Gia Hân tự nhủ là sẽ dậy thật sớm để đi đúng giờ
nhưng cơn mê ngủ cứ lấn áp kết quả là cô bị thầy quản sinh mắng:
-Sao khi nào cũng đến trễ ngay cả đi chơi cũng bắt
mọi người phải chờ
-Dạ em xin lỗi_Gia Hân lí nhí
-Còn không mau lên xe đi_Thầy quản sinh quát
-Dạ_Gia Hân vội lên xe nhưng ai cũng có chỗ hết rồi
chỉ còn chỗ của Minh Huy là chưa ai (được) ngồi. Gia Hân đành ngồi vào chỗ đó
miệng lẩm bẩm:"Đúng là xui xẻo mà"
Minh Huy nở một nụ cười chỉ thoáng qua 3s sau đó tắt
lịm.
Xe bắt đầu chuyển động. Mọi người đa số là tám
chuyện số còn lại là nghe nhạc hoặc ăn snack. Riêng Gia Hân cô lại ngủ. Minh
Huy khẽ để đầu cô tựa vào vai anh. Gia Hân không hề biết gì chỉ thấy thoải mái
hơn nên ngủ ngon lành.
-Gia Hân dậy đi_Minh Huy khẽ nói bên tai Gia Hân. Gia
Hân từ từ mở mắt chớp chớp mấy cái rồi hét lên:
-Đồ sàm sỡ, biến thái tránh ra!_Gia Hân mạnh tay đẩy Minh Huy ra.
Bọn con gái nghe thấy liền quay xuống xem chuyện gì.
-Là cậu tự dựa vào vai tớ mà_Minh Huy nhún vai
-Trời tự tiện dựa vào vai Minh Huy mà còn mắng anh
ấy nữa_G1
-Sao có thể làm vậy với hoàng tử của chúng ta chứ_G2
-Đúng là không có ý tứ gì mà_G3
-Đồ lẳng lơ_G4
......!@$&)%$@#$^$^$#......_Bọn con gái bắt đầu
bàn tán
-Anh..._Gia Hân tức mình xuống xe trước chỉ trách
bản thân xui xẻo khi ngồi cùng anh.
-Oa! Không khí trong lành ghê_Hương Mai xuống xe
vươn vai lên sau đó vỗ vai Gia Hân:"Hạ hỏa đi, tao tin mày không phải đứa
vô ý tứ như thế"
-Đúng là chỉ có mày mới hiểu tao_Gia Hân ôm chầm lấy
Hương Mai
-Được rồi mà_Hương Mai kéo tay Gia Hân ra.
-Nghe đây các em leo núi đi theo nhóm tránh đi riêng
lẻ một mình nếu gặp sự cố sẽ không có ai giúp rõ chưa?_Thầy quản sinh dùng loa
nói lớn
-Dạ rõ_Học sinh đồng thanh rồi sau đó chia nhóm đi
leo núi. Hoàng Anh và Minh Huy xin gia nhập nhóm Hương Mai, Gia Hân. Gia Hân và
Hương Mai đồng ý nhưng đi trước bỏ mặc hai anh
chàng lẽo đẽo theo sau.
Bây giờ là mùa thu nên đi leo núi là thích hợp nhất.
Những cây lá đỏ làm cảnh vật khắp nơi đều là những gam màu đỏ, cam, vàng, nâu
phối hợp với nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên rực rỡ,lung linh. Thật là
hùng vĩ làm sao!Thỉnh thoảng lại bắt gặp những chú sóc nhỏ dễ thương vô cùng.
Con đường lên núi phủ đầy lá đỏ.
-Hôm nay leo núi vui ghê ha_Hương Mai lấy khăn ướt
lau mặt không quên nhìn Gia Hân
-Ukm... Vui thật_Gia Hân trả lời tay hất nước lên
mặt, cô cảm thấy thoải mái hơn. Mọi người bắt đầu xuống núi để về.
-Đi xuống thôi_Hương Mai nói rồi kéo tay Gia Hân đi
xuống .
Đi được nửa đường thì Hương Mai lấy điện thoại ra:
-Mới 3h chiều à, tí về mình đi ăn kem đi tao
bao_Hương Mai nhìn lên màn hình điện thoại rồi nhìn sang Gia Hân
-Ukm..._Gia Hân đưa tay sờ vào túi áo khoác_Ủa điện
thoại tao đâu rồi?_Gia Hân hốt hoảng lục lọi trong túi áo, túi quần mà không
thấy.
-Chắc để quên ở bồn rửa tay á_Hương Mai
-Ukm...Mày cứ xuống trước nha tao quay lại tìm_Gia
Hân nói rồi chạy lên trên núi
-Khoan đã..._Hương Mai lo lắng nhìn Gia Hân chạy lên
định ngăn nhưng cô đã chạy đi nên đành thôi.