Thiên Long lái xe tới chỗ đèn tín
hiệu thì dừng lại bởi lúc này là đèn đỏ.
Chợt Gia Hân nói:"Chờ tôi một chút nhé" Sau đó xuống xe băng qua bên
kia đường. Thiên Long cho hạ kính xe xuống môi khẽ cười:"Thì ra là mua kẹo
bông gòn"
Gia Hân thích thú nhìn hai que kẹo
bông gòn trên tay. Chợt một chiếc xe lao
nhanh về phía cô. Gia Hân chưa kịp định thần lại thì cô đã thấy mình được ai đó
ôm vào lề. Gia Hân lăn vào vỉa hè, hai cây kẹo bông gòn đã bị rớt, tay cô cũng
bị rách một mảng do cọ sát vào mặt đường, máu chảy ra một ít.
-Hức... Kẹo bông gòn... tay mình
còn chảy máu nữa_Gia Hân rơi nước mắt hết nhìn cây kẹo rồi lại nhìn tay mình(Chời
ạ giờ k pải lúk nghĩ đến chuyện đó nhìn người kế bên đi)
-Anh thấy cậu bạn kia bị thương
nặng hơn em đó_Anh chàng bán kẹo bông gòn đến gần Gia Hân. Gia Hân lúc này cô
mới nhớ ra cô được ai đó ôm vào lề.
-Là ai vậy nhỉ? Là ai đã tốt với
mình như vậy?_Gia Hân nghĩ thầm sau đó quay ra sau cô trợn to hai mắt khi thấy
người con trai nằm dười nền, người đã cứu cô chính là Thiên Long. Đầu anh đang
chảy máu.
-Thiên Long anh sao vậy? Tỉnh lại đi. Hu hu. Đừng làm tôi sợ
mà_Gia Hân vỗ vỗ vào mặt Thiên Long nước mắt trào ra liên tục.
Thấy Gia Hân mất bình tĩnh anh bán
kẹo bông gòn liền tốt bụng giúp đỡ, tay lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương
tới.
30' sau tại bệnh viện:
-Gia Hân cậu chủ sao rồi?_Bác quản
gia Kim hối hả chạy tới chỗ Gia Hân đang đứng sắc mặt lo lắng vô cùng
-Bác Kim cháu xin lỗi. Lỗi là tại
cháu...Hức...Cháu...Hức hức_Gia Hân nấc lên nói không thành lời, mắt đã đỏ hoe
vì khóc nhiều.
-Bình tĩnh đi cháu Thiên Long cậu
ấy đâu? Cậu ấy có sao không?_Bác quản gia Kim cũng không trách tội Gia Hân.
-Cậu ấy đang nằm ở trong đang được
bác sĩ Lê khám nhưng nãy giờ vẫn chưa thấy bác sĩ ra_Anh bán kẹo bông gòn giờ
mới lên tiếng.
-Cậu là..._bác quản gia nheo mắt
nhìn anh.
-Cháu chỉ là người bán dạo thấy
người bị thương thì cứu giúp_Anh bán kẹo bông gòn
-Cháu thật tốt bụng_Bác quản gia
Kim vừa dứt lời thì:
-Cạch_Cánh cửa phòng mở ra. Gia Hân
cùng quản gia Kim đều quay ra và vội bước đến hỏi bác sĩ:
-Thiên Long cậu ấy sao rồi?_Bác
quản gia Kim lo lắng.
-Cậu ấy có bị thương nặng lắm
không?_Gia Hân cũng lo lắng không kém.
-Mọi người bình tĩnh đi chỉ là bị
thương nhẹ, trầy xướt thôi không vần đề gì cả_Bác sĩ Lê điềm đạm.
Bác quản gia Kim thì thở phào nhẹ
nhõm ông đã yên tâm được phần nào. Còn Gia Hân cô nhìn vào phòng thấy Thiên
Long vẫn chưa tỉnh liền quay sang nói với bác sĩ Lê:
-Có phải bác đã nhầm không sao vẫn
chưa thấy cậu ấy tỉnh lại vậy?
-Ơ hay hai cô cậu này giống nhau
thật, lúc trước Thiên Long cậu ta nói tôi chuẩn đoán sai còn bây giờ đến lượt
cô nói tôi nhầm. Sai ở chỗ nào? Nhầm ở chỗ nào. Tôi làm nghề này mấy chục năm
rồi nếu mấy người không tin tưởng thì đừng mang người đến đây chữa bệnh nữa_Bác
sĩ Lê tức giận định bỏ đi. Ông thật sự đã bị chọc giận đến hai lần.
-Hức cháu hỏi thật mà bác. Có khi
nào cậu ấy bị trấn thương não dẫn đến mất trí nhớ hay để lại di chứng không hả
bác sĩ? Ôi có thể lắm chứ! Nếu vậy cháu mang tội rồi. Thiên Long cậu ta sau này
sẽ sống ra sao đây? Từ một hs đứng nhất toàn trường lại trở thành người đứng
bét sao? Huhu_Gia Hân khóc như chưa từng được khóc.(Chậc chậc...Chị tưởng tượng
phong phú ghê cơ)
Bác sĩ Lê cùng quản gia Kim và anh bán kẹo bông gòn cũng phải
bó tay với Gia Hân.
-Cháu làm quan trọng hóa vấn đề lên
rồi đó_Bác quản gia Kim lên tiếng ánh mắt ái ngại nhìn Gia Hân đang khóc còn
mọi người xung quanh thì cứ nhìn cô chằm chằm.
-Đây là bệnh viện cháu đừng làm ồn
nữa có được không?_Bác sĩ Lê cũng lên tiếng nhắc nhở
-Thôi cũng trễ rồi cháu về đây.
Thiên Long cậu ấy không sao là ổn rồi_Anh bán kẹo bông gòn lễ phép cúi đầu với
bác quản gia.
-Vậy cháu cầm lấy cái này coi như
ta trả ơn_Bác quản gia Kim tay đưa cho anh bán kẹo một xấp tiền.
-Dạ cháu không nhận đâu bác cứ giữ
lấy mà lo tiền thuốc cho cậu ấy. _Anh bán kẹo nói rồi quay người bước đi. Bác
quản gia nhìn theo bóng chàng trai khuất dần đầu thầm nghĩ:"Bây giờ khó mà
kiếm được người tốt bụng như cậu ấy đây"
Thiên Long nằm trong phòng bệnh đã
tỉnh. Anh nhớ lại vụ việc cách đây nửa tiếng:
Thiên Long đang ngồi trong xe chợt
anh nhìn thấy từ kính chiếu hậu có một chiếc BMW trắng phóng với tốc độ nhanh
đang lao tới và phía trước Gia Hân đang đi chẳng hề hay biết gì. Anh vội mở cửa
xe lao ra ôm lấy Gia Hân lăn vào lề. Trước khi ngất anh kịp nhận ra biển số xe
của chiếc xe đó là của Kim Ngân.