh, khóc nức nở.
-Làm sao vậy?_Hoàng Huy khó hiểu, có chút đau lòng nhìn cô gái đang ở trong lòng anh. Cô gái này thật là làm anh lo lắng chết đi được.
-Anh có sao không? Sao hôm nay lại không đến lớp? Có biết em đã lo thế nào không?_Gia Hân đẩy nhẹ người Hoàng Huy ra nhìn anh, đôi mắt đã ngập nước.
-Đồ ngốc! Anh không sao chỉ là hôm qua ngủ trễ nên hôm nay dậy trễ_Hoàng Huy có chút buồn cười, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Gia Hân.
-Anh xem tin tức chưa?_Gia Hân lo lắng hỏi.
-Hả. Hôm nay có tin gì lạ sao?_Hoàng Huy nghi ngờ hỏi. Rõ là anh chưa xem gì nên mới có thể bình tĩnh như vậy được. Gia Hân cảm thấy yên tâm hơn khẽ lắc đầu:"Không có. Anh không được xem tivi hay báo hoặc lên mạng nhé. " Anh không biết cũng tốt như vậy sẽ không phải đau lòng.
-Được rồi mà. Mà sao tự dưng em lại nói như vậy với anh_Hoàng Huy gật đầu.
-Không có gì chỉ là....Anh cũng biết mà báo chí chỉ toàn nói dối._Gia Hân lấy tay quệt nước mắt lắc đầu.
-Được rồi đừng khóc nữa_Hoàng Huy gật đầu xoa đầu cô.
-Thôi anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cũng được, em đến trường đây. Yên tâm em sẽ chép bài cho anh_Gia Hân nói rồi cố nở một nụ cười sau đó quay người bước đi. Gia Hân vừa bước ra khỏi nhà Hoàng Huy đã đóng chặt cửa lại, khẽ nở một nụ cười đau khổ. Sao anh lại không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là anh đã không còn biết làm gì nữa thôi. Khóc sao? Đau lòng sao? Đập phá đồ sao? Nghe cô an ủi sao? Thật vô nghĩa! Thà tự chịu đau lòng còn hơn để cô thấy bản thân lại yếu đuối và tệ hại như thế này. Anh muốn cô nhìn thấy người mà cô yêu là một người con trai mạnh mẽ luôn lạc quan chứ không phải là lúc nào cũng chỉ biết đau lòng vì chuyện của gia đình. Nhưng anh cũng là một con người nên cũng có lúc trái tim quá đau , đau đến nỗi không còn cảm giác nữa...