Hôm nay Gia Hân đến lớp sớm hơn mọi khi. Lí do thì cô cũng
không biết chắc có lẽ hôm này trời sẽ có giông bão.(GH:Dự bào thời tiết ns hum
nay chời nắng đừng có xạo nhá! tg: Dạ em wên)
-Hôm qua leo núi cô ta cố tình tựa vào vai Minh Huy ngủ đó_G1
-Còn ngủ trên lưng cậu ấy nữa_G2
-Hôm qua cô ta đi lung tung bắt Minh Huy phải đi tìm, người
cậu ấy ướt hết vì mưa_G3
-Không biết cậu ấy có bị cảm không nữa_G4
-Cô ta thật chẳng ra gì_G5
.....Pla....Pla_Lại là nh~ lời bàn tán của bọn con
gái.(ngoài ăn vs tám ra thì kon` chuyện j đề làm nữa)
Gia Hân bỏ ngoài tai những lời nói không hay đó, tiếp tục
bước vào lớp. Cô bước nhanh tới bàn học của mình, cúi xuống nhìn ghế, nhìn vào
hộc bàn. Đúng như cô nghĩ trong hộc bàn của cô toàn là xác chuột, gián, sâu và có
cả rắn nữa. Nhìn thấy ghê! Cô đã quen với việc này rồi! Bọn con gái không cảm
thấy nhàm chán khi bày ra những trò vô bổ này sao? Gia Hân ngán ngẩm thu dọn
mấy thứ gớm ghiếc đó rồi sau đó lại lót giấy vào hộc bàn xem như chưa có chuyện
gì. Gia Hân một chút bực tức cũng không biểu lộ. Bọn con gái thấy vậy quyết
định bày ra nhiều trò hơn. Minh Huy bước vào lớp nhìn thấy Gia Hân ngồi đó anh
lo lắng vội đến gần cô:
-Chân cậu sao rồi? Cậu có mệt không
-À không sao, chân tớ đi được rồi. Cậu có bị cảm không?_Gia
Hân không lạnh lùng với Minh Huy nữa.
-Tớ không bị cảm, cảm ơn vì đã lo lắng cho tớ_Minh Huy mỉm
cười tỏa nắng.
-Tớ mới là người phải cảm ơn cậu. Cảm ơn và xin lỗi vì hôm
qua đã vô ý ngủ trên lưng cậu_Gia Hân gãi đầu trông đáng yêu vô cùng.
-Không sao miễn cậu thấy thoải mái là được_Minh Huy
-Ukm..._Gia Hân mỉm cười trong đầu thầm nghĩ:"Đúng là
Minh Huy có khác rất tốt bụng, dịu dàng với mình"
Tối qua cô đã suy nghĩ kĩ: Minh Huy không có lỗi trong
chuyện này với lại anh rất dịu dàng với cô, có lẽ anh thích cô thật. Cô sẽ
không lạnh lùng với anh nữa sẽ trân trọng tình yêu mà mình có.
-Vậy để cảm ơn cậu tớ sẽ
bao cậu uống trà chanh nhé_Gia Hân mở lời. Cô quyết định sẽ mới Minh Huy
đi ăn nhân tiện đồng ý làm bạn gái với anh.
-Chiều nay tớ bận rồi xin lỗi nhé_Minh Huy
-Ukm không sao_Gia Hân hơi thất vọng
-Chiều mai đi, mai tớ rảh _Minh Huy đưa ra ý kiến
-Ukm...Cũng được_Gia Hân đồng ý mặc dù trong lòng có chút
không vui.
Đến giờ ra chơi Gia Hân lại chạy đến phòng hội trưởng gặp
Thiên Long- người cô cho là máu lạnh, đáng ghét nhất trên đời.
-Đọc sđt của cô đi_Thiên Long nhìn Gia Hân
-Hả?_Gia Hân
-Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô_Thiên Long giải thích
-Ukm...Tôi thật sự...thật sự không nhớ số của mình_Gia Hân
nói mắt không dám nhìn Thiên Long
-Cô đùa tôi chắc ngay cả số mìh mà cũng không nhớ_Thiên Long
bực mình
-Tôi...Tôi nói thật mà_Gia Hân vẻ mặt không một chút gian
dối
Thiên Long thật sự bực mình với người con gái này, cô làm
anh không thể tin nổi trên đời lại có người trí nhớ kém đến vậy hay là vì cô
không thèm nhớ số của mìh.
-Đây là số của tôi, cô lưu vào đi_Thiên Long nói rồi đưa cho
cô 1 tờ giấy
Gia Hân không vui vẻ gì giật lấy tờ giấy, lấy đt ra bấm số,
nhấn lưu:"Sao quả tạ" miệng Gia Hân cười tinh nghịch sau đó nhấn gọi.
Không lâu sau chiếc Iphone của Thiên Long đã reo lên liên hồi anh nhấn kết thúc
cuộc gọi và lưu số:"Quả chanh"
Hai người tuy lưu tên khác nhau nhưng có cùng một ý nghĩ
rằng đối phương xui xẻo và không tốt đẹp gì.
-Được rồi hôm nay tôi sẽ kiểm tra kiến thức của cô?_Thiên
Long đầy ý gian xảo
-Anh đùa sao? Hôm qua tôi mới đi leo núi tới tối mới về được
thời gian đâu mà đọc mấy quyển sách anh đưa_Gia Hân nhìn Thiên Long bằng ánh
mắt "thân thiện"
-Tôi không quan tâm, tôi đã nói thì sẽ làm và giờ là lúc thực
hiện điều đó_Thiên Long khẽ nhếch mép
-Anh thật quá đáng!_Gia Hân vẻ không phục
-Ngồi xuống hay là đứng như vậy?_Thiên Long ý cười cợt hiện
rõ trên mặt
-Anh..._Gia Hân tức đến nỗi phồng má, mặt đỏ cả lên. Cô thầm
nghĩ: "Xem như hôm nay mìh gặp phải tên điên vậy" Sau đó ngồi xuống
ghế liếc con người đang ngồi vẻ mặt đắc thắng.
-If only I could read what was lying deep down in Roses
heart, I would have offered her my empathy, the very thing that she needed at
that moment” said Florian regretfully.
A.
Florian wishes he had been able to read what was lying deep down in Rose’s
heart, He would have offered her his empathy, the very thing that she needed at
that moment
B. Florian wishes to have been able to to read
what was lying deep down in Rose’s heart, He would have offered her his
empathy, the very thing that she needed at that moment
C. Florian wishes he could read what was lying deep down in Rose’s
heart, he would have offered her his empathy, the very thing that she needed at
that moment.
D.
Florian wishes to read what was lying deep down in Rose’s heart, I would have
offered her my empathy, the very thing that she needed at that moment._Thiên Long đọc rõ
ràng từng câu từng chữ phải nói trình độ tiếng anh của anh rất chuẩn.
-Câu A hả_Gia Hân
chọn đại một câu vì môn gì chứ môn tiếng anh cô mù tịt
-Sai, là câu C mới
đúng_Thiên Long cốc vào đầu Gia Hân một cái rõ đau khiến cô khẽ kêu lên một
tiếng:"A!"
-Quyển Tiếng Anh này
cô không thèm đọc sao?_Thiên Long nhìn Gia Hân tay đưa ra trước mặt cô quyển
sách dày cộm:1000 bài tập tiếng anh .
-Chưa đọc chứ không
phải không thèm đọc_Gia Hân giải thích
-Nêu một vài nét về
họa sĩ Pablo
Ruiz Picasso_Thiên Long nhìn Gia Hân.
-Hả_Gia Hân ngệt
người, cô không hề biết họa sĩ này.
-Sao? Cô chưa đọc
quyển này à_Thiên Long nói tay cầm quyển Các họa sĩ nổi tiếng thế kỉ XX
-Tôi đã nói là không
có thời gian để đọc mà_Gia Hân thật sự không hiểu nổi dù Thiên Long anh biết cô
không đọc nhưng vẫn kiểm tra.
-Thôi được tôi sẽ
không kiểm tra nữa_Thiên Long nhìn Gia Hân
-Thật sao?_Gia Hân
vui mừng nhìn Thiên Long_Nói vậy ngay từ đầu có phải đỡ mệt hơn không
-Nhưng cô phải đứng
trong top 10 toàn trường_Thiên Long môi khẽ cong lên
-What?_Gia Hân thật
sự muốn ngã quỵ xuống ngay lập tức. Thiên Long vừa nói cô phải đứng top 10 toàn
trường, thật sự là quá sức của cô. Nói cô làm gì cũng được nhưng học tập thì cô
không hứng thú rồi. Top 50 cô còn chưa thể lọt vào huống gì anh nói cô phải lọt
vào top 10 anh đúng là ép người quá đáng mà.
-Tôi sao có thể làm
được_Gia Hân thật sự không bằng lòng
-Sao lại không tôi
sẽ kèm cô học_Thiên Long
-Chính vì anh kèm
nên càng không thể_Gia Hân
-Sao lại không thể
tôi đứng nhất toàn trường sao không kèm cô học được_Thiên Long
-Sao? Anh đứng nhất
trường á_Gia Hân thật sự bất ngờ khi nghe Thiên Long nói. Lần trước khi nghe
Hoàng Anh nói cậu ta đứng thứ 2 toàn trường cô đã khâm phục lắm rồi còn tò mò
không biết ai đứng nhất không ngờ người đứng nhất trường là Thiên Long.
"Sao anh ta lại
được may mắn đến thế vừa đẹp trai vừa thông minh lại còn là người kế thừa một
tập đoàn lớn. Chắc bao nhiêu cái may mắn anh ta hưởng hết."_Gia Hân nghĩ
thầm.
-Cô làm gì mà đứng
ngẩn ra đó, tôi nói rồi cô có muốn cũng không đổi được_Thiên Long lạnh giọng.
Đúng vậy từ trước đến giờ chuyện anh đã quyết thì sẽ không ai làm trái được.