Tại quán bar The night:
Một cô gái mang trên mình một chiếc
váy đen , ngắn ôm sát cơ thể lộ ra thân hình quyến rũ chết người đang ngồi uống
rượu. Tâm trạng không mấy vui vẻ.
Một chàng trai bước vào, cô gái đã
thu hút sự chú ý của anh. Ngay lập tức anh bước về phía cô gái tay giật lấy
chai rượu đang được cô gái kia nốc gần hết.
-Kim Ngân em dừng lại đi, uống
nhiều quá rồi đó_Chàng trai lo lắng nhìn cô gái
-Mặc kệ em đi Gia Bảo_Kim Ngân nói
rồi giật lại chai rượu.
-Hừ đã vậy thì anh uống với em_Gia
Bảo nói rồi quay sang người phục vụ:" Cho thêm rượu đi"
-Kim Ngân em còn học ở trường
Bright Star không vậy?_Gia Bảo nhìn Kim Ngân
-Không.Em thà chết còn hơn học ở
cái trường đó mà phải xem mấy cái cảnh tình tứ của Thiên Long và con nhỏ Gia
Hân_Kim Ngân nói tay lấy thêm chai rượu khác từ người phục vụ.
-Anh tưởng em còn học, tiếc thật
anh cũng mới chuyển vào_Gia Bảo nói tay cũng cầm chai rượu lên uống ừng ực.
-Anh Gia Bảo...Hức...Anh có biết em
phải đau khổ như thế nào không?...Hức...Em yêu Minh Huy thì lại bị hắn ta bỏ,
quay về với Thiên Long thì lại bị anh ta bỏ mặc...Hức anh ta nói người yêu của
anh ta là cái con Gia Hân...Hức sao em lại không để ý tới việc Thiên Long lần
đầu tiên phá lệ tuyển thư kí riêng là con nhỏ đó chứ...Hức đã vậy hôm nay em
còn làm một việc rất ngu ngốc nữa...Hức ...Em đã tình cờ gặp con nhỏ Gia Hân đó
đang đi trên đường không kìm được ganh ghét mà em đã phóng xe tới định tông nó
thì Thiên Long lại chạy ra cứu nó...Anh ta yêu nó sâu đậm đến vậy sao?...Hức có
phải em đã ngu ngốc lắm không._Kim Ngân kể hết mọi chuyện với Gia Bảo, cô bây giờ
đã xay mèm, gục đầu xuống bàn ngủ
-Không đâu.Em chịu đau khổ như vậy
là quá đủ, anh nhất đi định sẽ giúp em trả thù. Anh sẽ cho bọn chúng phải đau
khổ hơn em gấp trăm lần khi đã làm tổn tương đến em gái của anh._Gia Bảo nhẹ
nhàng xoa đầu Kim Ngân sau đó bế cô ra khỏi quán bar.
Tại phòng bệnh:
Gia Hân bước vào phòng, thấy Thiên
Long đã mở mắt cô lập tức đến gần anh miệng hỏi liên tục:
-Anh tỉnh rồi à? Anh thấy trong
người thế nào? Tôi tên gì anh còn nhớ không? Đây là số mấy?_Gia Hân còn đưa hai
ngón tay giơ lên trước mặt Thiên Long. Thiên Long anh thật sự muốn nổ tung cái
đầu với cô nhóc nghịch ngợm này đành nói đại một câu cho cô im lặng:"Tôi
không biết" Nào ngờ Gia Hân nghe ba chữ vừa phát ra từ miệng anh lập tức
khóc bù lu bù loa:
-Huhu anh ta đầu óc có vấn đề thật
rồi.
-Quả chanh cô ồn quá đó_Thiên Long
chau mày nhìn người con gái như con nít lên ba khóc ầm lên.
-Thôi rồi từ nay tôi mang tội hại
anh rồi. Anh bị mất trí rồi. Anh không còn nhớ ai ra ai hết. Hức... Vậy là anh
trở thành thằng khờ luôn rồi...Huhu tôi không chịu đâu. Sao anh lại ra nông nỗi
này chứ. Từ một tên máu lạnh thông manh í lộn thông minh sau mấy phút đã trở
thành một thằng khờ, không chừng là thằng điên luôn ấy chứ....Pla Pla..._Gia Hân
miệng không ngừng khóc rống lên không hề biết Thiên Long đã ngủ đi từ lúc nào.
Một lát sau một chiếc gối được ném đi và đích đến là khuôn mặt của Gia Hân.
-Bụp_Chiếc gối an tọa trên mặt Gia
Hân mấy giây sau đó rơi xuống đất. Gia Hân cô đang "cảm xúc trào
dâng" thì lại bị chọc phá tức mình nhìn về phía Thiên Long nhưng thấy anh
đã ngủ rồi. Vậy thì là ai được nhỉ? Gia Hân đưa mắt khắp xung quanh phòng và
dừng lại ở một cô bé rất dễ thương chừng 6t đang đứng cạnh giường Thiên Long.
-Này sao em lại ném gối vào mặt
chị_Gia Hân trừng mắt nhìn cô bé dễ thưn mà thưn hổng dễ
-Này ai biểu chị khóc bù lu bù loa
lên vậy phá giấc ngủ của anh hai tôi_Cô bé gắt, hai tay chống nạnh trông rất
giữ dằn nha.
-Em và tên sao à nhầm cậu ta là anh
em sao?_Gia Hân ngạc nhiên hỏi lại .
-Đúng đó_Cô bé vừa dứt lời thì:"Đùng"
Vừa nghe qua như sét đánh ngang tai. Gia Hân cô thật sự không thể tin nổi, cô
thấy tiếc cho cô bé dễ thương kia lại làm em gái của một tên không ra gì( K ra
j thì đã k cứu chị rồi nhé! Ở đó mà nghĩ xấu ngừi tar ik)
-Này chị có phải là người đã làm
cho anh tôi bị thương?_Cô bé nhìn Gia Hân với ánh mắt gay gắt như ánh nắng ban
trưa vẻ tra hỏi tội phạm.
-Ờm...hihi...Cũng không hẳn là lỗi
của chị...Nhưng chị cũng có lỗi_Gia Hân giải thích, miệng cười trừ.
-Cái gì mà không hẳn có thì nói có
không có thì nói không có_Cô bé lườm Gia Hân một cái sắc lẻm.
-Ờm thì cũng có_Gia Hân cười như
không cười.
-Vậy đã rõ rồi. Chị làm anh hai tôi
như vậy thì phải chịu trách nhiệm cả đời với anh ấy_Con bé nói ánh mắt đầy kiên
quyết. Gia Hân cô bị sock nặng. Trong đầu thầm nghĩ:" Chịu trách nhiệm cả
đời? Không phải là bắt mình làm vợ hắn chứ?" Gia Hân vội lắc đậu ngoầy ngoậy:
-Em gái à em đừng đùa vậy chứ_Gia
Hân cảm thấy mồ hôi đang túa ra từ cơ thể.
-Tôi nào có nói đùa_Con bé nói chắc nịch.
-Em à dù sao chị cũng đâu có cố ý.
Với lại chị còn mẹ già con thơ í lộn chị chưa có con nhưng chị cũng muốn lấy
chồng mà. Em làm ơn suy nghĩ lại đi_Gia Hân hai mắt khẩn hoảng van nài con bé.
-Chị nghĩ gì mà ghê vậy_Con bé nhìn
Gia Hân chằm chằm
-Chứ ý em không phải là chị làm vợ
của tên sao quả tạ kia sao?_Gia Hân nói tay chỉ về phía Thiên Long đang nằm.
-Ha ha chị mắc bệnh hoang tưởng
hả...Tức cười quá, ý tôi là chị phải làm osin cho anh hai tôi suốt đời._Con bé
nhìn Gia Hân cười nắc nẻ
-Ặc_Gia Hân bực bội nhìn con bé
đang cười mình nhưng ngay sau đó phản đối_Này em quá đáng vừa thôi nha, lúc đó
là đèn đỏ chị đi qua đường thì có gì sai tự nhiên một chiếc xe phóng tới anh ta
tự ra cứu chị chứ bộ.
-Hả...Anh hai tôi ra cứu chị sao_Nghe
tới đây cô bé nghệt người ra nhưng ngay sau đó lại nghi ngờ hỏi_Chị là gì của
anh hai?
-Là osin_Gia Hân đáp gọn khiến con
bé lại cười:
-Phì...Chị lại làm tôi buồn cười,
chủ vì cứu osin mà không để tâm đến tính mạng.
Gia Hân bây giờ cô mới để ý, lời
con bé nói quả thật rất đúng.
-Sao anh lại bất chấp nguy hiểm mà
cứu mình? Không lẽ...Không lẽ anh ta...định làm anh hùng cứu mỹ nhân(ặc đầu óc
chị linh hoạt quá, linh hoạt như bã đậu í)