-Hura! Cuối cùng cũng được ăn rồi_Hương Mai vui vẻ nhảy xuống xe, tay xoa xoa cái bụng đói meo của mình. -Khăn nè_Hoàng Anh nhanh chân xuống xe theo bạn gái không quên đưa cho Hương Mai một cái khăn ướt. Hương Mai mỉm cười nhận lấy rồi lau mặt. -Ê đừng có đứng gần quá_Gia Hân xuống xe vội ngăn Thiên Long lại gần sát bên mình. -Sao?Xấu hổ khi đi cùng anh?_Thiên Long nhíu mày không vui nhìn Gia Hân. -Không phải. Mà là mọi người sẽ lại bàn tán về em mất_Gia Hân lắc đầu vội giải thích. Cô không muốn lại bị nói là xấu xí mà không biết điều lại đi cùng người đẹp nữa. -Khỏi lo ai lên tiếng anh cắt lưỡi người đó_Thiên Long lại gần Gia Hân kéo cô vào lòng nói. -Hả?_Gia Hân trừng mắt nhìn Thiên Long. -Anh nói giỡn mà_Thiên Long mỉm cười nhìn Gia Hân_Vào thôi! -Anh mà ác vậy ai dám làm bạn gái anh?_Gia Hân vào cùng Thiên Long nhưng miệng vẫn không vui nói. -Có mà! Vẫn có quả chanh đây yêu anh_Thiên Long vui vẻ trêu chọc. -Hừ, đúng rồi sao quả tạ_Gia Hân không thua gì chọc lại. -Đúng rồi lần trước em dám xạo anh nói sao quả tạ là biệt danh của anh hả. Ai cho em gọi anh vậy hả_Thiên Long chợt nhớ đến chuyện cũ liền không vui hỏi. -Cái đó...Thì..._Gia Hân bị Thiên Long hỏi bất ngờ nên lúng túng không biết phải nói gì. -Thì sao hả?_Thiên Long bắt đầu công kích -Thì là do anh gọi em là quả chanh trước chứ bộ. Mà đúng rồi ai cho anh gọi em vậy_Gia Hân hỏi lại. -Anh cho anh gọi đó_Thiên Long bá đạo trả lời. -Nói vậy mà cũng nghe được à? Vậy thì em cho em gọi anh vậy đó_Gia Hân chu môi nói. -Em không được!_Thiên Long nhìn biểu hiện của cô nhóc này thì không khỏi nổi hứng trêu chọc: lấy tay cốc một cái vào trán cô. -Á! Sao em không được mà anh được. Thật không công bằng!_Gia Hân bực mình đưa tay định cốc vào trán Thiên Long một cái nhưng không ngờ anh đã tránh được. Gia Hân vẫn chưa bỏ cuộc cố với tay lên để đánh lại nhưng với chiều cao "khiêm tốn" cô chỉ có thể dùng chân đạp mạnh vào chân anh một cái. Thiên Long chỉ chú ý bảo vệ đầu mình nên không kịp tránh né. Anh cau mày: -Em chơi xấu! -Anh cũng vậy thôi. Ỷ cao ăn hiếp em. Không nói chuyện với anh nữa_Gia Hân làm mặt giận rồi xoay người bước đến bàn Hương Mai và An Nhi bỏ lại Thiên Long đứng đó ngơ ngác:"Dễ giận thật!" -Sao mới đó mà đã cãi nhau rồi hả?_Hương Mai nhìn Gia Hân -Thích thì về bên tao đi_An Nhi trêu chọc một câu -Thôi đi. À đúng rồi vừa nãy chuyện mày là con gái bị lộ rồi giờ tính sao đây?_ Gia Hân nhìn An Nhi đầy lo lắng. -Thì vẫn vậy thôi chứ sao?_An Nhi thản nhiên trả lời. -Hả?_Gia Hân và Hương Mai cùng đồng thanh mắt tròn mắt dẹt nhìn An Nhi. -Có gì mà ngạc nhiên? Tạm thời thì vẫn vậy cho đến khi về Việt Nam thôi_An Nhi tỏ vẻ chán nản_Bị lộ nhanh quá chán thật. -Sao đâu. Sớm muộn gì cũng vậy thôi_Gia Hân an ủi_Thì mày cứ sống đúng với mày là được. Giới tính đâu có ảnh hưởng gì. -Đúng đó! Dù sao mày cũng đỡ phải hóa trang hay che giấu mà cũng không còn phải lo sợ bị lộ nữa._Hương Mai cũng nói thêm vào. -Ukm_An Nhi gật đầu nhìn hai con bạn ra vẻ nghiêm túc quá mức thì bật cười_Mà sao tụi mày giống chuyên gia tâm lí vậy? -Hả?_Đồng thanh lần 2 -Thôi dẹp cái bài ca đồng thanh đi_An Nhi -Ủa sao bàn mình chỉ có 3 người vậy?_Gia Hân chuyển đề tài. Giờ mới thấy mọi người đều ở đâu không biết. -Mấy người kia ngồi bàn bên kia kìa_Hương Mai chỉ tay vào một cái bàn ở trong một góc. -Sao kì vậy? Mình qua đó ngồi đi chứ lạc loài quá_Gia Hân vội đứng lên định đi thì An Nhi ngăn lại: -Thôi kệ đi. Cùng lắm tao trả tiền ăn, tiền xe về Việt Nam cho_An Nhi nói đùa. -Không phải mà ăn có 3 người buồn lắm!_Gia Hân giải thích, An Nhi mặt buồn xo không nói gì thêm. -Thôi ngồi đây đi. Chắc An Nhi nó không muốn ngồi bên kia đó_Hương Mai kéo Gia Hân ngồi xuống. Hương Mai nhận ra An Nhi đã có chút buồn bực từ nãy đến giờ nhưng vẫn cố che dấu mà không cho ai biết. -Ukm_Gia Hân giờ mới ngồi xuống nhìn An Nhi khó hiểu. An Nhi cũng không phủ nhận mà chỉ im lặng nhìn thực đơn. Gia Hân chuyển ánh nhìn sang Hương Mai như muốn nói:"Nó buồn chuyện gì vậy?" Hương Mai hiểu ý liền lắc đầu rồi lại hất mặt về phía An Nhi ý muốn Gia Hân hỏi. Gia Hân lại lắc đầu nói nhỏ:"Thôi mày hỏi đi" -Thôi mày đi_Hương Mai -Ukm..._Gia Hân bất đắc dĩ gật đầu rồi quay sang nhìn An Nhi_Ê An Nhi -Gì?_An Nhi rời mắt khỏi menu nhìn Gia Hân. -Mày có chuyện gì sao? Tao thấy nãy giờ mày cứ..._Gia Hân còn chưa nói hết thì một tiếng động lớn vang lên:"RẦM!" Gia Hân giật mình nhìn về phía phát ra tiếng động thì không khỏi kinh ngạc. Cách cô không xa bất ngờ có ba tên trộm bịt mặt đạp đổ bàn ghế ở nhà hàng. Một nhân viên phục vụ vội chạy tới nhấn chuông báo động. Mọi người nhanh chóng rơi vào thế hỗn loạn, ai cũng vội đứng dậy cố chạy nhanh ra khỏi nhà hàng nhưng một tên trộm khác lên tiếng:"Ai ra khỏi đây hoặc có ý gọi điện thoại thì sẽ phải hối hận!"_Nói rồi hắn bắt lấy một đứa bé kề súng vào cổ đứa bé khiến mọi người đều dừng hành động của mình lại. -Mau đưa tiền ra không tao giết nó._Hắn buông lời đe dọa. -Mẹ ơi_Bé gái bị tên trộm bắt liền khóc gọi mẹ. -Ôi con tôi_Người mẹ xót xa nhìn đứa con trong tay kẻ trộm nhưng không thể đến gần, bất lực rơi nước mắt. Mọi người nhìn thấy cảnh này thì đành lấy ví tiền ra đặt xuống đất.
-Thật quá đáng_Gia Hân mặc dù hoảng sợ nhưng vẫn lên tiếng không phục.
-Thôi đi coi như gặp phải xui xẻo đi_Hương Mai lên tiếng
-Sao vậy được chứ_An Nhi cũng bực mình không kém nhưng vẫn đặt bóp tiền xuống. Hai tên trộm còn lại nhặt ví tiền không quên chĩa súng ra cảnh cáo. Sau khi lấy hết ví tiền thì cả 3 nhanh chóng lao ra ngoài xe đã chờ sẵn, đứa bé cũng đã được thả ra, chạy tới ôm lấy người mẹ. Còn chiếc xe của 3 tên trộm thì phóng như bay chạy đi.